Sáng sớm hôm sau, ánh nắng nhàn nhạt từ ngoài khung cửa chiếu rọi vào gian phòng, lặng lẽ len lỏi qua từng lớp rèm gấm. Tiếng gió khẽ thổi qua vườn mai khiến hoa rơi lả tả, như muốn báo hiệu một ngày bất thường.
Thái giám trưởng Lý Đức Toàn cúi đầu, tay nâng khay ngự thiện bằng bạc, nhẹ nhàng tiến vào phòng của Chu Nguyên Chương – vị hoàng đế lừng danh một thời, giờ đã quy ẩn nơi Hoàng Giác Tự, sống cuộc đời “tịnh tâm tu hành”. Sau bữa ngự thiện đơn giản – cháo kê, bánh tổ và một chút đậu hũ chưng tương – Lý Đức Toàn cũng đặt thêm một bình trà nóng, khói nghi ngút, tỏa mùi thơm dìu dịu của trà Bích Loa Xuân.
Chu Nguyên Chương ngồi xuống bàn, tay áo rộng phất nhẹ một cái, cầm ấm trà rót ra chén sứ Thanh Hoa, nhấc lên định nhấp một ngụm. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt ông khựng lại. Mày chau, môi mím. Tay cầm chén trà khựng giữa không trung. Một cảm giác bất an len lỏi vào tâm trí ông – cái trực giác kỳ dị vốn đã nhiều lần cứu mạng ông nơi chiến trường xưa.
“Không ổn…” – ông lẩm bẩm. “Hình như… trà có vấn đề.”
Đúng lúc ấy, Mã Tú Anh – người vợ “chân hôi nhưng có tâm” mà ông luôn nửa yêu nửa sợ – từ ngoài bước vào. Tay áo lụa phất phơ, thần sắc tươi tỉnh, nhưng ánh mắt thoáng có chút nôn nóng.
Bà liếc thấy chồng mình ngồi đờ ra như tượng gỗ, tay cầm chén trà không uống, mặt mày nhăn nhó như ăn phải khổ qua sống.
Mã Tú Anh bật cười:
“Chồng đầu hôi, ông bị làm sao vậy? Nhìn ông như người mất hồn ấy.”
Chu Nguyên Chương nhíu mày, ngẩng đầu chậm rãi nói:
“À… bà chân hôi, Trẫm nghi lắm…”
Mã Tú Anh trợn mắt:
“Hả? Ông nghi cái gì?”
Chu Nguyên Chương hạ thấp giọng như thì thầm điều cấm kỵ:
“Trẫm nghi… bình trà này có vấn đề.”
Mã Tú Anh bực mình, bước lại, đưa tay chọc trán chồng một cái rõ đau:
“Không ổn cái đầu của ông ấy! Cứ đa nghi linh tinh! Tôi đúng là hết cách với ông rồi. Thôi, hôm nay tôi có việc, phải rời khỏi Hoàng Giác Tự.”
Chu Nguyên Chương buông chén trà, mắt vẫn dán vào bà vợ:
“Bà đi đâu? Có việc gì thì nói cho Trẫm biết đi.”
Mã Tú Anh quay đi, giấu ánh mắt:
(“Hôm nay là ngày giỗ của đệ đệ ta – Mã Thiên Thành. Vậy mà ông ấy lại quên mất. Đúng là cái đồ chồng vô lương tâm!”)
Ngoài mặt, bà nói:
“À… à… tôi đi Hào Châu. Nơi đó gặp nạn, tôi tới đó cứu giúp bá tánh.”
Chu Nguyên Chương tròn mắt:
“Hào Châu có nạn? Sao không tên nào báo cho Trẫm biết?!”
Mã Tú Anh khoanh tay, hừ một tiếng:
“Ông còn hỏi được câu đó à? Là tên nào đòi tới Hoàng Giác Tự tịnh tu, không màn thế sự? Là tên nào dặn chúng ‘cấm làm phiền Trẫm’ hử? Mà chuyện này chúng nó có báo cho Doãn Văn, chứ báo cho ông để ông lôi ra… chém đầu à?”
Chu Nguyên Chương nghe thế thì hơi chột dạ. Ông ngồi thẳng người, xoa cằm nói chữa thẹn:
“Thì chuyện này… có Doãn Văn lo là được rồi. Bà đi làm gì cho cực?”
Mã Tú Anh liếc ông một cái sắc như kiếm:
“Ông muốn ăn đòn đúng không? Bây giờ thiên hạ chiến loạn, ai cũng có việc. Doãn Văn còn chưa hoàn toàn khống chế được triều đình, vẫn bị lũ gian thần cản trở. Làm vợ chồng, làm huynh đệ, mình không thể ngồi chơi mà chờ người ta làm hết mọi việc! Tôi đi hỗ trợ, góp một phần sức. Ông xem tôi nói có đúng không?”
Chu Nguyên Chương á khẩu. Ông biết mình chẳng thể thắng nổi cái miệng sắc như lưỡi câu của vợ. Đang định há miệng phản bác thì…
Mã Tú Anh đã quay người, giọng dứt khoát:
“Thôi, tôi phải đi rồi. Đợi khi nào về, tôi sẽ nói rõ hơn. Tôi đi đây!”
Chu Nguyên Chương chưa kịp phản ứng gì, chỉ thấy bóng áo màu lục phất qua cửa. Ông ngẩn người nhìn theo, miệng nói với theo:
“Bà nhớ cẩn thận!”
Mã Tú Anh quay đầu, nở nụ cười dịu dàng hiếm có:
“Tôi biết rồi…”
Cánh cửa khép lại. Trong gian phòng, hương trà vẫn nhè nhẹ lan tỏa. Chu Nguyên Chương ngồi đó, tay chống cằm, lắc đầu thở dài:
“Bà ấy… lúc này bị sao thế nhỉ? Tính tình cứ thay đổi thất thường… Thôi, kệ bả.”
Ông toan rót thêm một chén trà nữa thì đột nhiên dừng lại. Mắt nhìn bình trà, nét mặt đăm chiêu.
“Không lẽ… thật sự có gì đó?” – ông thì thầm.
Sau khi Mã Tú Anh rời đi, Chu Nguyên Chương cứ thấy trong lòng không yên, ánh mắt cứ dán vào bình trà trước mặt. Ông bèn lấy cây kim bạc thử độc mà Lưu Bá Ôn đã trao tận tay phòng khi có chuyện chẳng lành.
Rút kim ra, vừa chạm vào nước trà, kim bạc lập tức đổi màu.
"Hả?! Có độc!" – Ông giật mình, rồi lẩm bẩm, giọng dần trở nên sắc lạnh – “Tốt lắm... tên nào to gan dám hạ độc trẫm? Thật là chán sống!”
Không để lộ sự hoảng hốt, Chu Nguyên Chương trấn tĩnh lại rồi ra lệnh truyền toàn bộ tăng nhân và thái giám có mặt tại Hoàng Giác Tự đến ngay lập tức.
Chẳng bao lâu sau, toàn bộ tăng lữ và thái giám đều cúi đầu đồng thanh hô lớn:
“Tham kiến Hoàng Thượng! Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”
Chu Nguyên Chương nghiêm mặt:
“Bình thân. Tất cả đã có mặt chưa? Cao Bân đâu? Sao ta không thấy hắn?”
Một vị hòa thượng bước lên cung kính đáp:
“Bẩm Hoàng Thượng, Cao Bân sư huynh đang ra ngoài làm pháp sự, đến giờ vẫn chưa trở về ạ.”
Chu Nguyên Chương lầm bầm chửi thầm trong bụng:
“Con lừa trọc đáng chết, đúng lúc trẫm cần thì lại không có mặt!”
Ngoài mặt, ông vẫn giữ vẻ điềm tĩnh:
“Được, trẫm hỏi các ngươi: có ai thấy kẻ lạ khả nghi nào lảng vảng quanh Hoàng Giác Tự vào tối qua không?”
Tăng nhân và thái giám đưa mắt nhìn nhau, rồi mỗi bên cử một người đại diện lên tiếng:
Các tăng nhân đồng thanh:
“A di đà Phật, bẩm Hoàng Thượng, chúng tôi không thấy bất kỳ ai khả nghi.”
Các thái giám cũng cúi đầu:
“Bẩm Hoàng Thượng, chúng nô tài cũng không nhìn thấy gì bất thường.”
Chu Nguyên Chương quan sát sắc mặt bọn họ, biết chắc không ai nói dối. Ông thầm nghĩ:
“Không trách được họ... Nếu là loại đột nhập thông thường, Tử Vũ đã phát hiện rồi. Qua được mắt hắn mà còn hạ độc trẫm… Kẻ địch lần này không tầm thường. Có vẻ không dễ đối phó.”
Ông khoát tay:
“Được rồi, không còn chuyện của các ngươi nữa, tất cả lui ra đi.”
Sau khi mọi người lui xuống, Chu Nguyên Chương ngồi trầm ngâm. Ánh mắt ông dần trở nên sắc bén:
“Lúc này mà Lưu Bá Ôn không ở bên, Cao Bân cũng không có... Có lẽ trẫm phải tự mình phá án.”
Đột nhiên — phập! — một phi tiêu từ đâu bay vèo tới, cắm phập xuống chiếc bàn trước mặt ông. Gắn trên phi tiêu là một mảnh giấy.
Chu Nguyên Chương lập tức mở ra đọc:
“Kẻ địch đang ẩn núp gần đây, vi thần đã điểm huyệt chúng. Hoàng Thượng hãy cho thị vệ truy bắt quanh chùa ngay.”
Chu Nguyên Chương khẽ mỉm cười, ánh mắt ánh lên tia sắc lạnh:
“May là còn có Tử Vũ bên cạnh… Nếu hắn mà được như Lưu Bá Ôn thì thật hoàn hảo!”
Ông lớn tiếng hô:
“Người đâu?”
Hai thị vệ lập tức chạy vào, đồng thanh:
“Thuộc hạ có mặt!”
“Truyền lệnh trẫm: tăng cường tuần tra toàn bộ Hoàng Giác Tự!”
“Tuân lệnh!”
---
Không lâu sau, một nhóm thị vệ phát hiện hai tên hắc y nhân đang lẩn khuất sau hậu viện chùa. Cả hai đứng bất động, như hóa đá.
Một tên thị vệ ngạc nhiên:
“Sao tụi nó không nhúc nhích gì hết vậy?”
Tên còn lại cau mày đáp:
“Chắc bị điểm huyệt. Ai cũng biết bên cạnh Hoàng Thượng có cao thủ ẩn mình bảo vệ. Chúng ta chỉ không biết hắn là ai mà thôi.”
“Giải về gặp Hoàng Thượng xử lý!”
Hai tên hắc y nhân bị áp giải vào chính điện, bị đạp quỳ rạp xuống đất.
"Bẩm Hoàng Thượng!" – Một thị vệ quỳ một gối – “Thuộc hạ bắt được hai kẻ khả nghi lén lút phía sau chùa.”
Chu Nguyên Chương ánh mắt như thiêu đốt, giọng trầm trầm nhưng toát lên sát khí:
“Nói! Là ai sai các ngươi đến?”
Hai tên vẫn câm lặng, không hé răng.
Chu Nguyên Chương đập bàn:
"Trẫm đang hỏi các ngươi đấy! Nếu chịu khai ra kẻ chủ mưu, trẫm không chỉ tha mạng mà còn không liên lụy đến gia quyến các ngươi! Bằng không…" – ông rít lên – “Hậu quả, các ngươi biết rõ!”
Một tên hắc y cười nhạt, lạnh lùng:
“Cẩu hoàng đế tưởng bọn ta là con nít ba tuổi chắc? Giết thì giết, bớt ba hoa đi!”
Một tên thị vệ tiến lên:
“Bẩm Hoàng Thượng, bọn này thường là loại vô thân vô thích, giết người lấy tiền, rất cứng đầu. Xin cho phép thuộc hạ dùng hình ép cung.”
Chu Nguyên Chương giơ tay ngăn lại:
“Khoan! Trẫm có cách hiệu quả hơn.”
“Xin Hoàng Thượng chỉ giáo?”
Ông ghé tai thị vệ, thì thầm vài câu. Thị vệ gật đầu, lập tức lôi ra... một đôi đũa.
Cả hai tiến tới, nghiêm nghị:
“Chúng ta sẽ… thông mũi các ngươi bằng đũa.”
Hai tên hắc y nhân lập tức tái mặt, hốt hoảng kêu lên:
“Đừng! Đừng! Chúng tôi khai! Chúng tôi khai ngay!”
Chu Nguyên Chương mỉm cười nhạt:
“Thế mới khôn! Nói đi, ai đứng sau?”
Một tên run rẩy:
“Bẩm Hoàng Thượng… là Chương Thống Lĩnh. Hắn dùng nguyên thần xuất khiếu, lẻn vào Hoàng Giác Tự bỏ Hạt Đỉnh Hồng vào bình trà của ngài. Hắn còn sai chúng tôi mai phục, chờ ngài băng hà thì trở về báo cáo.”
Chu Nguyên Chương sầm mặt, nạt lớn:
“To gan! Dám vu khống người của trẫm? Chương Thống Lĩnh là võ quan, sao có khả năng dùng nguyên thần xuất khiếu? Các ngươi đang phạm tội khi quân, biết chứ?”
Tên hắc y nhân vội vã:
“Chúng tôi không dám nói dối! Chương Thống Lĩnh có bản lĩnh này từ lâu, chỉ là Hoàng Thượng chưa biết đó thôi!”
Tên thị vệ bên cạnh góp lời:
“Bẩm Hoàng Thượng, không loại trừ khả năng hắn cố tình giấu tài để che giấu dã tâm từ lâu.”
Chu Nguyên Chương trầm ngâm, rồi gật đầu:
“Ngươi nói có lý. Giam chúng lại, trẫm sẽ xử sau!”
Hai tên hắc y nhân vội dập đầu:
“Hoàng Thượng tha mạng!”
Sau khi bọn chúng bị áp giải đi, Chu Nguyên Chương đứng lặng người, tâm trí rối bời:
“Chương Thống Lĩnh ư? Hắn là người trẫm từng phái canh giữ Yên Ninh nơi lãnh cung... Không lẽ... chuyện này... chẳng lẽ... Không! Không thể nào…”
.............…
Trong một gian mật thất âm u nằm sâu dưới lòng đất, ánh sáng mờ mờ từ một viên dạ minh châu rọi xuống chiếc bàn đá nơi đặt một pháp khí hình tròn – đó là Thiên Lý Kính, dị bảo cổ xưa dùng để quan sát mọi chuyện từ xa.
Trên mặt kính hiện lên cảnh tượng Chu Nguyên Chương đang tra hỏi hai tên hắc y nhân. Khi nghe tên “Chương Thống Lĩnh” được thốt ra từ miệng kẻ địch, sắc mặt Hồ Khải lập tức tái mét.
Hắn gầm lên một tiếng như sấm:
“Đồ ngu ngốc!”
Choang!
Một cái bình sứ quý giá bị hắn hất văng, vỡ tan dưới nền đá.
Rầm!
Bàn đá vỡ nát một góc, mảnh vụn văng tung tóe.
Hắn nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu như dã thú:
“Dám khiến trẫm lộ diện? Dám để tên hoàng đế chó má kia nghi ngờ đến tận gốc? Trẫm giết ngươi!”
Hồ Khải tức thì quát lớn ra ngoài:
“Người đâu! Truyền Chương Thống Lĩnh vào gặp ta – NGAY!”
Chưa đầy nửa khắc sau, Chương Thống Lĩnh – mặc hắc bào, vẻ mặt cung kính – bước vào, chưa kịp cúi người hành lễ thì chát! – một cái bạt tai trời giáng giáng thẳng vào mặt hắn, má bên trái lập tức hằn dấu năm ngón tay đỏ rực.
“Đại… đại nhân! Xin tha mạng!” – Chương Thống Lĩnh vội quỳ sụp xuống, tay ôm má, mắt mở to kinh hoảng – “Rốt cuộc… đã xảy ra chuyện gì mà ngài tức giận như vậy?!”
“Còn dám hỏi ta vì sao giận dữ à?” – Hồ Khải giận dữ gầm lên, nắm lấy lỗ tai Chương Thống Lĩnh lôi xềnh xệch đến trước Thiên Lý Kính, đè đầu hắn sát mặt kính – “Ngươi tự nhìn đi! Đây là cái gọi là ‘kế hoạch vẹn toàn’ của ngươi sao? Hừ! Còn mặt mũi nào mở miệng hỏi ta nữa không?!”
Trên mặt kính, hình ảnh Chu Nguyên Chương đang tra khảo hai tên hắc y nhân vẫn đang hiển hiện rõ mồn một, từng câu từng chữ như kim châm vào tai. Thậm chí đến lúc Chu Nguyên Chương nghi ngờ “Chương Thống Lĩnh” là chủ mưu, Hồ Khải gần như muốn nổ tung.
Chương Thống Lĩnh sắc mặt xanh như tàu lá chuối, run giọng:
“Thuộc hạ… thuộc hạ đáng chết… xin đại nhân bớt giận… thuộc hạ sẽ lập tức cải trang thành thái giám, lẻn vào Hoàng Giác Tự, đích thân giết chết Chu Nguyên Chương cùng hai tên thị vệ vô dụng kia… để diệt khẩu, cứu vãn tình hình…”
Bốp!
Chưa dứt lời, Chương Thống Lĩnh đã ăn thêm một cú đá thẳng ngực, cả người văng ra phía sau, đập mạnh vào vách đá, miệng phun ra một ngụm máu.
“Đồ đầu heo!” – Hồ Khải gầm lên, bước đến, từng bước nện mạnh xuống nền đá lạnh như băng – “Ngươi có cái đầu để làm gì hả? Dùng để đội mũ à?! Ngươi tưởng chỉ cần giả làm thái giám là có thể ra vào hoàng cung dễ như trở bàn tay sao?”
Chương Thống Lĩnh quỳ lết dậy, mồ hôi lạnh rịn đầy trán:
“Thuộc hạ... biết tội... nhưng nếu không diệt khẩu, hậu hoạ vô cùng…”
Hồ Khải chỉ vào mặt hắn, rít qua kẽ răng:
“Ngươi tưởng ta không biết bọn Chu Nguyên Chương có người bảo vệ trong bóng tối? Tên Tử Vũ đó tuy không nổi danh thiên hạ, nhưng là người do Lưu Bá Ôn đích thân tiến cử. Bọn hắc y nhân bị điểm huyệt trong tích tắc, vậy mà ngươi còn muốn mò vào chịu chết?”
“Ta và ngươi đều biết rõ, chỉ dựa vào đám thị vệ tầm thường, không ai có thể phát hiện hoặc ngăn cản bọn ta. Nhưng giờ thì sao?” – Hắn chỉ vào Thiên Lý Kính – “Cái trò mèo của ngươi đã bị vạch trần. Không chỉ mất mặt, mà còn suýt nữa hại cả đại cục!”
Chương Thống Lĩnh quỳ rạp xuống, mặt dán sát đất:
“Xin đại nhân cho thuộc hạ cơ hội lập công chuộc tội! Thuộc hạ có thể dùng bí pháp triệu hồi Thi Vệ – đội ám sát từ ngũ độc cốc, thề lấy đầu Chu Nguyên Chương trong ba ngày!”
Hồ Khải nheo mắt lại, vẻ cân nhắc lướt qua.
“…Thi Vệ?” – Hắn trầm ngâm – “Không tệ. Nhưng việc này không thể tùy tiện nữa. Giờ không chỉ là giết người diệt khẩu, mà là dọn đường cho đại kế khởi sự. Nếu lộ thêm lần nữa, cả kinh thành sẽ chấn động. Đến lúc đó, ngay cả ta… cũng khó tránh khỏi bị nghi ngờ.”
Hắn hạ giọng, bước chậm quanh Chương Thống Lĩnh như hổ săn mồi:
“Ngươi, Chương Thống Lĩnh, hãy nghe kỹ đây. Từ giờ trở đi, mọi hành động của ngươi đều phải do ta chỉ thị. Không được tự tiện quyết định. Nếu còn làm rối việc… ta không cần đợi người khác giết ngươi. Chính tay ta sẽ lột da, róc xương ngươi ra từng mảnh!”
“Dạ… dạ… thuộc hạ ghi nhớ!”
“Còn một chuyện nữa...” – Hồ Khải bỗng đổi giọng, trầm thấp như tiếng rắn trườn qua lá khô – “Tử Vũ là ai? Hắn ở đâu? Vì sao cả Lưu Bá Ôn cũng giao trọng trách cho hắn? Trẫm chưa từng nghe danh, nhưng thủ đoạn không tầm thường. Ngươi – cho người điều tra hắn trước cho ta. Bắt đầu từ quá khứ, sư môn, thân phận, từng mối liên hệ. Một sợi tóc của hắn cũng phải biết rõ.”
Chương Thống Lĩnh cúi đầu thật thấp:
“Tuân lệnh đại nhân!”
Hồ Khải hừ lạnh, quay lưng về phía Thiên Lý Kính, ánh mắt vẫn rực lửa như muốn đốt cháy hình ảnh đang phản chiếu trên bề mặt:
“Chu Nguyên Chương… ngươi thoát lần này… nhưng không có nghĩa là ngươi có thể thoát mãi. Ta sẽ để ngươi nếm thử từng mùi vị của sự sụp đổ – từ nghi ngờ, mất tín nhiệm, cho đến cả mạng sống
Trong gian mật thất ẩn sâu dưới lòng đất, nơi ánh đèn dầu leo lét chỉ đủ soi một góc tối mờ ảo, Chương Thống Lĩnh quỳ gối trước mặt Hồ Khải, giọng đầy kính cẩn:
– Thuộc hạ ngu dốt, xin đại nhân chỉ điểm.
Hồ Khải nhắm mắt trầm tư, ánh sáng yếu ớt phản chiếu lên gương mặt hắn, làm nổi bật đôi mắt sâu hiểm chứa đầy toan tính.
– Đừng vội, – Hắn cất giọng khẽ nhưng đầy lực, – đầu tiên, ta phải xem bản lĩnh của tên cao thủ đang bảo vệ Chu Nguyên Chương lợi hại đến mức nào. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Khi chưa nắm rõ thực lực của đối phương, thì tuyệt đối không được manh động. Tạm thời ngươi cứ án binh bất động, âm thầm điều tra những kẻ võ công cao cường đang ở gần Chu Nguyên Chương. Hãy tìm những kẻ từng lăn lộn giang hồ nhiều năm, dày dạn kinh nghiệm để giám sát, tuyệt đối không để xảy ra tổn thất vô ích.
Chương Thống Lĩnh cúi đầu vâng lệnh:
– Thuộc hạ đã hiểu, sẽ đi làm ngay.
– Khoan! – Hồ Khải khoát tay, khóe miệng khẽ nhếch thành một nụ cười hiểm độc. – Ta vẫn chưa nói hết.
Hắn đứng dậy, bước chậm rãi qua gian phòng, ngón tay khẽ gõ lên bàn gỗ như đang tính toán từng nước đi:
– Đầu tiên, phái tên dâm tăng Thích Đông đến giám sát và cầm chân Cao Bân, tuyệt đối không cho hắn có cơ hội hộ giá. Thứ hai, điều vài tên cao thủ lão luyện dụ đám hiệp khách giang hồ đang lảng vảng gần Hoàng Giác Tự đi nơi khác. Đừng để chúng nổi máu anh hùng, phá hỏng kế hoạch của ta. Còn lại là kẻ cao thủ đang âm thầm bảo vệ Chu Nguyên Chương... hừm... đúng rồi, ta sẽ phái Hắc Phong Song Sát đến lo tên đó!
– Bẩm đại nhân, – Chương Thống Lĩnh ngẩng lên thắc mắc, – sao chúng ta không dùng thuốc mê, khiến tất cả ngất xỉu rồi hạ sát, chẳng phải dễ hơn sao?
– Hừ, – Hồ Khải lạnh lùng, – đó là cách làm ngu xuẩn nhất. Những kẻ có nội công thâm hậu chỉ cần vận khí là phát hiện ra. Chỉ cần có nước là phá được mê dược. Hơn nữa, hướng gió có thể làm hỏng cả kế hoạch. Dùng thuốc mê chẳng những không giết được Chu Nguyên Chương mà còn đánh rắn động cỏ.
– Vậy... tại sao không dùng tà pháp để giết hắn một cách vô hình?
– Ngươi tưởng ta chưa nghĩ sao? – Hồ Khải nhướng mày. – Thứ nhất, hắn có Tử Kim Chân Long Khí hộ thân – bách tà bất xâm. Thứ hai, nơi hắn đang trú là Hoàng Giác Tự – đất phật, có Phật quang bảo vệ. Chưa kể đến Lưu Bá Ôn – tên đó tính như thần, nếu phát hiện tà pháp, hắn sẽ lập tức dùng bùa chú phá giải. Không thể dùng mấy trò lén lút được. Ta phải ra tay bằng một cách không ai ngờ tới... một cách mà không một ai – kể cả trời – có thể ngăn cản!
Chương Thống Lĩnh hít sâu một hơi:
– Đại nhân anh minh! Vậy... xin hỏi tiếp theo nên làm thế nào?
Hồ Khải nheo mắt, tiến đến gần, thì thầm mấy câu vào tai hắn. Gương mặt Chương Thống Lĩnh thoáng ngỡ ngàng, sau đó ánh mắt hắn rực lên sự tán thưởng:
– Quả là diệu kế! Đại nhân đúng là trí tuệ hơn người!
– Được rồi, bớt nói nhảm! – Hồ Khải quát. – Cầm lấy lệnh bài của ta, tiến hành ngay kế hoạch. Nếu lần này còn thất bại... thì cái đầu của ngươi không giữ nổi đâu!
– Thuộc hạ đã rõ!
---
Rạng sáng hôm sau, Chương Thống Lĩnh dẫn theo thân binh đến các châu phủ, thẳng tay lệnh cho quan lại giao ra toàn bộ tử tù đang chờ ngày hành quyết. Tất cả đều được tập hợp về một khu doanh địa bí mật ngoài thành.
Giữa đám tử tù đói rách, ánh mắt lờ đờ chờ chết, Chương Thống Lĩnh bước lên cao, giọng hắn dõng dạc vang lên:
– Hỡi các tử tù! Hôm nay ta cho các ngươi một cơ hội đổi lấy tự do. Nhưng... phải làm cho ta một việc. Các ngươi có đồng ý không?
Đám tử tù sửng sốt, mắt trợn tròn, nhìn nhau ngơ ngác. Một tên liều lĩnh đứng ra, run giọng hỏi:
– Thưa đại nhân, xin hỏi là việc gì? Nếu bọn tiểu nhân... không muốn làm thì sao?
Chương Thống Lĩnh nở nụ cười nhạt, tay vuốt chuôi đao:
– Nếu các ngươi từ chối... thì ta sẽ giết sạch, không chừa một mống!
Cảm giác tử thần lập tức đè lên tim đám người, chúng hoảng hốt quỳ rạp:
– Chúng tiểu nhân đồng ý! Xin đại nhân phân phó!
– Tốt! – Chương Thống Lĩnh gằn giọng. – Nhiệm vụ của các ngươi là... phóng hỏa, san bằng Hoàng Giác Tự!
Một tên sửng sốt, lắp bắp:
– Nhưng... chẳng phải Hoàng Giác Tự là…
Hắn chưa nói hết câu thì phập! – một lưỡi phi đao đã cắm sâu vào cổ họng. Máu phun tung tóe.
– Ta nhắc lại một lần nữa: muốn sống thì phải hoàn thành nhiệm vụ! Kẻ nào mở miệng nghi ngờ, kết cục sẽ giống tên này!
Đám tử tù rạp xuống như rạ, đồng thanh run rẩy:
– Chúng tiểu nhân đã rõ! Nhưng... nhưng nếu chỉ phóng hỏa thì bọn tiểu nhân còn làm được, chứ san bằng Hoàng Giác Tự thì... e là…
– Không cần các ngươi san bằng. – Chương Thống Lĩnh lạnh lùng. – Nhiệm vụ chính của các ngươi là phóng hỏa. Còn lại, có người khác lo. Các ngươi chỉ cần làm đúng phần của mình. Có ai còn câu hỏi nào nữa không?
Đám tử tù lắc đầu, nín thở chờ lệnh.
– Tốt. Vậy thì... chờ hiệu lệnh của ta!
.........…
Tại Hoàng Giác Tự
Gió sớm thổi nhè nhẹ, phật âm rì rầm vang lên từ chính điện. Hương trầm thoảng thoảng bay trong không khí, tạo nên một khung cảnh trang nghiêm thanh tịnh. Chu Nguyên Chương khoác áo cà sa, chắp tay niệm Phật, ánh mắt không hoàn toàn tĩnh lặng. Ông vẫn còn hoài nghi.
"Thật sự là Chương Thống Lĩnh sao?" – Ông nghĩ, ánh mắt khẽ nhíu lại. – “Hắn thật sự có bản lĩnh thao túng được nhiều cao thủ giang hồ như vậy sao? Hay là có kẻ khác đứng sau giật dây?... Mặt kệ thật giả, hiện giờ nên tạm lui về chính điện niệm Phật. Có lẽ phật quang hộ thể sẽ tránh được tà thuật của chúng.”
Ý niệm vừa khởi, ông liền rảo bước vào chính điện, cùng mấy lão hòa thượng tụng kinh. Tiếng mõ, tiếng chuông ngân dài, vang vọng giữa trời sớm, từng đợt sóng âm như gột sạch phiền não.
Nhưng... bình yên chỉ là tạm bợ.
Đột nhiên – “Cháy rồi! Nhà kho cháy rồi! Mau dập lửa! Mau dập lửa!”
Một tiếng hét chói tai xé toang sự thanh tịnh, kéo theo tiếng chân đập rầm rập của đám tiểu hòa thượng hốt hoảng chạy tới.
Chu Nguyên Chương giật mình, lập tức đứng dậy. Hòa thượng trụ trì cũng tái mặt:
– Làm sao có thể? Nhà kho cách xa chính điện... sao lại bốc cháy?
Không kịp suy nghĩ thêm, Chu Nguyên Chương và các hòa thượng liền ùa ra ngoài hỗ trợ. Từ xa, những cuộn khói đen đặc quấn lấy trời xanh, mùi khét lẹt của gỗ cháy trộn với mùi dầu phảng phất trong không khí.
“Lửa... không phải bình thường. Đây là có người cố tình đốt!”
Chu Nguyên Chương vừa bước chân ra khỏi đại điện thì giật mình. Những cột khói không chỉ bốc lên từ nhà kho, mà lan ra cả từ khu thiền phòng, hậu viện, nhà bếp và cả nơi cất Kinh Thư.
Khói bốc cuồn cuộn, lửa táp đỏ cả một mảng trời. Gió sáng sớm lại thuận chiều – giúp lửa lan càng lúc càng dữ dội.
Chuông chùa vang lên dồn dập. Hoàng Giác Tự rơi vào hỗn loạn.
– Mau lấy nước! – Một vị hòa thượng la lớn, – cứu hỏa! Cứu hỏa!
– Đưa mấy đệ tử nhỏ chạy ra cổng sau! – Một vị khác hét to.
Thái giám, thị vệ, hòa thượng, đạo đồng... tất cả đều hoảng loạn, người chạy kẻ la, nước tạt tứ tung, nhưng lửa như có linh tính, mỗi khi vừa khống chế được một góc, lập tức góc khác lại bốc cháy. Dường như kẻ phóng hỏa đã có chuẩn bị kỹ lưỡng – thậm chí biết rõ bố cục Hoàng Giác Tự.
Chu Nguyên Chương đứng lặng giữa biển khói, lòng trầm như nước đá. Ông thấy rõ – đây không phải tai nạn, mà là một trận tập kích có tính toán.
Ông bước lên định xông vào cứu lấy các kinh thư quý giá thì một bóng người từ mái ngói phi thân xuống, gió vút mạnh. Tử Vũ – ám vệ trung thành của ông – xuất hiện, toàn thân áo đen phủ bụi khói, mắt sáng rực:
– Hoàng thượng, đi mau! Kẻ địch rất đông. Tôi sẽ dẫn ngài phá vòng vây!
– Lửa cháy cả nơi Phật điện, chúng dám làm loạn thế này! – Chu Nguyên Chương nghiến răng. – Khốn kiếp! Không ngờ chúng lại dùng đại thế trận như thế này!
Không kịp để Hoàng đế phản ứng, Tử Vũ đã kéo ông rẽ vào ngõ nhỏ sau chùa. Trên mái chùa, những bóng đen lao vùn vụt như dơi đêm, chính là ám tử tử tù do Chương Thống Lĩnh thả ra. Kẻ thì ném dầu, người thì đốt tẩm hỏa tiễn, vài tên thậm chí liều mạng đánh sập cột trụ để lửa lan nhanh hơn.
Lúc này, phía hậu viện vang lên tiếng la thất thanh:
– Có kẻ lạ mặt! Chúng đang giết người!
Thêm vài tiếng hô, rồi tiếng binh khí va chạm, tiếng kêu gào r*n rỉ. Hàng loạt thị vệ bị phục kích từ những căn phòng vốn tưởng an toàn.
Tử Vũ nghiến răng, kéo Chu Nguyên Chương lao xuống đường hầm bí mật phía tây điện.
– Hoàng thượng, kế hoạch này không phải do một mình Chương Thống Lĩnh sắp đặt. Đây là đại âm mưu!
– Ta biết. Phía sau chắc chắn là Hồ Khải. Chỉ hắn mới biết rõ nơi này đến vậy.
Gió hun hun khói khiến đường hầm cũng đầy mùi ám khói. Chu Nguyên Chương vừa chạy, vừa ho khan:
– Phật tổ linh thiêng, xin hộ trì đệ tử... lần này thoát nạn, nhất định sẽ sửa chùa dựng tượng, chuộc lại nghiệp sát…
– Hoàng thượng, đừng cầu nữa! Nếu ngài còn niệm Phật, bọn chúng sẽ lần ra khí tức của Phật quang mà đuổi theo! – Tử Vũ quát nhẹ.
Trong khi ấy, bên ngoài, trận lửa biến Hoàng Giác Tự thành địa ngục. Những bức tượng Phật cháy đen, mái chùa sập xuống ầm ầm, đám khói đặc sánh lẫn tro bụi tràn ngập cả thành Trường An.
Một tên tử tù đắc ý cười hô:
– Ha ha! Xong rồi! Ta đốt sạch! Đại nhân sẽ tha mạng cho ta!
Nhưng chưa kịp dứt lời, một mũi ám tiễn bay tới – cắm thẳng vào tim hắn. Hắn trợn mắt ngã xuống. Từ trên mái, một giọng lạnh lẽo vang lên:
– Ngươi chỉ là công cụ, chết đi cho sạch.
Bóng áo đen – Hắc Phong Song Sát – đã lặng lẽ vào trận.
Hai huynh đệ sát thủ bắt đầu lùng sục từng góc chùa, tìm kiếm cao thủ đang âm thầm bảo vệ Chu Nguyên Chương. Nhưng chưa kịp ra tay, đã bị chặn lại bởi... một vị hòa thượng tay cầm trượng Thiết Trúc, mặt lạnh như băng.
– Địa ngục chưa mở, các ngươi đã vội xuống – A Di Đà Phật.
Cuộc chiến trong lửa nổ ra giữa cao thủ giang hồ và ẩn tăng hộ pháp. Từng chiêu, từng trượng như hất tung bụi tro, như sấm sét giữa biển khói.
Ở một góc khác, Thích Đông – gã dâm tăng – dẫn theo đám người vây chặt Từ Vũ. Nhưng Từ Vũ vốn là mãnh tướng, dù thân mang cấm vệ vẫn tung chưởng phá vòng vây như mãnh hổ xuất sơn. Máu tạt lên tường, gạch vỡ dưới chân.
– Bọn chó má! Chúng bay tưởng có thể cản được ta? – Hắn gầm lên.
Vừa chém vừa xông, hắn mở đường máu đến gần chính điện, nhưng bị lửa táp ngược trở lại.
Trong đường hầm, Tử Vũ cuối cùng cũng dẫn Chu Nguyên Chương thoát ra một khe nhỏ thông ra hậu sơn. Nhưng ngay khi vừa ló đầu, đã có hai bóng người đứng sẵn – hai kẻ đeo mặt nạ, mắt sáng quắc.
– Không ngờ ngươi thoát được khỏi lửa. Nhưng vẫn chết ở đây! – Một kẻ nói, lưỡi đao rút ra sáng loáng.
Tử Vũ chắn trước mặt Hoàng thượng, rút ra cặp đoản kiếm:
– Muốn qua xác ngài ấy, bước qua xác ta trước!
Cuộc chiến sinh tử nổ ra nơi vách đá hiểm trở.
Chu Nguyên Chương không thể không thừa nhận – lần này, ông đã rơi vào bẫy thật sự. Một kế hoạch đầy tính toán, đánh thẳng vào nơi ông cho là an toàn nhất – Hoàng Giác Tự.
– Hồ Khải... tên ngươi... quả nhiên là mối họa lớn của Đại Minh!
Bóng tối giăng khắp ngóc ngách, ánh trăng yếu ớt chỉ kịp chiếu lên những vệt máu còn chưa kịp khô trên nền đá lạnh. Tử Vũ cùng Chu Nguyên Chương lưng tựa lưng, tay nắm chặt kiếm, ánh mắt sắc lạnh xuyên thấu bóng đêm. Không có chiêu thức hoa mỹ, không có động tác dư thừa. Mỗi cú vung kiếm đều là tử chiêu, đơn thuần chỉ là sinh tử chém giết.
Bọn tử tù bị vây quanh đã nằm la liệt như những tảng đá bị băm nát, máu loang đầy đất. Dù thân bị trầy xước, hơi thở có phần dồn dập, nhưng hai người vẫn vượt qua như một cơn lốc tàn bạo. Họ là cao thủ, và hơn hết, là những chiến binh từng sống sót qua chiến trường máu lửa.
Nhưng chưa kịp thở, không khí bỗng lạnh hơn. Hai bóng đen từ mái nhà vụt xuống như hai con dã thú. Tử Vũ không cần nhìn, đã xoay người đối kiếm. Nguyên Chương không chậm trễ, một nhát kiếm gạt thẳng vào cánh tay đối thủ. Binh khí va chạm, lửa tóe ra như pháo bông, từng âm thanh sắc lạnh vang vọng như chuông tử.
Hai tên hắc y nhân thân pháp quỷ dị, vừa chạm đã rút, vừa đánh đã lùi. Nhưng không phải rút lui, mà là để phối hợp. Chu Nguyên Chương và Tử Vũ đều là người từng vào sinh ra tử, họ lập tức hiểu: đây là loại kẻ địch cực kỳ nguy hiểm, chuyên về đánh hội đồng bằng phối hợp sát chiêu.
"Không được sơ suất," Tử Vũ nghiến răng. Chu Nguyên Chương khẽ gật đầu, hai người không vội truy kích mà dừng lại thủ thế.
Đúng như linh cảm, hai hắc y nhân đột ngột chuyển hướng, tấn công theo thế cánh én cắt chéo. Chu Nguyên Chương chưa kịp đỡ, đã bị chém sượt qua vai, máu phụt ra. Nhưng trong khoảnh khắc đó, Tử Vũ đã kịp đâm trúng một tên, máu phun thành tia.
“Hoàng thượng vẫn ổn chứ?” – Tử Vũ lo lắng quát lên.
“Trẫm không sao, chỉ là vết thương nhẹ!” – Chu Nguyên Chương nghiến răng chịu đựng, ánh mắt vẫn không rời địch.
“Xin hãy để tôi giữ chân chúng, người mau rút!”
“Không được! Trẫm không thể để một mình người đối phó!”
“Vậy thì cùng đánh, người yểm trợ cho thần!”
Hai người lại lao vào, lần này phối hợp nhịp nhàng như hai nhánh thủy triều. Một tên hắc y nhân gục dưới mũi kiếm của Nguyên Chương, nhưng chính lúc ấy, một nhát kiếm xẹt qua sườn ông, để lại vệt máu đỏ thẫm. Tử Vũ nghiến răng, vừa đỡ vừa lui, đỡ lấy hoàng thượng.
Ngay khi tình thế nguy cấp, từ trong màn sương có một bóng người lao đến, kiếm lóe sáng, chém phăng đầu tên hắc y nhân còn lại. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, máu văng tung tóe, đầu lăn lông lốc.
Tử Vũ khựng lại, mắt mở to, nhưng thấy người đến vận quan phục, hắn nghĩ: "Cứu giá rồi…".
Nhưng ánh mắt của Chu Nguyên Chương thì hoàn toàn chấn động.
“Chương… Chương Bươu?”
Người vừa ra tay không ai khác chính là Chương Thống Lĩnh, người mà hoàng đế từng nghi ngờ mưu hại mình. Chương quỳ xuống, hành lễ:
“Thuộc hạ cứu giá trễ nải, mong hoàng thượng thứ tội.”
Chu Nguyên Chương vẫn chưa hết bất ngờ. “Không phải là hắn… âm mưu hãm hại trẫm sao? Hay cũng là nạn nhân?”
Ông bước tới đỡ dậy: “Chương Thống Lĩnh, ngươi có công cứu giá, sao lại nói đến tội lỗi?”
Ngay khi tay hoàng thượng chạm vào tay Chương Thống Lĩnh, một luồng kình lực bất ngờ phóng ra. Binh! Chu Nguyên Chương bị đánh văng ra xa, phun một ngụm máu tươi. Tình huống quá bất ngờ.
“Tên phản bội!” – Tử Vũ gào lên, nhào tới đỡ lấy hoàng thượng.
Ông vẫn còn sống, nhưng nội thương nặng. Không dám lãng phí thời gian, Tử Vũ đặt tay lên huyệt đan điền của hoàng thượng, truyền chân khí, vừa giữ mạng người vừa thủ thế đối phó với tên phản loạn.
Chương Thống Lĩnh không để yên, hắn tiếp tục tấn công. Tử Vũ vừa cản vừa truyền khí, cả người như cây cung căng hết cỡ.
“Hoàng thượng, hãy cố vận công hồi phục! Để tôi xử lý hắn!”
Chu Nguyên Chương cắn răng, ngồi xếp bằng vận khí, toàn thân run rẩy vì đau đớn. Trong khi đó, Tử Vũ xoay người đối địch.
Hai thân ảnh lao vào nhau như sao xẹt. Chương Thống Lĩnh sử dụng Huyền Hoàng kiếm pháp, từng chiêu mang theo đạo pháp, ẩn chứa quy luật âm dương ngũ hành. Kiếm ảnh loang loáng, bộ pháp như hư như thực, khiến người nhìn không thể phán đoán thật giả.
Tử Vũ dùng Độc Cô Cửu Kiếm – tuyệt học vô chiêu chế hữu chiêu. Cùng lúc, hắn vận bộ pháp Lăng Ba Vi Bộ, thân ảnh như u linh, khiến Chương khó lòng bắt kịp. Hai màu xanh và đỏ quấn lấy nhau giữa không trung, như hai ngọn gió cuồng loạn.
Binh khí va chạm dồn dập, tia lửa không ngừng bắn ra. Cả hai lao vào nhau, rồi lại thoắt lui, như hai con mãnh hổ tranh đoạt lãnh địa.
Sau một hồi giao đấu, cả hai dừng lại, thở dốc. Mồ hôi chảy ròng trên trán, máu đã vương nơi mép áo.
“Không thể tin được… tên này quá mạnh…” – Tử Vũ nghĩ thầm. “Ta có thể thoát thân, nhưng không thể bỏ lại hoàng thượng. Rõ ràng về kiếm thuật, hắn không bằng ta, nhưng sao ta lại không thắng được?”
Chương Thống Lĩnh thì nghĩ: “Tên này… nếu chỉ dùng võ công, ta không địch lại. May có đạo pháp mới giữ được cục diện. Nhưng thời gian không còn nhiều, phải kết thúc nhanh.”
Hắn hít một hơi thật sâu, mắt lóe lên tà ý. Ánh trăng chiếu vào thanh kiếm trên tay hắn – thứ vũ khí không chỉ là kiếm, mà còn là một pháp khí có thể điều động lực lượng âm tà…
Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Máu vẫn còn chảy. Và lòng trung thành, đã bắt đầu lung lay.
Trong khoảnh khắc căng như dây đàn, cả Chu Nguyên Chương và Chương Thống Lĩnh đều dừng lại, mắt gườm gườm nhìn nhau. Ánh mắt của kẻ phản thần đầy sát khí và quyết đoán, còn ánh mắt của hoàng đế là nén giận, nghi hoặc và đau đớn.
Một cơn đau dội lên trong lồng ngực khiến Nguyên Chương lảo đảo. Ông cố ép bản thân điều tức, gom góp từng tia chân khí còn sót lại trong cơ thể rệu rã. Hơi thở vẫn dồn dập, nhưng đã đủ để ông nhích động thân thể. Chính lúc đó, ánh mắt ông bất chợt liếc xuống đất, nơi ánh trăng rọi qua những tàn lá, phản chiếu một tia sáng lấp lánh từ thứ gì đó vừa rơi xuống.
Một mảnh lệnh bài bằng ngọc đen tuyền.
Nguyên Chương cúi xuống nhặt lên, hơi nheo mắt nhìn kỹ. Tim ông như thắt lại.
“Lệnh bài của Hồ Khải…”
Ông siết chặt lệnh bài trong tay, đầu óc quay cuồng trong giây lát. Mảnh ghép cuối cùng đã được lắp vào bức tranh phản loạn mà ông còn mơ hồ bấy lâu. Người giật dây phía sau tất cả… chính là Hồ Khải – tên đại thần mà ông từng trọng dụng và coi như cánh tay phải.
