Trận chiến tại Nam Vu Lý Quốc đã khép lại với sự hy sinh bi tráng của Hồ Duy Dung – một đối thủ cũng là tri kỷ của Lưu Bá Ôn. Giữa khói lửa tan thương, máu nhuộm chiến bào, hai con người từng đứng ở hai bờ chiến tuyến lại cùng chung một lý tưởng: vì Đại Minh, vì dân tộc. Khi Hồ Duy Dung ngã xuống, Lưu Bá Ôn không cười vì thắng trận, mà chỉ cảm thấy một khoảng trống vô tận – khoảng trống của một người thấu hiểu ông hơn cả chính bản thân mình.

“Người hiểu ta, thiên hạ chỉ có ngươi…” – ông thầm thì, giọng khàn đặc, ánh mắt mờ đi trong cơn gió quạnh hiu. Và rồi, ông quyết định từ quan, trở về quê nhà. Không phải để trốn tránh thời cuộc, mà để tìm lại cội nguồn – nơi có người mẹ già từng gánh gồng nuôi ông khôn lớn bằng tất cả sự hy sinh thầm lặng.

Đến Phủ Nha Thanh Điền, nơi người dân chất phác vẫn hay truyền miệng về một "Phật sống", Lưu Bá Ôn bị quan sai chặn lại. Ông chỉ khẽ chắp tay:

“Xin được yết kiến Võ đại nhân, ta là Lưu Bá Ôn.”

Võ đại nhân khi hay tin, vội vã ra nghênh tiếp. Ông cung kính hành lễ, nhưng bị Lưu Bá Ôn ngăn lại:

“Bá Ôn đã từ quan, chẳng còn là Quốc Sư, xin đại nhân đừng đa lễ.”

Sau lời từ chối ấy là ánh mắt nghiêm nghị, ẩn sau là cả một nỗi cô đơn. Quyền thế, vinh hoa, chức tước – nay chỉ là lớp bụi phủ mờ tâm hồn ông. Thứ ông tìm kiếm là một hơi ấm… từ người mẹ tên Mai Ngọc Lâm – người đã từng lặng lẽ chịu điều tiếng vì con trai dính vào vụ án Tráo Thái Tử năm xưa.

“Lão phu nhân quả thật đang sống gần đây.” – Võ đại nhân đáp, “Chỉ tiếc bà thường xuyên đi hành thiện, ít khi ở nhà. Nhưng người dân nơi đây ai cũng kính trọng bà, ví như Phật Sống Tế Công…”

Nghe đến đây, Lưu Bá Ôn không khỏi chấn động. Trái tim người con bất chợt nhói lên.

“Mẫu thân ta… vẫn chưa thôi vì thiên hạ mà hy sinh sao?” – Ông nghĩ, trong lòng đầy hối hận. “Ta đã từng nguyện vì thiên hạ mà hi sinh bản thân. Nhưng bà – một người phụ nữ tuổi đã cao, lại vì lỗi lầm năm xưa của ta mà suốt ngày dãi nắng dầm mưa hành y cứu người, chuộc lỗi thay con…”

Ký ức tuổi thơ ùa về. Ngày ấy, bà từng bán cả chiếc vòng cưới tổ truyền để mua thuốc chữa bệnh cho ông. Những bữa cơm cháo loãng, tiếng ho gằn giữa đêm, bà nói: “Miễn con khỏe mạnh, mẹ chịu khổ cũng được.”

Và giờ đây, khi ông trở thành Quốc Sư, dẫu quyền cao chức trọng, cũng không thể khiến mẫu thân sống an nhàn. Lòng ông nghẹn lại, nước mắt chực trào.

“Ta bất hiếu… thật sự bất hiếu!”

Từ biệt Võ đại nhân, ông một mình rảo bước ra ngoài. Gió chiều lạnh lẽo, trời chuyển mưa. Mưa lớn như muốn gột rửa mọi bụi trần trên tấm áo nặng trĩu ưu phiền. Băng qua bờ sông, ông định vào tá túc, thì bỗng trời quang, một ánh sáng kỳ lạ xé toạc bầu trời đêm.

Một ngôi sao rơi xuống như bị cắt làm đôi, kéo theo hàng loạt sao băng vụt về phía Ứng Thiên và Hoàng Giác Tự.

Lưu Bá Ôn lặng người. Tay ông run lên, lập tức bấm quẻ thiên văn. Sắc mặt ông chuyển trắng bệch.

“Thiên cơ loạn rồi… Minh triều ắt gặp đại kiếp.”

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Ông lẩm nhẩm: “Ngũ hành nghịch chuyển, đế vận lung lay, tam tai chưa qua, tứ nạn đã đến… Không được, ta không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Một bên là người mẹ già cả, cô đơn giữa đêm sương. Một bên là thiên hạ sắp bước vào loạn thế. Trái tim ông bị xé làm hai nửa. Nhưng ông biết, mẹ ông sẽ không trách ông – bởi bà từng dạy:

> “Làm con dân Đại Minh, nếu không vì quốc, thì chẳng thể vì thân.”

 

Lưu Bá Ôn quay đầu, nhìn về phía xa – nơi ánh sao rơi vẫn chưa tắt. Ông chắp tay vái về phía đó, rồi vái thêm một lần về phía quê nhà.

“Mẫu thân, hài nhi bất hiếu, lại phải ra đi. Nhưng xin người hiểu cho, vì nước còn lâm nguy, Hà nhi chưa thể phụ thiên mệnh.”

Và rồi, bóng ông khuất dần trong đêm. Phía sau là một mái nhà chưa kịp đoàn tụ. Phía trước là một vận mệnh triều đại treo trên lưỡi dao thiên cơ.

Sáng hôm sau, trời hửng nắng, từng giọt sương long lanh trên mái lá, những tia nắng đầu tiên len qua khe ngõ nhỏ vùng Thanh Điền. Lưu Bá Ôn bước đi chậm rãi trong một con hẻm nhỏ, nơi có hương khói nhè nhẹ từ những căn nhà tranh mộc mạc. Bỗng, ông dừng lại. Trước mắt ông là một bóng dáng quen thuộc – dáng người gầy gò nhưng hiền từ, tay bưng thúng thuốc, miệng đang dặn dò một bà cụ già bị đau lưng.

Tim ông như thắt lại. Ông quỳ xuống, giọng nghẹn ngào:

> “Bất hiếu tử Lưu Bá Ôn… tham kiến mẫu thân!”

 

Bà Mai Ngọc Lâm quay lại, đôi mắt sáng lên, nhưng không phải vì ngạc nhiên – mà là sự cảm thông, sự bao dung vốn có nơi người mẹ. Bà nở nụ cười hiền, bước tới đỡ con trai mình dậy:

> “Đứa con khờ, mau đứng dậy. Con bất hiếu chỗ nào chứ?”

 

Từ phía sau, Lại Tuyết – người bạn đồng hành cũ – cười tươi tiếp lời:

> “Đúng đó, Quốc Sư, lần này ngài đã từ quan rồi, tha hồ có thời gian báo hiếu cho phu nhân!”

 

Lưu Bá Ôn hơi nhíu mày. Trong lòng ông, nỗi lo quốc gia chưa nguôi, còn thiên cơ chưa giải, ông không thể dừng lại quá lâu. Dù vậy, ông nở một nụ cười gượng, che giấu tâm can rối bời:

> “Mẫu thân vẫn khỏe, hà nhi đã rất vui mừng…”

 

Nhưng ông chưa kịp nói hết, thì Mai Ngọc Lâm đã nhẹ nhàng ngắt lời:

> “Ôn Nhi… con có chuyện gì?”

 

Lưu Bá Ôn hơi lùi lại, ánh mắt né tránh:

> “Hà nhi không hiểu mẫu thân nói gì...”

 

> “Đừng qua mặt ta,” bà cười nhè nhẹ, “có phải lại có chuyện rồi không?”

 

Lưu Bá Ôn chỉ biết cười trừ, như một đứa trẻ bị bắt quả tang nói dối:

> “Con cứ nghĩ kẻ hiểu con nhất là lão hồ ly Hồ Duy Dung chứ không ngờ, không qua mặt được mẫu thân…”

 

Bà Mai Ngọc Lâm khoanh tay, hơi hếch cằm lên như để dạy dỗ:

> “Ta là mẫu thân của con, còn không hiểu con hơn cái lão Hồ Duy Dung kia à?”

 

Lời nói vừa dứt, Lưu Bá Ôn không khỏi trầm ngâm. Ông cúi đầu, lòng rối ren như tơ vò. Nói hay không nói? Nhưng dường như mẫu thân ông chẳng cần ông nói.

Bà đã nhìn thấu tất cả.

> “Thần cơ diệu toán Lưu Bá Ôn cũng có lúc ấp a ấp úng không biết nói gì à?” – bà nửa đùa nửa trách – “Đại Minh Triều cần con, Hoàng Thượng đang cần con. Ôn Nhi… mau đi đi. Khi nào quốc gia thật sự thái bình thì về thăm ta.”

 

Không còn lời nào có thể che giấu. Trước ánh mắt mẫu thân, ông chỉ là đứa con trai bé bỏng. Lưu Bá Ôn quỳ xuống, dập đầu:

> “Con trai bất hiếu không thể ở bên phụng dưỡng người… Lại Tuyết, lại phải làm phiền ngươi rồi…”

 

Lại Tuyết bước tới, cúi đầu:

> “Quốc sư không cần khách sáo. Đây là việc Lại Tuyết nên làm.”

 

Mai Ngọc Lâm tiến lại đỡ con đứng dậy, dịu dàng nói:

> “Được rồi, đừng dài dòng. Mau đứng dậy. Ăn với ta một bữa, rồi hãy lên đường.”

 

Bữa cơm được dọn ra nơi sân nhỏ. Chỉ là rau dưa đạm bạc, cơm trắng nóng hổi và bát canh thanh đạm – nhưng với Lưu Bá Ôn, đó là bữa cơm quý giá hơn cả ngọc ngà chốn cung đình. Suốt bữa ăn, ông ngồi im lặng, vừa ăn vừa lắng nghe tiếng gió, tiếng chim, và cả tiếng tim mình đập – như để khắc ghi mọi hình ảnh này vào tận đáy lòng.

Sau bữa cơm, ông đứng dậy từ biệt:

> “Mẫu thân… người bảo trọng. Lại Tuyết, giúp ta chăm sóc người.”

 

> “Quốc sư, xin yên tâm.” – Lại Tuyết nhẹ gật đầu.

 

Ông nhìn bà một lần nữa – ánh mắt đầy yêu thương, tiếc nuối và quyết tâm.

> “Mẫu thân, hà nhi đi đây.”

 

Mai Ngọc Lâm không khóc. Bà chỉ đứng đó, nhìn con trai như thể nhìn về một vì sao sáng đang rời xa mình để bay về phía bầu trời rộng lớn hơn.

> “Được rồi… Thượng lộ bình an, Ôn Nhi.”

 

 

---

Bóng ông dần khuất sau ngõ nhỏ. Bà không gọi theo, không níu giữ. Bà biết – con trai bà không phải của riêng bà, mà là của muôn dân trăm họ.

> “Ôn Nhi… chỉ cần con sống, thì mẫu thân vẫn còn niềm tin.”

 

Trên con đường trở lại Ứng Thiên, Lưu Bá Ôn nhìn lên bầu trời nơi từng rơi sao băng hôm qua. Ông siết chặt tay, lòng thầm khấn:

> “Con sẽ không để Đại Minh sụp đổ. Con sẽ không phụ lòng tin của mẫu thân, của Hoàng thượng, và của cả thiên hạ.”

 

Và bước chân ông lại một lần nữa in trên đường thiên mệnh – gánh trên vai không chỉ vận nước, mà còn là tình mẹ bao la như biển.

........…

HỒ DUY DUNG – KẺ TỬ ĐỊCH CŨNG CÓ NƯỚC MẮT

Tại Nam Vu Lý, trong một căn phòng nhỏ nằm giữa sườn núi hoang vu, ánh nến leo lét hắt bóng người lên bức vách loang lổ. Hồ Duy Dung, kẻ từng là mưu sĩ khiến triều đình Đại Minh mấy phen lao đao, đang lặng lẽ tịnh dưỡng. Sắc mặt hắn tái nhợt, môi khô, tay run nhẹ vì tổn thương nguyên khí nghiêm trọng. Nhưng đôi mắt ấy—vẫn sáng quắc, vẫn đỏ rực như ngọn lửa chưa bao giờ lụi tàn.

Trong cơn đau nhức hành hạ từng thớ thịt, hắn nghĩ:

> “Lưu Bá Ôn ơi… ngươi tưởng ta đã chết rồi sao? Hừ… kẻ phát nổ trước mặt ngươi chỉ là hình nhân thế mạng mà thôi. Bí kỹ ấy ta đã giữ kín mấy chục năm trời, không ngờ lại dùng để thoát khỏi tay ngươi. Không hổ danh là Lưu Bá Ôn, đã ép ta phải dùng đến chiêu đó...”

 

Hắn bật cười—tiếng cười khàn khàn, mang theo vị đắng của máu trong cuống họng. Hắn không chỉ cười sự khôn ngoan của Lưu Bá Ôn, mà cười chính bản thân mình: vì dù sống sót, thì cái giá phải trả quá đắt. Một tháng nằm liệt giường, một tháng hít thở không nổi, một tháng nghe tiếng tim mình đập yếu dần rồi mạnh lên—chỉ vì một lần cận kề cái chết.

Nhưng không ai biết rằng, trong căn phòng tối đó, nơi ngỡ như chỉ có toan tính và thù hận, lại là nơi Hồ Duy Dung giấu đi phần người hiếm hoi còn sót lại—nỗi đau của một gia đình tan vỡ, của một kẻ làm anh, làm chồng, làm bạn... và đã mất tất cả.

Hắn khập khiễng bước vào gian phòng bên cạnh. Một bàn thờ nhỏ, đơn sơ nhưng sạch sẽ. Ba bức chân dung mờ mờ hiện dưới ánh nến: đệ đệ ruột, Hàm Yên – người vợ hiền, và Diễm Nương – bằng hữu tri kỷ. Tất cả đều đã khuất bóng trong trận chiến đầy máu lửa chống lại Đại Minh Triều.

Hắn quỳ xuống, cúi đầu ba lạy thật sâu. Mỗi lạy như dằn xuống một ngọn lửa, như siết chặt lấy trái tim hắn.

> “Đệ đệ… Hàm Yên… Diễm Nương… và các vị huynh đệ đã ngã xuống… xin hãy yên nghỉ. Thiết Mê Ly – cái tên mà các người từng gọi – chưa chết. Ta vẫn còn đây. Máu Chu Nguyên Chương sẽ là vật tế cho các ngươi… Ta, Hồ Duy Dung, thề sẽ đòi lại sự công bằng mà các ngươi xứng đáng!”

 

Nước mắt hắn rơi. Không phải vì yếu đuối, mà là vì những ký ức ùa về như bão. Hắn từng là một văn nhân, một người chồng biết cười, một người anh hay pha trò, từng tin rằng tri thức và công lý có thể thay đổi thời cuộc. Nhưng rồi chiến tranh, mưu đồ, phản bội và mất mát đã xé nát mọi niềm tin đó, chỉ còn lại một kẻ mang tên thù hận sống sót.

Hắn căm hận triều đình Chu Nguyên Chương – nơi mà gia tộc hắn từng dâng hiến bao mưu kế, nhưng chỉ nhận lại nghi kỵ và sát phạt. Hắn không hận Lưu Bá Ôn vì thắng hắn – mà vì Lưu Bá Ôn dám sống thanh cao, dám giữ lòng trung nghĩa, điều mà hắn, Hồ Duy Dung, từng có mà không thể giữ.

Có ai từng hỏi: "Một kẻ phản nghịch như Hồ Duy Dung liệu có trái tim không?" – Câu trả lời là có. Trái tim ấy không chết, nó chỉ bị bóp méo bởi khói lửa, bởi sự mất mát quá nhiều, quá sâu. Và giờ đây, trong căn phòng nhỏ này, trái tim ấy lại rỉ máu.

Hắn đứng dậy, lau nước mắt, ánh mắt lại sắc lạnh như thép:

> “Lưu Bá Ôn, ngươi đã từ quan. Nếu giờ ta quay về giết Chu Nguyên Chương, ai ngăn ta? Nhưng không—ta sẽ không để hắn chết dễ dàng như vậy. Ta muốn hắn mất từng người thân, từng cận thần, từng thành trì, để hắn sống trong ác mộng mà hắn gieo cho chúng ta…!”

