Vào ngày thứ năm sau khi Chu Nguyên Chương và Hòa Yên Ninh tay trong tay rời Hòa Gia Trang để cùng nhau đi dạo, bồi đắp tình cảm, không khí tại trang vẫn rực rỡ như ánh nắng vàng rực chiếu khắp sân luyện võ. Mặt đá xanh bóng loáng phản chiếu những tia sáng lấp lánh, hòa quyện với hương sen thoang thoảng từ hồ nước gần đó, tạo nên một bức tranh yên bình nhưng đầy sức sống. Những hàng cây cổ thụ sừng sững quanh sân, lá xào xạc trong gió, như những người bạn già chứng kiến sự đoàn kết và tinh thần sôi nổi của mọi người trong lúc phụ hoàng và mẹ vắng mặt. Vòng tròn phấn trắng ở giữa sân, dấu tích của những trận so tài trước đây, vẫn còn nguyên vẹn, như lời nhắc nhở rằng Hòa Gia Trang không bao giờ ngừng rèn luyện, dù chủ nhân không hiện diện.
Sáng sớm, khi ánh bình minh vừa rạng lên tại Hòa Gia Trang, Chu Đệ xuất hiện giữa sân luyện võ với dáng vẻ oai phong lẫm liệt, tựa như một chiến thần tái sinh. Hắn khoác lên mình bộ giáp vàng ánh kim rực rỡ, từng chi tiết được chạm khắc tinh xảo như vảy rồng, phản chiếu ánh nắng sớm thành những tia sáng lấp lánh, tạo nên một vầng hào quang bao quanh. Tay hắn nắm chặt Long Hồn Kiếm, lưỡi kiếm dài hơn ba thước, ánh thép lạnh lẽo xen lẫn những đường hoa văn uốn lượn như rồng bay, tỏa ra khí thế hùng hồn, như thể linh hồn cổ xưa của rồng đang trú ngụ trong đó. Tóc hắn buộc cao bằng dải lụa đen, đôi mắt sắc bén như chim ưng quét qua đám đông, nhưng ẩn sâu trong đó là sự ấm áp và trách nhiệm của một người lãnh đạo trẻ tuổi đang thay phụ hoàng gánh vác trọng trách. "Phụ hoàng và mẹ vắng mặt để bàn việc quốc gia với các chư hầu, Hòa Gia Trang không được lơ là! Hãy đề phòng kẻ gian thừa cơ đột nhập, giữ vững từng tấc đất!" Giọng hắn vang vọng như tiếng chuông đồng ngân nga trong không gian tĩnh lặng, mang theo uy lực khiến đám thị vệ lập tức đứng thành hàng ngay ngắn, đồng thanh hô vang: "Tuân lệnh, Tứ hoàng tử!" Ánh mắt họ ánh lên sự kính phục, tay nắm chặt binh khí, sẵn sàng tuân theo mệnh lệnh.
Bên cạnh Chu Đệ, Đàm Phong đứng như một đóa hoa sen tinh khiết giữa dòng nước, vẻ đẹp dịu dàng nhưng không kém phần kiên cường. Nàng mặc bộ y phục lụa trắng thêu viền đỏ thắm, chất vải mềm mại ôm sát thân hình thanh mảnh, từng đường thêu hoa sen tinh tế nổi bật dưới ánh nắng, như thể mang theo hơi thở của hồ nước gần đó. Tóc nàng buông dài, được buộc hờ bằng một chiếc trâm ngọc hình phượng hoàng, vài sợi tóc mượt mà khẽ bay trong gió sớm. Tay phải nàng đặt nhẹ lên bụng, nơi hài nhi đang lớn lên từng ngày, cử chỉ ấy vừa dịu dàng vừa tràn đầy yêu thương, như bảo vệ một báu vật quý giá. Đôi mắt nàng long lanh như mặt hồ sen dưới ánh trăng, ánh lên niềm tự hào khi nhìn Chu Đệ. "Chu Đệ, chàng làm tốt lắm. Thiếp và hài nhi trong bụng sẽ luôn là chỗ dựa, cổ vũ chàng từng bước." Giọng nàng mềm mại, ấm áp, nhưng ẩn chứa sức mạnh tiềm tàng. Dù mang thai, Đàm Phong vẫn toát lên vẻ kiên cường, dáng đứng thẳng, như ngọn lửa âm ỉ sẵn sàng bùng cháy để bảo vệ những người nàng yêu thương, đặc biệt là Chu Đệ và đứa con sắp chào đời.
Ngọc Ánh, tiểu công chúa tinh nghịch và đầy sức sống của Hòa Gia Trang, phá tan không khí nghiêm trang bằng một cú nhảy chân sáo đầy uyển chuyển ra giữa sân, như một cơn gió xuân bất chợt thổi qua. Với tuổi vừa tròn mười bốn, nàng mang trong mình sự kết hợp độc đáo giữa nét ngây thơ của tuổi thơ và khí chất kiên cường của một võ giả trẻ, thừa hưởng từ dòng máu hào hùng của Chu Nguyên Chương và Hòa Yên Ninh. Phi Yến Kiếm trong tay nàng, một thanh kiếm mỏng nhẹ nhưng sắc bén, lấp lánh ánh bạc dưới ánh nắng sớm, từng đường hoa văn uốn lượn trên thân kiếm như hình ảnh đôi cánh yến đang bay lượn, phản chiếu tinh thần tự do và nhanh nhẹn của nàng. Mái tóc đen nhánh, óng ả như lụa, được buộc cao bằng dải lụa đỏ thắm, tung bay theo từng bước nhảy, vài lọn tóc khẽ lòa xòa trước trán, tạo nên vẻ hồn nhiên nhưng không kém phần quyến rũ. Bộ y phục hồng phấn viền vàng ôm sát thân hình nhỏ nhắn của nàng, những đường viền thêu hoa mẫu đơn tinh xảo nổi bật dưới ánh sáng, tôn lên dáng vẻ năng động và tràn đầy sức sống, như một đóa hoa sen vừa nở rộ giữa hồ nước.
Nàng quay sang Chu Đệ, đôi mắt lấp lánh như sao trời, ánh lên vẻ tinh quái: "Hoàng huynh, hôm nay muội chán muốn chết rồi! Chúng ta tổ chức thi đấu đi! Ai thắng được thưởng, ai thua phải quét sân cả tuần, không được lười biếng đâu đấy!" Nàng nháy mắt, giọng nói lanh lảnh như chuông bạc vang vọng khắp sân, mang theo sự hào hứng khiến đám thị vệ không thể kìm được tiếng cười rộn rã. Chu Đệ lắc đầu, nụ cười thoáng hiện trên môi, vừa bất lực vừa yêu thương: "Ngọc Ánh, muội lúc nào cũng bày trò quậy phá. Được rồi, ta thưởng một thanh kiếm tốt cho người thắng. Muội sắp xếp đi, nhưng đừng làm loạn cả Hòa Gia Trang lên đấy!" Ngọc Ánh vỗ tay nhiệt tình, nhảy nhót như một chú chim yến nhỏ, đôi giày thêu hoa khẽ chạm đất tạo nên âm thanh vui tai: "Hoàng huynh hứa rồi nhé! Mọi người nghe rõ chưa? Thắng được kiếm, thua quét sân! Ai dám vào đây đối đầu với muội?" Mộc Cao Phong, đứng trong đám thị vệ, cười vang, ôm bụng: "Công chúa nhỏ, người định bắt bọn thần quét sân cả đời à? Thần e rằng tay cầm chổi sẽ chai hết mất!" Một vài thị vệ khác phụ họa, trêu đùa: "Đúng vậy, công chúa! Người mà thắng liên tục, bọn thần chỉ còn nước làm người quét sân chuyên nghiệp thôi!" Tiếng cười giòn giã lan tỏa, làm không khí thêm phần sôi động.
Tô Na, từ cổng sân bước vào với dáng vẻ phóng khoáng như một cơn gió mùa hạ thổi qua cánh đồng hoa rực rỡ, mang theo hơi thở tự do và mạnh mẽ. Nàng cao khoảng một mét sáu mươi, dáng người béo tròn nhưng săn chắc, phản ánh những năm tháng rèn luyện võ nghệ gian khổ. Bộ y phục đỏ rực viền đen ôm sát cơ thể, chất vải lụa cao cấp thêu những hoa văn hình ngọn lửa nhỏ uốn lượn tinh xảo, tôn lên làn da trắng ngần và đường nét cân đối của nàng, như một ngọn lửa sống động giữa sân luyện võ. Tóc nàng đen tuyền, dài đến vai, được buộc cao bằng một dải lụa đỏ thắm, vài lọn tóc khẽ bay trong gió, tạo nên vẻ phóng khoáng nhưng đầy cuốn hút. Điểm nhấn là đôi mắt sắc sảo, ánh lên tia tinh quái như ngọn lửa lập lòe, kết hợp với nụ cười nhếch môi đầy tự tin, toát lên khí chất của một nữ chiến binh không ngại thử thách. Trên vai nàng khoác Liệt Hỏa Kỳ, cây quạt chiến đấu đặc biệt dài hơn nửa mét, khung quạt bằng thép đen bóng, bề mặt được khảm đá ruby đỏ rực, phát ra ánh sáng hừng hực như ngọn lửa thiêu đốt, phản chiếu sức mạnh tiềm tàng của nàng. Vừa bước vào, nàng quét mắt qua đám đông với ánh nhìn sắc bén, như đang thách thức mọi đối thủ xung quanh, rồi cất giọng lanh lảnh, vang vọng như tiếng chuông bạc: "Ngọc Ánh, muội lại giở trò gì đây? Ta vừa chăm Tần Lý xong, hắn vẫn còn yếu như cành liễu, giờ tay ta ngứa ngáy muốn đấu một trận cho nóng người. Ai dám đối đầu với Liệt Hỏa Kỳ của ta, đứng ra đây nào?" Giọng nàng tràn đầy thách thức, mang theo sự tự tin và chút nghịch ngợm, khiến không khí sân luyện võ lập tức sôi động.
Vào buổi sáng rực rỡ tại sân luyện võ Hòa Gia Trang, không khí bỗng trở nên sôi động và tràn ngập tiếng cười khi Kim Chi, một trong những nhân vật nổi bật, bước ra từ trong nhà với dáng vẻ vừa tức giận vừa buồn cười. Nàng tay cầm dây roi Thỏa Tâm Mãn – một thanh roi độc đáo dài hơn một mét, được chế tác từ da hổ thượng hạng lấy từ những con mãnh thú trên đỉnh núi cao, mỗi sợi da được xử lý qua hàng trăm công đoạn, mang màu nâu sẫm bóng loáng như gỗ quý hiếm, mềm mại nhưng ẩn chứa sức mạnh kinh hồn. Đầu roi được gắn một viên ngọc bích xanh lá to cỡ quả trứng gà, mài giũa tinh xảo với những đường cắt hình hoa sen lấp lánh ánh sáng lung linh, như một báu vật quyền uy. Thân roi được đan xen bởi những sợi chỉ bạc mỏng, thêu họa tiết rồng uốn lượn sống động, vừa tăng vẻ đẹp nghệ thuật vừa làm roi bền bỉ khi va chạm. Khi vung lên, roi phát ra âm thanh "vút" sắc lạnh như gió rít qua khe núi, kèm theo luồng khí áp mạnh mẽ đủ làm bay tung bụi đất, chứng tỏ nó không chỉ là vũ khí mà còn là biểu tượng của sự uy nghi. Mặt Kim Chi đỏ ửng như quả cà chua chín mọng, không phải vì nóng bức mà vì nhớ lại lần bị Ngọc Ánh trêu chọc không thương tiếc về chuyện mai mối với Hàn Thiên Diệp – cái lần nàng suýt ngã nhào giữa sân vì xấu hổ, còn Hàn Thiên Diệp thì chạy té khói! Nàng vung roi một cách mạnh bạo, tạo ra một đường gió sắc bén cắt qua không khí, kèm theo tiếng "vút" vang dội như muốn xả giận, rồi phá lên cười lớn, giọng the thé đầy thách thức: "Tô Na cô nương, đừng có vội khoe quạt lửa của cô nhé! Roi Thỏa Tâm Mãn của ta đây không phải dạng vừa đâu, vừa mềm mại vừa… đau điếng, quất trúng là nhảy cẫng lên như thỏ bị dọa đấy! Đấu với ta đi, để xem ai mới là người lợi hại hơn, hahaha!" Đám thị vệ xung quanh vỗ tay rần rần, reo hò cổ vũ như xem kịch hay: "Kim Chi cô nương, đánh bại cô ấy đi! Cho Tô Na biết tay!" Một vài người còn trêu thêm: “Coi chừng Tô Na cô nương thiêu rụi roi của cô đấy, Kim Chi cô nương, lúc đó chỉ còn nước khóc thét!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.