Dưới ánh nắng rực rỡ của buổi sáng vùng biển Cửu Long, mặt biển lấp lánh như dát vàng, sóng vỗ rì rào hòa quyện với tiếng chim hải âu lượn vòng trên bầu trời. Chu Nguyên Chương và Hòa Yên Ninh đứng bên bờ biển, lòng tràn đầy niềm vui sau cảnh tượng kỳ diệu của rồng phượng múa lượn, mây ngũ sắc và đàn giao long phun cầu vồng.
Hòa Yên Ninh nâng cổ tay, ánh mắt lấp lánh ngắm viên ngọc biển lấp lánh ánh xanh, nhỏ nhắn nhưng như chứa đựng cả linh hồn của đại dương. Viên ngọc, món quà từ Bạch Long Ngao Liệt và Hà Bá, giờ đây đeo bên chiếc vòng ngọc bích, làm nàng trông như một nàng tiên. Nàng nghiêng đầu, giọng dịu dàng nhưng đầy háo hức:
“Tướng công, viên ngọc này đẹp quá, như thể biển cả gửi tặng chúng ta một lời chúc phúc. Thiếp nghe dân chúng trò chuyện lúc nãy, họ bảo gần đây có một ngôi đền thờ thần biển và bà Thiên Hậu rất linh thiêng. Dân chài thường đến đó thắp hương, cầu bình an và cảm tạ thần linh đã phù hộ. Thiếp nghĩ… chúng ta nên đến đó, thắp một nén hương để bày tỏ lòng kính trọng. Dù sao, biển cả hôm nay đã ban cho chúng ta khung cảnh thần tiên thế này, thiếp muốn cảm ơn thần linh, và cầu mong họ luôn phù hộ cho chàng, cho thiếp, và cho cả Đại Minh.”
Nàng ngẩng lên, đôi mắt long lanh ánh nắng, nụ cười rạng rỡ nhưng vẫn mang nét đoan trang. Chu Nguyên Chương nhìn nàng, ánh mắt ông tràn đầy yêu thương, nhưng khi lướt qua viên ngọc, một tia cẩn trọng thoáng qua. Là bậc đế vương từng trải qua bao sóng gió, ông vốn đa nghi, nhất là khi viên ngọc này đến từ thần linh – một thế lực mà ngay cả ông cũng không thể kiểm soát. Nhưng nhìn vẻ mặt háo hức của nàng, ông không nỡ từ chối. Ông siết nhẹ tay nàng, giọng trầm ấm pha chút trêu đùa để che giấu sự lo lắng:
“Yên Ninh, nàng đúng là biết cách làm ta mềm lòng. Đền thờ thần biển và bà Thiên Hậu? Được, ta sẽ đi cùng nàng, không thì nàng lại bảo ta không thương nàng, không chịu cảm tạ thần linh đã làm nàng vui! Nhưng nàng phải hứa, đến đó thì tập trung thắp hương, đừng mải mê ngắm ngọc mà va vào cột đền, không ta phải cõng nàng về, dân chúng lại đồn ta bắt nạt thê tử!”
Nàng bật cười khúc khích, khẽ kéo tay áo ông, giọng trách yêu: “Tướng công, chàng lúc nào cũng trêu thiếp! Thiếp mà va vào cột, thiếp sẽ đổ thừa chàng đi nhanh quá, làm thiếp không theo kịp. Nhưng chàng yên tâm, thiếp sẽ đoan trang, không để chàng mất mặt trước thần linh đâu!” Nàng nháy mắt, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch, làm Chu Nguyên Chương không khỏi bật cười, lòng thầm nhủ rằng nàng mãi là ái phi khiến ông quên đi mọi lo toan.
Họ rời bãi biển, bước trên con đường lát đá cuội dẫn vào khu chợ nhỏ. Mùi hương hải sản nướng, bánh nướng, và tiếng rao hàng lanh lảnh vang lên, hòa quyện với không khí tươi mới của buổi sáng. Hòa Yên Ninh nép sát bên ông, tay vẫn nắm chặt, thỉnh thoảng lại nâng cổ tay ngắm viên ngọc biển. Chu Nguyên Chương liếc nhìn nàng, nụ cười trên môi nhưng trong lòng lại dấy lên một chút bất an. Viên ngọc này, dù đẹp, lại mang hơi thở của Long Cung, của Hà Bá và Bạch Long – những vị thần ông chưa từng gặp mặt. Là đế vương, ông tin vào trực giác của mình, nhưng với thần linh, ông không thể không cẩn trọng. Ông lo rằng viên ngọc có thể mang theo điều gì đó ngoài tầm kiểm soát, có thể gây nguy hiểm cho nàng. Nhưng ông không nói ra, chỉ lặng lẽ siết tay nàng chặt hơn, như muốn bảo vệ nàng khỏi mọi bất an.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT