Người đưa tin cúi đầu, nhận lá thư từ tay Ngô Tam Quế với sự cung kính pha lẫn nỗi sợ hãi quen thuộc, rồi lặng lẽ rời khỏi thư phòng, bóng dáng hắn nhanh chóng hòa vào màn đêm đang buông xuống như một bóng ma vô hình. Cánh cửa gỗ khép lại với tiếng kêu kẽo kẹt nhẹ, để lại không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng gió heo may luồn qua khe cửa sổ, mang theo hơi lạnh của buổi chiều tà. Ngô Tam Quế đứng lại trong thư phòng, ánh mắt hắn lóe lên sự tự tin của một kẻ đang nắm chắc chiến thắng, như thể mọi mưu đồ đen tối đã nằm gọn trong lòng bàn tay. Hắn chậm rãi bước ra sân phủ, nơi ánh nắng mai đã nhạt hẳn, nhường chỗ cho ánh hoàng hôn đỏ rực như máu tươi nhuộm đỏ cả bầu trời phía tây. Những tia sáng cuối cùng của ngày chiếu qua những tán cây mai cổ thụ trong vườn, tạo nên những bóng đổ dài ngoằng trên mặt đất lát đá xanh, như những vết thương rỉ máu trên thân xác Đại Minh. Hắn nhìn lên bầu trời, nơi những đám mây tím sẫm đang tụ lại như một lời tiên tri về cơn bão sắp tới, thì thầm với chính mình: “Đại Minh này, sớm muộn cũng sẽ quỳ dưới chân ta.” Nụ cười của hắn hòa vào tiếng gió, như một lời tiên tri đầy nham hiểm, vang vọng trong không gian tĩnh lặng của phủ tri huyện, nơi những bức tường cao vút che giấu bao bí mật kinh hoàng.
Sân phủ tri huyện Đăng Châu, dù được thiết kế với vẻ ngoài uy nghi – những cột đá khắc rồng phượng, những khóm trúc xanh mướt đung đưa trong gió, và một hồ cá nhỏ lấp lánh dưới ánh hoàng hôn – nhưng lúc này lại mang một không khí nặng nề, như bị bao trùm bởi lớp sương mù của tham vọng và dối trá. Ngô Tam Quế đứng đó, tay chắp sau lưng, dáng vẻ trầm tư nhưng ánh mắt không ngừng quét qua xung quanh, kiểm tra xem có bất kỳ tai mắt lạ nào hay không. Hắn biết rõ, trong thế giới đầy rẫy kẻ thù và gián điệp, sự cẩn trọng là chìa khóa để sinh tồn. Những ngọn đèn lồng treo dọc hành lang phủ bắt đầu được thắp lên, ánh sáng vàng vọt chiếu lên khuôn mặt hắn, làm nổi bật những nếp nhăn sâu hoắm từ những năm tháng mưu mô và tranh đoạt quyền lực. Hắn hít sâu một hơi, mùi hương hoa mai thoang thoảng lẫn với mùi đất ẩm sau cơn mưa nhỏ buổi chiều, nhưng không gì có thể xua tan cơn bão tố đang cuồn cuộn trong đầu hắn.
Kế hoạch buôn người với Hắc Xà, dù tinh vi đến đâu, cũng đã lộ ra những kẽ hở. Sự xuất hiện bất ngờ của hai kẻ lạ mặt – người nam với bảo kiếm sáng loáng, người nữ với kiếm đỏ rực – không chỉ phá hỏng lần thử đầu tiên mà còn khiến hắn phải đối mặt với một mối đe dọa lớn hơn: sự nghi ngờ từ triều đình. Chu Nguyên Chương, vị hoàng đế từng từ một kẻ chăn trâu trở thành bá chủ thiên hạ, nổi tiếng với tính cách đa nghi và cẩn trọng. Ngô Tam Quế đã từng chứng kiến qua những báo cáo mật từ Hồ Khải: hoàng đế không bao giờ tin tưởng hoàn toàn bất kỳ ai, kể cả những cận thần thân tín nhất. Nếu Chu Nguyên Chương vi hành và phát hiện ra những phi vụ tàn độc ở Đăng Châu, không chỉ hắn mà cả Hồ Khải và Triệu Khôn Hải sẽ rơi vào vòng xoáy của lưỡi hái tử thần. Hắn cần một lớp vỏ bọc mới, một hình ảnh "quan thanh liêm vì dân" để che đậy mọi tội ác, biến hắn thành một vị quan mẫu mực trong mắt dân chúng và triều đình.
Với suy nghĩ ấy, Ngô Tam Quế quay trở vào thư phòng, nơi ánh nến lung linh chiếu sáng những cuốn sổ sách dày cộm trên bàn. Hắn ngồi xuống ghế, tay vuốt ve bìa da đã sờn cũ của cuốn sổ thu chi, ánh mắt lóe lên một ý tưởng mới: âm mưu "Cống Vật Khẩn Cấp". Đây không chỉ là một chiêu bài để tham ô, mà còn là một chiếc bẫy lợi hại hơn vạn lần, biến hắn thành người hùng giả trong mắt mọi người. Hắn rung chuông gọi Trần Vĩnh Phúc, viên thư lại thân tín nhất, kẻ đã theo hắn qua bao phi vụ đen tối và luôn sẵn sàng thực hiện mọi mệnh lệnh với sự tham lam không kém chủ nhân.
Trần Vĩnh Phúc bước vào thư phòng chỉ vài khắc sau, dáng vẻ khúm núm quen thuộc, đôi tay cầm theo một cuốn sổ mới và bút lông. Hắn khoảng bốn mươi tuổi, thân hình gầy gò với khuôn mặt vuông vức, đôi mắt nhỏ lanh lợi luôn ánh lên sự trung thành pha lẫn nỗi sợ hãi. Bộ áo dài xanh lam bạc màu của hắn phất phơ trong gió từ cửa sổ, nhưng hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Ngô Tam Quế, chỉ cúi đầu thấp, giọng nói nhẹ nhàng: “Thưa đại nhân, tiểu nhân đã đến. Đại nhân triệu gọi tiểu nhân có việc gì phân phó ạ? Tiểu nhân mang theo sổ sách thu chi mới nhất, như đại nhân dặn dò trước đó.”
Ngô Tam Quế gật đầu, ra hiệu cho hắn ngồi xuống ghế đối diện, giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy quyền: “Vĩnh Phúc, đóng cửa lại và ngồi xuống. Hôm nay ta có một nhiệm vụ khẩn cấp cho ngươi, liên quan đến sự sống còn của chúng ta. Ngươi đã theo ta nhiều năm, chứng kiến bao phi vụ, từ buôn người với Hắc Xà đến tham ô thuế ruộng. Ngươi biết ta đang thực hiện âm mưu lớn, nhưng giờ đây, kế hoạch đó gặp nguy hiểm. Hai kẻ lạ mặt đã phá hỏng lần thử đầu tiên với mẹ con Lục Thanh Nga. Ta nghi chúng là người của triều đình, có lẽ là cẩm y vệ hoặc mật thám của hoàng đế. Chu Nguyên Chương đa nghi, nếu hắn vi hành đến Đăng Châu, chúng ta sẽ chết không toàn thây. Do đó, ta cần một lớp vỏ bọc hoàn hảo: một hình ảnh quan thanh liêm vì dân, để đánh lừa tất cả.”
Trần Vĩnh Phúc nuốt nước bọt, đôi tay hắn khẽ run khi ngồi xuống, nhưng ánh mắt hắn ánh lên sự tò mò và tham lam quen thuộc: “Thưa đại nhân, tiểu nhân hiểu. Đại nhân muốn tiểu nhân làm gì? Giả chiếu chỉ triều đình để thu thuế, hay lan truyền tin đồn để thao túng dân chúng? Tiểu nhân sẵn sàng, chỉ cần đại nhân phân phó, tiểu nhân sẽ làm bằng hết khả năng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT