Dưới ánh sáng lung linh của những chiếc đèn lồng đỏ rực treo cao, khu phố đêm ở vùng duyên hải phía Đông hiện lên như một bức tranh sống động, nơi nhịp sống sôi nổi hòa quyện với ánh sáng và âm thanh. Tiếng rao hàng lanh lảnh, tiếng cười nói rộn ràng của dân chúng, và mùi hương thơm ngát từ những quầy bánh nướng, hải sản nướng trên than hồng lan tỏa trong không khí, tạo nên một bản giao hưởng bất tận của cuộc sống thường nhật. Chu Nguyên Chương, trong bộ trường sam xanh thẫm giản dị nhưng không thể che giấu khí chất oai nghiêm của một bậc đế vương, nắm chặt tay Hòa Yên Ninh, dẫn nàng len lỏi qua những con hẻm nhỏ san sát các quầy hàng. Hôm nay, ông không muốn mang dáng vẻ của một vị vua, mà chỉ đơn thuần là một người chồng, muốn dành trọn khoảnh khắc này để yêu chiều người vợ yêu quý.
Hòa Yên Ninh, trong bộ váy áo lụa vàng nhạt thêu hoa mẫu đơn tinh xảo, bước đi bên ông, mỗi bước chân nhẹ nhàng, uyển chuyển như một nàng tiên tử lạc chốn trần gian. Đôi mắt nàng long lanh, phản chiếu ánh sáng từ những chiếc đèn lồng, vừa tò mò vừa háo hức trước khung cảnh nhộn nhịp. Mái tóc đen mượt buông xõa, điểm xuyết bằng một chiếc kẹp nhỏ khẽ đung đưa, làm nổi bật vẻ đẹp thanh tao, dịu dàng. Nàng ngắm nhìn những quầy hàng, ánh mắt lấp lánh, nhưng trong lòng vẫn giữ một sự điềm tĩnh, như thể nàng đang cố kìm nén sự háo hức để giữ nét đoan trang vốn có.
Họ dừng chân trước một quầy trang sức lộng lẫy, nơi những món đồ tinh xảo được bày biện trên những tấm vải lụa tím thẫm, lấp lánh như những vì sao rơi xuống nhân gian. Những chiếc vòng ngọc bích trong suốt, những đôi khuyên tai đính ngọc trai óng ánh, và những chiếc trâm vàng chạm khắc hình phượng hoàng, hoa mẫu đơn, hay rồng uốn lượn, tất cả đều toát lên vẻ đẹp quý phái, như được chế tác để tôn vinh những mỹ nhân cao quý nhất. Người bán hàng, một phụ nữ trung niên với nụ cười rạng rỡ, khéo léo giới thiệu: “Khách quan, phu nhân, những món trang sức này đều là hàng thượng hạng, được chế tác bởi các nghệ nhân giỏi nhất vùng Giang Nam. Phu nhân đây khí chất thanh tao, đeo món nào cũng sẽ đẹp như tiên nữ giáng trần!”
Hòa Yên Ninh khẽ mỉm cười, ánh mắt lướt qua những món trang sức, thoáng chút tò mò nhưng vẫn giữ nét e dè. Nàng chạm nhẹ vào một chiếc vòng ngọc bích, màu xanh trong veo như mặt hồ mùa thu, được chạm khắc tinh tế với hoa văn mây bay. “Tướng công, chiếc vòng này thật đẹp, như chứa đựng cả linh hồn của thiên nhiên. Nhưng thiếp nghĩ, chúng ta đã mua nhiều thứ rồi. Một món trang sức như thế này, giá trị chắc không nhỏ. Thiếp vốn quen với cuộc sống giản dị ở Hòa Ra Trang, những thứ quá lộng lẫy thế này, e rằng không hợp với thiếp. Hay là chúng ta xem những món đơn giản hơn, để thiếp có thể dùng hàng ngày?” Lời nói của nàng nhẹ nhàng, nhưng sắc sảo, mang theo sự thông minh và khéo léo, vừa từ chối sự xa hoa, vừa thể hiện sự quan tâm đến danh dự và trách nhiệm của ông.
Chu Nguyên Chương nhìn nàng, ánh mắt lấp lánh sự yêu thương xen lẫn chút thích thú trước sự thông minh của nàng. Ông bước đến gần, cầm chiếc vòng ngọc từ tay nàng, đưa lên ngắm nghía dưới ánh đèn lồng. Viên ngọc bích lấp lánh, phản chiếu khuôn mặt nàng, như thể chính nó cũng đang ngưỡng mộ vẻ đẹp thanh tao của nàng. “Yên Ninh, nàng nói thế, nhưng ta lại thấy chiếc vòng này sinh ra là để ở trên tay nàng. Nàng bảo nó lộng lẫy, nhưng ta thấy nó vẫn chưa đủ để sánh với khí chất của nàng. Nàng là ánh trăng sáng nhất trong lòng ta, dù ở Hòa Ra Trang hay bất cứ nơi đâu, nàng cũng xứng đáng với những gì đẹp đẽ nhất.” Ông nắm tay nàng, đặt chiếc vòng vào lòng bàn tay nàng, siết nhẹ, giọng trầm ấm đầy chân thành. “Nàng đừng lo về giá cả hay sự lộng lẫy. Ta chỉ muốn nàng vui, muốn nàng chọn những thứ khiến lòng nàng rung động. Nếu nàng sợ người đời dị nghị, nàng quên rằng ta là ai rồi sao? Kẻ nào dám nói một lời không phải về nàng, ta sẽ khiến hắn hiểu rằng, thê tử của Chu Nguyên Chương không phải ai cũng có thể bàn tán.”
Hòa Yên Ninh khẽ lắc đầu, nụ cười trên môi vừa e ấp vừa sắc sảo, như muốn thử thách sự kiên nhẫn của ông. “Tướng công, chàng luôn biết cách làm thiếp ngượng. Nhưng chàng là bậc đế vương, mỗi hành động đều là tấm gương cho thiên hạ. Thiếp không muốn vì sự yêu chiều của chàng mà người đời nghĩ rằng thiếp là một nữ nhân chỉ biết hưởng thụ, không biết tiết chế. Những món trang sức này, dù đẹp, nhưng thiếp thấy chúng quá xa hoa cho một người như thiếp. Thiếp chỉ muốn làm một thê tử khiến chàng tự hào bằng sự giản dị và đoan trang, không muốn vì những món đồ này mà làm chàng phải bận tâm thêm về những lời ra tiếng vào.” Lời nói của nàng không chỉ là sự từ chối, mà còn là một sự khẳng định về giá trị bản thân, vừa thông minh vừa sâu sắc, khiến Chu Nguyên Chương không khỏi trân trọng nàng hơn.
Chu Nguyên Chương bật cười, tiếng cười vang vọng, sảng khoái, làm vài người qua đường ngoái nhìn, tưởng rằng đôi phu thê này đang chia sẻ một câu chuyện vui vẻ. Ông kéo nàng sát lại, một tay nâng cằm nàng, buộc nàng phải nhìn thẳng vào mắt mình. Ánh mắt ông lấp lánh sự cương nghị, nhưng cũng tràn đầy yêu thương. “Yên Ninh, nàng thông minh hơn bất kỳ ai ta từng gặp, nhưng nàng lo xa quá rồi. Thiên hạ này, ta cai quản, và lòng dân, ta hiểu. Nàng nghĩ ta để tâm đến những lời dị nghị sao? Ta là Chu Nguyên Chương, người dựng nên giang sơn Đại Minh từ hai bàn tay trắng. Nếu ta muốn tặng thê tử mình cả một kho báu, không ai dám nói một lời. Còn nàng, nàng không phải chỉ là một nữ nhân bình thường, nàng  là người khiến ta muốn trở thành một người chồng tốt hơn, một vị vua tốt hơn.” Ông dừng lại, giọng nói trở nên dịu dàng hơn, như một cơn gió xuân xoa dịu lòng nàng. “Những món trang sức này, ta không mua để nàng khoe khoang, mà để nàng tự tin, để nàng biết rằng nàng xứng đáng với mọi thứ tốt đẹp nhất. Nàng cứ chọn đi, bất cứ thứ gì nàng thích. Ta chỉ muốn thấy nụ cười của nàng, muốn thấy nàng rạng rỡ, để ta tự hào rằng mình có một người thê tử không ai sánh bằng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play