Khi bóng dáng của Chu Nguyên Chương và Hòa Yên Ninh khuất hẳn sau những ngọn đồi xanh mướt, ánh hoàng hôn từ từ nhạt đi, nhường chỗ cho màn đêm tĩnh lặng bao phủ bãi biển hoang sơ như một tấm rèm buông xuống sau một vở kịch dài. Tiếng sóng biển rì rào nhẹ nhàng, như một dàn nhạc giao hưởng tự nhiên đang chơi bản hòa tấu êm dịu, những hàng dừa đung đưa trong gió tạo nên âm thanh xào xạc như tiếng vỗ tay của khán giả vô hình, và những vì sao đầu tiên bắt đầu lấp lánh trên bầu trời, như những ngọn đèn lồng treo lên để thắp sáng sân khấu của đại dương. Hai người họ, tay trong tay, đã sử dụng khinh công thượng thừa để lướt đi, để lại sau lưng một khoảng không gian yên bình nhưng cũng thoáng chút trống trải, như thể sân khấu vừa mất đi hai diễn viên chính. Họ không hề hay biết rằng, ngay khi bóng dáng họ biến mất sau những ngọn đồi, một nhân vật kỳ lạ và đầy màu sắc đã nổi lên từ mặt nước, phá vỡ sự tĩnh lặng của biển cả như một diễn viên phụ bất ngờ bước ra để chiếm lấy spotlight.
Đó chính là lão Hà Bá, vị thần cai quản vùng biển này, một nhân vật vừa uy nghi vừa hài hước đến mức khiến bất kỳ ai chứng kiến cũng phải bật cười. Thân hình lão tròn vo như một quả dưa hấu chín mọng, căng tròn đến mức trông như sắp nứt ra, da dẻ xanh mướt lấp lánh những giọt nước long lanh dưới ánh sao, như thể lão vừa được tắm trong một bồn tảo biển cao cấp nhất đại dương. Đầu lão đội một chiếc mũ rơm cũ kỹ, được đan từ những sợi rong biển khô, nghiêng nghiêng một cách ngộ nghĩnh như thể vừa bị gió biển thổi lệch trong lúc lão ngủ gật dưới nước. Cặp râu dài trắng muốt tua tủa quanh miệng, rung rung theo từng nhịp thở như những xúc tu của một con bạch tuộc say rượu, tạo nên một vẻ mặt vừa oai phong như bậc vương giả dưới biển, vừa buồn cười như một ông già lẩm cẩm. Đôi mắt tròn xoe sáng như hai viên ngọc trai, ánh lên sự tinh quái và vui tính, như thể lão luôn sẵn sàng tung ra một câu đố hài hước hoặc một màn trình diễn độc thoại. Lão khoác lên mình một chiếc áo choàng làm từ vỏ sò ghép lại, lấp lánh dưới ánh trăng như một bộ trang phục thời trang được thiết kế bởi các nhà mốt dưới đáy biển, và đôi chân ngắn ngủn của lão bước đi trên cát, để lại những dấu chân ướt át, như thể vừa chạy bộ từ một buổi tiệc hải sản dưới nước.
Lão Hà Bá chống cây gậy san hô – một món đồ chơi kỳ lạ nhưng lại là biểu tượng quyền lực của lão – khẽ hừ một tiếng dài, giọng nói vang vọng như tiếng sóng vỗ vào vách đá, pha lẫn chút bực bội nhưng không giấu được nét hài hước đặc trưng, như một ông già cáu kỉnh nhưng vẫn muốn pha trò. “Trời ơi đất hỡi, cuối cùng cũng yên tĩnh được rồi! Hai cái kẻ ồn ào kia chịu đi rồi, để lão Hà Bá ta được thảnh thơi thở một hơi dài mà không phải nghe tiếng cười như tiếng chuông phá rối! Cả ngày chỉ nghe tiếng trêu đùa, tiếng gắp cá loảng xoảng, tiếng yêu thương sến súa, làm ầm ĩ cả biển cả yên bình của ta! Ta là chúa tể đại dương, không phải khán giả miễn phí cho mấy màn tình tứ của họ! Này, mấy con sóng kia, các ngươi có thấy phiền không hả? Chắc chắn là có, đúng không? Chúng làm ta muốn nổi sóng lớn cho chìm luôn cặp đôi này, để ta được ngủ một giấc đàng hoàng!”
Lão vung cây gậy san hô loạn xạ như một đạo diễn đang chỉ đạo một cảnh quay hỗn loạn, làm những con cua nhỏ trên bãi cát giật mình chạy tán loạn như khán giả hoảng loạn trong một buổi diễn kịch kinh dị. Lũ hải âu trên cao kêu lên những tiếng chói tai, như thể đang đồng tình với lão, tạo nên một bầu không khí hỗn độn mà lão lại thấy vô cùng thú vị. Lão ngồi phịch xuống một tảng đá lớn, thở hổn hển như vừa bơi marathon từ đáy biển lên, rồi phá lên cười sằng sặc, tiếng cười vang vọng khắp bãi biển, làm rung cả những hàng dừa như chúng đang vỗ tay cổ vũ cho màn độc thoại của lão. “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hai đứa ấy cũng khá là đáng yêu đấy chứ! Này, mấy con cá dưới kia, các ngươi có nghe ta không? Ta nói thật đấy, lão ta đây dù có bực mình vì bị quấy rầy, nhưng cũng phải công nhận, họ làm biển ta có chút sinh khí, có chút vui vẻ, không còn nhàm chán như mấy trăm năm qua chỉ có ta với lũ tôm tép làm bạn!”
Lão gãi gãi cằm, đôi mắt tròn xoe nhìn ra biển khơi, như đang hồi tưởng lại cảnh tượng vừa xảy ra với một chút thích thú xen lẫn tò mò. “Hừm, cái tên Chu Nguyên Chương ấy, ôm ấp, trêu chọc con bé Hòa Yên Ninh đến mức ta suýt phải lấy tay che mắt để giữ trong sạch! Ta nghe mà muốn gọi mấy con sóng lớn lên cuốn phăng họ đi cho rồi, để ta được yên! Nhưng mà nhìn kỹ, tên này cũng có chút tài năng. Lời nói thì ngọt ngào như mật ong pha đường, lại còn kể chuyện cười làm con bé cười đến mức nước mắt rơi như mưa. Thú thật, lão ta đây cũng suýt cười theo mấy lần, nhưng giữ thể diện của Hà Bá nên phải nhịn, nhịn đến mức bụng đau như bị cá voi đạp! Còn con bé Hòa Yên Ninh kia, ôi chao, thật là một cô nương đáng yêu đến mức làm ta muốn tặng nàng một rổ ngọc trai! Đôi mắt long lanh như hai viên ngọc tai rơi xuống biển, nụ cười như ánh trăng rằm làm cả đại dương của ta cũng phải ghen tị. Ta thấy tên Chu Nguyên Chương đúng là có con mắt tinh tường, chọn được một ‘bảo vật’ như vậy, chắc kiếp trước hắn cứu cả đại dương này, hoặc ít nhất là cứu ta khỏi cơn buồn ngủ!”
Lão đứng dậy, bước tới mép nước, nhúng cây gậy san hô xuống biển, khuấy lên những gợn sóng nhỏ như đang pha một cốc cocktail dưới nước, vừa khuấy vừa lẩm bẩm. “Nhưng mà phiền thật đấy! Cả ngày chỉ nghe họ kể chuyện, gắp thức ăn cho nhau, rồi còn định thả đèn hoa đăng nữa chứ! Ta là Hà Bá, ta đâu có thời gian làm người chứng hôn cho họ! Ta còn bận kiểm tra lũ cá xem có con nào lười biếng không, bận đuổi mấy con mực tinh nghịch ra khỏi lãnh thổ ta, bận lau sạch mấy viên ngọc trai bị lũ sò nghịch ngợm làm bẩn! Nhưng mà… nghĩ lại, thấy họ yêu nhau như vậy, cũng làm ta thấy ấm lòng một chút. Từ bao lâu nay, ta chỉ sống một mình dưới đáy biển, cai quản lũ tôm tép, lũ cá mập, chán ngán đến mức muốn biến thành đá để làm bạn với san hô! Nay có hai người này đến, làm biển ta như có thêm một buổi diễn hài, một vở kịch sống động để ta xem mà không mất vé, lại còn miễn phí trà nước!”
Lão cười khà khà, ngồi xuống lại trên tảng đá, lấy từ trong tay áo vỏ sò ra một chiếc ống nhỏ – một thứ giống như tẩu thuốc kỳ lạ làm từ san hô, được chế tác từ những mảnh vỡ dưới đáy biển. Lão rít một hơi, khói xanh tỏa ra từ miệng, mang theo mùi hương rong biển và muối biển, như một thứ nước hoa độc quyền của đại dương, rồi nói tiếp, giọng điệu vừa hài hước vừa suy tư. “Nhưng mà, ta phải công nhận, hai đứa ấy hợp nhau thật. Tên Chu Nguyên Chương kia, dù là vua, nhưng đối xử với con bé như một kho báu, không chút kiêu ngạo, thậm chí còn hạ mình gắp cá cho con bé như một người hầu tận tụy! Còn con bé Hòa Yên Ninh, tuy lo lắng nhiều, nhưng tình yêu dành cho tên ấy rõ như nước biển trong veo, không lẫn tạp chất, không pha thêm chút cát nào. Ta thấy họ như một cặp đôi trong mấy câu chuyện cổ tích, như Ngưu Lang Chức Nữ, chỉ thiếu mỗi cây cầu Ô Thước thôi! Ha ha, nhưng nếu họ cần, ta có thể bảo mấy con chim hải âu làm cầu cho họ, miễn phí, nhưng phải đặt hàng trước một ngày, không thì ta bận ngủ, hoặc bận chơi cờ với lũ cá mập!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play