Gió đêm lùa vào khe cửa, làm tàn nhang chao nghiêng. Hồ Duy Dung kéo áo choàng, siết chặt thanh kiếm cũ đặt trên giá. Ánh mắt hắn rực lên, không chỉ là của một kẻ muốn trả thù—mà là ánh mắt của một kẻ đã bán linh hồn cho định mệnh, bước đi không còn đường quay đầu.

Hồ Duy Dung—Thiết Mê Ly, hắn không còn là một con người bình thường. Hắn là hồi ức sống của một thời đã chết, là tiếng vọng của công lý méo mó, là người cuối cùng của một câu chuyện chưa được viết xong.

Và hắn sẽ trở lại.

....…

 

Ứng Thiên phủ, nơi phồn hoa tráng lệ, đèn đỏ rực rỡ, phố xá tấp nập. Nhưng giữa những tường thành son vàng, đâu đó vẫn có những nơi sâu thẳm và tối tăm – nơi âm mưu được nuôi lớn, và lòng người bị bóng tối nuốt trọn.

Trong một đại sảnh kín đáo phía sau phủ đệ, Quan Tam Phẩm Hồ Khải đang giận dữ quát lớn, ánh mắt như thiêu đốt:

> “Nhà ngươi thật to gan! Bổn quan bảo ngươi dẫn cao thủ tới Hoàng Giác Tự áp sát Chu Nguyên Chương, sao đến giờ vẫn chưa đi? Muốn kháng lệnh à!?”

 

Kẻ bị trách mắng là Chương Thống Lĩnh, đầu cúi thấp, lưng đổ mồ hôi, nhưng vẫn giữ được vẻ cung kính khôn khéo. Hắn đáp:

> “Bẩm đại nhân, không phải tiểu nhân không dám đi… mà là lo cho đại nhân. Nếu chúng ta thất thủ, e rằng hậu quả sẽ không chỉ là mất chức mà là mất đầu...”

Hồ Khải thoáng ngập ngừng. Trong tâm hắn dấy lên một tia do dự, nhưng rồi lại chau mày, giọng sắc hơn:

> “Vậy ngươi có kế gì hay hơn không? Đừng để ta thất vọng.”

Chương Thống Lĩnh lúc này mới cười nham hiểm, mắt lấp lánh tà ý:

> “Bẩm đại nhân, tiểu nhân đã có một kế sách tuyệt hảo. Ám sát là hạ sách, vì bên cạnh Chu Nguyên Chương còn có Cao Bân, Trương Thiện, lại thêm cả nội gián của Lưu Bá Ôn cũ để lại. Nhưng nếu chúng ta không dùng dao gươm, mà dùng độc dược—cụ thể là Hạt Đỉnh Hồng—trộn vào trà, cho hắn chết trong lặng lẽ, thần không hay, quỷ không biết thì sao?”

 

Hồ Khải nghe đến đó, hai mắt bừng sáng, cả người như hồi sinh. Hắn đập tay xuống bàn:

> “Kế hay! Kế hay lắm! Kế này mới thật là sát thủ vô hình. Nếu thành công thì giang sơn Đại Minh sẽ lập tức náo loạn, ta có thể dựa vào hỗn loạn mà mưu quyền lớn hơn!”

 

Chương Thống Lĩnh cúi mình:

> “Ty chức xin lĩnh mệnh. Tiểu nhân sẽ cải trang thành hòa thượng, vào chùa Hoàng Giác Tự, nơi Chu Nguyên Chương hay đến tụng kinh cầu phúc. Khi đó sẽ tìm cách bỏ Hạt Đỉnh Hồng vào trà ngự dụng.”

 

Hồ Khải gật đầu tán thưởng. Nhưng hắn chưa dừng lại ở đó. Là kẻ đa nghi và chu toàn, hắn lấy từ trong rương ra một vật quý—Thiên Lý Kính—pháp bảo cổ xưa, có thể xuyên qua trăm dặm, dõi theo hình bóng mục tiêu.

Hắn lẩm nhẩm chú ngữ:

> “Thiên địa tuệ nhãn, nhìn tứ phương… Chu Nguyên Chương, ngự nơi nào—hiện hình cho ta thấy…”

 

Mặt kính mờ ảo dần hiện lên cảnh tượng tại Hoàng Giác Tự. Một nhà sư trẻ—không ai khác ngoài Chương Thống Lĩnh cải trang—đang lặng lẽ bước vào từ cửa sau. Hắn tránh được ánh mắt của thần giữ chùa, nhẹ nhàng rút một túi nhỏ, đổ vài hạt bột trắng vào chén trà đặt sẵn bên bàn đá, nơi Chu Nguyên Chương thường ngồi nghỉ.

Ngay sau đó, hắn ra hiệu cho hai cao thủ ngụy trang ẩn mình trên mái ngói giám sát toàn bộ quá trình. Sau khi xong xuôi, nguyên thần hắn thoát ra, quay trở lại thân xác đang chờ đợi tại phủ Hồ đại nhân.

 

---

Trong căn phòng ngập mùi đàn hương và mưu kế, Hồ Khải nheo mắt, nhìn mặt kính vỡ vụn rồi tan vào không khí, cười khẽ:

> “Chu Nguyên Chương… ngươi là Thiên tử? Là thiên mệnh? Hừ… thiên mệnh cũng phải quỳ gối trước âm mưu. Khi ngươi uống chén trà ấy, ngươi sẽ không biết rằng cái chết đã len vào từng ngụm nóng. Lúc ấy, Đại Minh sẽ không còn vua—và ta… Hồ Khải… sẽ là người viết lại lịch sử.”

Hắn đứng dậy, phất tay áo, bước ra ngoài, nhưng trong lòng rực cháy tham vọng. Một kẻ như hắn – khởi đầu chỉ là một viên quan nhỏ—đã dám mưu hại thiên tử. Đó là sự điên cuồng, hay là trí tuệ vượt tầm?

Chưa ai trả lời được. Nhưng có một điều chắc chắn: bóng tối tại Ứng Thiên phủ không chỉ là do đêm buông xuống, mà còn bởi lòng người đã đắm chìm trong dục vọng và quyền lực.

 

Dưới ánh nắng sớm mai len lỏi qua những tán trúc xanh, Hòa Ra Trang yên bình như một bức tranh thủy mặc, nhưng trong lòng Hòa Kim Chi, cơn bão vẫn chưa ngừng thổi. Cô ngồi bên giường, cẩn thận đút từng thìa thuốc đắng cho Yên Ninh. Ánh mắt Kim Chi dịu dàng nhưng đầy lo âu, biết rằng lời nói dối mình là tỷ tỷ chỉ tạm thời giữ Yên Ninh ở lại. Thời gian không đứng về phía họ, Bạch Ma Nữ và Quỷ Diện Quan Âm đang âm mưu trở lại, và nếu trí nhớ Yên Ninh hồi phục, nàng sẽ lại lao vào hiểm nguy bất chấp tính mạng.

Yên Ninh uống một ngụm thuốc, nhăn mặt, giọng dịu dàng phàn nàn: “Thuốc đắng quá, tỷ…”

Kim Chi mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Thuốc đắng dã tật, muội cố lên nhé. Uống xong, tỷ sẽ pha trà ngọt cho muội.” 

Cô đặt bát thuốc xuống, nhìn Yên Ninh với vẻ cương quyết. “Yên Ninh, trong vòng nửa tháng, muội không được ra gió. Muội phải ở trong phòng tĩnh dưỡng để hồi phục sức khỏe. Tỷ sẽ lo mọi việc, muội đừng lo lắng gì cả.”

Yên Ninh gật đầu, ánh mắt vẫn mơ hồ. “Tỷ… ta cảm thấy an tâm khi nghe tỷ nói vậy. Nhưng ta vẫn thấy bất an, như thể ta phải làm gì đó rất quan trọng.”

Lời nói của Yên Ninh khiến tim Kim Chi thắt lại. Dù mất trí nhớ, bản năng chiến đấu và trực giác sắc bén của nàng vẫn không suy giảm. 

Kim Chi nắm tay Yên Ninh, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Muội đừng nghĩ ngợi nhiều. Tỷ là tỷ tỷ của muội, mọi chuyện cứ để tỷ lo. Muội nghỉ ngơi đi, tỷ ra ngoài đây.”

Trước khi rời phòng, Kim Chi quay sang Thu Huế, người hầu trung thành của Yên Ninh, đang đứng lặng lẽ bên góc phòng. “Thu Huế, bà chăm sóc tốt cho muội ấy. Muội ấy sai gì thì làm, cần gì thì nói với ta. Đặc biệt, không được để tỷ ấy ra ngoài gió, hiểu chưa?”