Ánh mắt Nguyên Chương từ từ ngẩng lên, nhìn thẳng vào Chương Thống Lĩnh, giọng ông trầm xuống như có hàng ngàn thanh kiếm lạnh lẽo ẩn trong từng lời nói:
“Chương Thống Lĩnh… Trẫm từng tin tưởng các ngươi. Vậy mà rốt cuộc… là trẫm quá ngu muội ư? Nói cho trẫm biết, trẫm có điểm nào bạc đãi ngươi và Hồ Khải, cớ gì các ngươi lại muốn giết trẫm?”
Chương Thống Lĩnh thoáng sững sờ khi nhìn thấy miếng lệnh bài trong tay hoàng đế. Hắn biết bí mật đã bị bại lộ. Nhưng thay vì chối cãi, hắn bật cười lớn, tiếng cười vang vọng trong khu rừng đêm, vừa bi ai vừa cuồng nộ:
“Ha ha ha! Vì sao ư? Vì ngươi đã trao cả cơ nghiệp Đại Minh vào tay một tên Doãn Văn bất tài vô dụng! Vì ngươi không nhận ra ai là bậc nhân tài chân chính! Hồ đại nhân là người có hùng tâm tráng chí, văn thao võ lược, trí dũng song toàn, gánh vác giang sơn còn hơn cả hoàng tộc các ngươi! Người như ngươi… không xứng ngồi ngôi thiên tử!”
Chu Nguyên Chương siết chặt tay đến trắng bệch, máu trong người như sôi lên:
“Thì ra… là vì tham vọng đoạt ngôi mà các ngươi phản bội! Trẫm đã tin nhầm các ngươi… Đau thay!”
Chương Thống Lĩnh nhếch môi cười lạnh, giọng đanh lại:
“Đau ư? Đau là đúng! Ngươi đáng phải chịu! Một tên hoàng đế ngu ngốc, mê muội nghe lời bọn gian thần xu nịnh, bạc đãi trung lương, đẩy người tài vào đường chết… Nếu muốn trách, thì hãy trách chính bản thân ngươi!"
Ở phía sau, Tử Vũ vẫn giữ khoảng cách. Hắn vừa chăm chú theo dõi, vừa thầm mắng trong lòng:
“Hắn nói không sai… Tên hoàng đế này đúng là đầu đất! Cứ nhặt lệnh bài rồi chuồn đi có phải hay hơn không? Bây giờ còn đứng đấy nói đạo lý với phản thần? Thật phí thời gian!”
Tử Vũ khẽ nghiến răng, rồi lên tiếng:
“Hoàng thượng, đừng phí lời! Mau thoát thân! Giữ mạng mới tính chuyện sau được!”
Nguyên Chương quay sang, nhìn Tử Vũ một cái rồi gật đầu, giọng đầy day dứt:
“Ngươi nói đúng… Trẫm hồ đồ rồi. Ngươi cẩn thận. Trẫm đi trước.”
Nói rồi ông quay người, vận chân khí, lao vào màn đêm. Tuy vậy, thân thể bị thương khiến mỗi bước đi của ông như có dao cắt trong ngực.
Chương Thống Lĩnh biến sắc, quát lớn:
“Không thể để hắn chạy thoát!”
Ngay lập tức, hắn rút ra một mũi phi đao, nhắm thẳng vào lưng Nguyên Chương mà phóng tới. Tia sáng bạc xé gió lao đi như chớp, nhưng trước khi phi đao kịp chạm vào mục tiêu, một bóng người lao vọt lên, tay áo tung bay như cánh nhạn, dùng kiếm đánh bật ám khí.
Tử Vũ!
Hắn đã ra tay ngăn cản.
Chương Thống Lĩnh nghiến răng ken két:
“Tên khốn! Không giết ngươi, ta không thể đi được!”
Hắn lập tức lùi lại hai bước, hai tay kết ấn, miệng niệm chú ngữ tà dị. Một luồng hắc khí từ dưới đất cuộn lên, rồi từ giữa màn khói đó, vài sinh vật dị hình dần hiện ra – yêu ma, nửa người nửa quỷ, mắt đỏ rực như máu, móng tay dài ngoằng và da thịt xám xịt mùi tử khí.
Tử Vũ trừng mắt, rít lên:
“Chết tiệt! Tên này biết cả tà thuật!”
Hắn rút kiếm, bật thân pháp, nhưng vẫn bị vây khốn bởi lũ yêu ma. Dù là cao thủ, nhưng trong không gian hẹp và bị bao vây bởi sinh vật chẳng thuộc về thế giới loài người, hắn cũng khó lòng chiếm được ưu thế.
Trong lúc ấy, Chương Thống Lĩnh đã thoát ra khỏi vòng chiến, thân ảnh như gió lướt đi theo hướng của Chu Nguyên Chương.
Tử Vũ thầm rủa:
“Nếu ta biết hắn biết dùng yêu pháp, ta đã dùng ngay Lăng Ba Vi Bộ kéo theo hoàng thượng chạy rồi! Lần này thật sơ suất!”
Trong khi đó, Chu Nguyên Chương chạy xuyên qua rừng, mồ hôi đổ như mưa, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Vết thương trên vai nhói buốt mỗi lần ông nhảy qua một bụi cây hay đạp lên địa hình gồ ghề.
Ông vừa chạy vừa thở dốc, vừa rủa trong miệng:
“Mệt chết trẫm rồi… Lẽ ra phải bảo Tử Vũ cõng trẫm chạy bằng cái bộ pháp gì đó của hắn! Biết thế này…”
Nhưng hối hận lúc này cũng vô ích.
Một tiếng gió rít lên phía sau.
Chương Thống Lĩnh đã đuổi tới!
Hắn không nói một lời, rút trường kiếm chém thẳng xuống đầu Nguyên Chương. Tiếng kiếm rít qua không khí khiến hoàng đế rùng mình. Ông vội xoay người, rút kiếm đỡ lấy một chiêu, lùi lại mấy bước, mồ hôi vã ra như tắm.
Dù là người từng luyện võ, nhưng với vết thương chưa lành và thể lực suy kiệt, Chu Nguyên Chương hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Ông vừa đỡ vừa lùi, đường kiếm dần yếu thế. Còn Chương Thống Lĩnh như mãnh hổ hạ sơn, công tới tấp, từng chiêu đều mang sát khí.
Bọn họ vừa đánh vừa di chuyển, thế giao tranh đẩy hai người về phía khu rừng rậm gần vùng đất hoang tên gọi Hòa Gia Trang – một nơi xưa kia từng có một nhánh phụ hoàng tộc sinh sống, nay chỉ còn là phế tích hoang lạnh không người lui tới.
Trong màn đêm đặc quánh, ánh kiếm vẫn loé sáng giữa rừng hoang, báo hiệu một hồi phân tranh sống còn – giữa hoàng đế và kẻ từng là trung thần.