Thu Huế cúi đầu, cung kính đáp: “Dạ, Nhị tiểu thư.”

Kim Chi gật đầu, ánh mắt thoáng dịu đi. “Tốt. Ta trông cậy vào bà.” Cô quay lại nhìn Yên Ninh lần nữa, thấy nàng khẽ gật đầu, rồi mới bước ra ngoài, lòng nặng trĩu nhưng đầy quyết tâm.

Ngoài sân, Triệu Ngọc Trân đứng bên một gốc trúc, chiếc hộp khảm kim cương trong tay tỏa ánh sáng dịu dàng. Thấy Kim Chi bước tới, nàng mỉm cười. “Muội muội, ta thấy muội vẫn chưa nghỉ ngơi chút nào. Lo lắng cho Yên Ninh đến vậy sao?”

Kim Chi cúi đầu, giọng đầy quyết tâm. “Tỷ tỷ, muội không thể nghỉ khi Bạch Ma Nữ và Quỷ Diện Quan Âm còn ngoài kia. Muội đã nói dối Yên tỷ, bảo muội là tỷ tỷ của tỷ ấy để tỷ ấy không lao vào nguy hiểm nữa. Nhưng muội biết, nếu không hành động, chúng sẽ sớm quay lại.”

Triệu Ngọc Trân gật đầu, ánh mắt thấu hiểu. “Muội là một cô gái giàu tình nghĩa, Kim Chi. Nhưng muội phải hiểu, dù muội gánh vác mọi thứ, sức mạnh của hai yêu nữ không phải thứ muội có thể đối đầu một mình. Ngay cả Tử Di Tướng Quân và Kim Cang Thần cũng chỉ khiến chúng tạm rút lui.”

Kim Chi siết chặt thanh roi, ánh mắt rực cháy. “Vậy muội phải làm gì, tỷ tỷ? Muội không thể để Yên tỷ tiếp tục chiến đấu. Muội thà chết còn hơn thấy tỷ ấy bị thương thêm lần nữa!”

Triệu Ngọc Trân đặt tay lên vai Kim Chi, giọng dịu dàng nhưng nghiêm nghị. “Muội muội, sức mạnh không chỉ đến từ võ công hay pháp thuật. Đôi khi, chính lòng tin và sự đoàn kết mới là chìa khóa để chiến thắng tà ác. Tỷ đề nghị muội truyền âm cho Lưu Quốc Sư, Cao Bân Sư Phụ, Như Song cô nương và Đệ Nhi quay về. Cùng với ta và muội, chúng ta sẽ hợp sức đối đầu hai yêu nữ đó.”

Kim Chi bỗng giật mình, ánh mắt thoáng chút hối lỗi. “À, đúng rồi! Trước khi Yên Ninh tỷ tỷ bị trọng thương, tỷ ấy cũng đề cập đến việc liên lạc với họ. Nhưng muội vì mải lo cho tỷ ấy mà quên mất.” Cô thở dài, giọng trầm xuống. “Nhắc đến Đệ Nhi, từ sau khi chúng ta tiêu diệt Lam Ngọc, muội và Yên tỷ chưa từng gặp nó. Đã hơn một năm rồi. Không biết Đệ Nhi có còn nhớ mẫu thân của nó không? Làm công chúa phi của Nữ Nhi Quốc lâu quá, nó chưa về thăm để Yên tỷ được vui.”

Triệu Ngọc Trân mỉm cười, ánh mắt dịu dàng. “Muội đừng lo, Kim Chi. Mẫu tử liền tâm, tỷ khẳng định Chu Đệ rất nhớ mẫu thân nó, Hòa Yên Ninh. Nhưng vì trách nhiệm với Đàm Phong, thê tử của nó, và việc trị vì ở Nữ Nhi Quốc, nó chưa thể về ngay được. Tình thân không bao giờ phai nhạt, muội muội.”

Kim Chi gật đầu, ánh mắt lóe lên quyết tâm. “Muội sẽ dùng giấy vô ảnh gửi đến Nữ Nhi Quốc cho Đệ Nhi, nói rõ tình hình của mẫu thân nó. Muội muốn nó biết để sớm dẫn thê tử về thăm Yên tỷ. Có lẽ… thấy Đệ Nhi, tỷ ấy sẽ vui hơn, dù chưa nhớ được gì.”

Triệu Ngọc Trân gật đầu tán thưởng. “Ý hay đấy, muội muội.cậu ấy là một hiếu tử trọng tình cảm, chắc chắn sẽ sắp xếp về ngay khi nhận được tin. Còn bây giờ, muội hãy chuẩn bị tinh thần. Nếu Lưu Quốc Sư và những người khác trở về, chúng ta sẽ cùng lên kế hoạch đối phó với hai yêu nữ. Nhưng muội phải giữ sức, đừng để bản thân kiệt quệ vì lo lắng.”

Kim Chi mỉm cười, lòng nhẹ nhõm hơn đôi chút. “Đa tạ tỷ tỷ đã nhắc nhở. Muội sẽ cẩn thận. Nhưng… muội vẫn muốn trở nên mạnh hơn để bảo vệ Yên tỷ. Tỷ tỷ có thể chỉ dạy muội thêm võ công hay pháp thuật gì không?”

Triệu Ngọc Trân nhìn Kim Chi, ánh mắt thoáng cảm phục. “Muội muội, lòng can đảm của muội thật đáng khâm phục. Tỷ sẽ truyền cho muội Kim Tiên Thập Bát Thúc của phái Côn Luân. Công pháp này sẽ khai mở tiềm năng nội lực và tăng cường khả năng sử dụng thanh roi của muội. Nhưng muội phải luyện tập chăm chỉ và giữ trái tim trong sạch, không để ma khí làm dao động.”

Kim Chi quỳ xuống, cúi đầu cảm tạ. “Đa tạ tỷ tỷ! Muội sẽ không phụ lòng người.”

Triệu Ngọc Trân vung tay, một luồng ánh sáng trắng từ chiếc hộp khảm kim cương bay ra, bao phủ Kim Chi. Cô cảm nhận dòng khí ấm áp chảy qua kinh mạch, như thể sức mạnh trong cơ thể đang được đánh thức. Thanh roi trong tay rung lên nhè nhẹ, phát ra ánh sáng vàng rực rỡ.“

Muội muội, hãy luyện tập Kim Tiên Thập Bát Thúc mỗi ngày,” Triệu Ngọc Trân dặn. “Nhưng nhớ rằng, sức mạnh thật sự nằm ở lòng nhân ái và niềm tin vào chính nghĩa. Muội phải giữ vững trái tim mình.”

Kim Chi gật đầu, ánh mắt kiên định. “Muội hiểu rồi, tỷ tỷ. Muội sẽ không để lòng mình bị bóng tối che mờ.”

Kim Chi trở về phòng, thấy Yên Ninh ngồi bên cửa sổ, nhìn ra rừng trúc. Ánh mắt nàng vẫn trống rỗng, nhưng có chút sinh khí hơn hôm qua.“Yên Ninh, muội thấy khỏe hơn chưa?” 

Kim Chi hỏi, ngồi xuống bên cạnh.Yên Ninh quay sang, mỉm cười yếu ớt. “Tỷ… ta thấy tốt hơn một chút. Nhưng ta vẫn không nhớ được gì. Chỉ có cảm giác… như ta từng chiến đấu với thứ gì rất đáng sợ.”

Kim Chi nắm tay nàng, giọng dịu dàng nhưng kiên định. “Muội đừng cố nhớ lại. Những chuyện đó, tỷ sẽ lo. Trong vòng nửa tháng, muội cứ ở trong phòng tĩnh dưỡng, đừng ra gió. Tỷ sẽ pha thêm thuốc, dù đắng nhưng sẽ giúp muội mau khỏe. Được chứ?”

Yên Ninh gật đầu, ánh mắt thoáng tin tưởng. “Tỷ… cảm ơn tỷ. Ta không biết tại sao, nhưng ta rất an tâm khi ở bên tỷ.”

Kim Chi mỉm cười, nhưng lòng đau đớn. Cô biết lời nói dối không thể kéo dài mãi, nhưng chỉ cần Yên Ninh an toàn, cô sẵn sàng đánh đổi tất cả.“Tỷ sẽ luôn ở đây, Yên Ninh,” Kim Chi nói, giọng nhỏ nhưng chắc chắn. “Dù có chuyện gì, tỷ sẽ bảo vệ muội.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play