Một buổi chiều u ám, mây đen dày đặc phủ kín bầu trời. Gió rít qua những tán cây khẳng khiu, tiếng lá xào xạc như lời cảnh báo của thiên nhiên về một cơn bão dữ dội đang đến gần – không phải là cơn bão tự nhiên, mà là cơn bão tà ác đang âm thầm lan rộng khắp vùng đất này.

Yên Ninh và Hòa Kim Chi, hai nữ hiệp khách một trung tuổi, một trẻ tuổi. đã rời khỏi Hòa Ra Trang từ sáng sớm để đi cứu giúp dân làng quanh đó. 

Vùng núi Thất Linh, nơi họ đặt chân tới, vốn yên bình nay lại chìm trong nỗi sợ hãi. Dân làng đồn đại rằng mỗi đêm lại có những tiếng khóc than kỳ dị vang lên từ rừng sâu, người mất tích không dấu vết, và xác chết được tìm thấy với đôi mắt trắng đục, da thịt tái nhợt như bị hút sạch sinh khí.

 Tỷ tỷ, muội cảm thấy không ổn lắm," Hòa Kim Chi nắm chặt thanh roi dài thỏa tim mãn, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy lo lắng. “Khí tức quanh đây quá âm u.”

Yên Ninh gật đầu, ánh mắt sắc lạnh quét nhìn xung quanh. Cô khoác trên mình bộ y phục màu vàng nhạt, mái tóc dài buộc gọn sau lưng, trên cổ tay là một chiếc vòng ngọc phát ra ánh sáng dịu dàng – bảo vật truyền thừa từ các đời Bảo chủ  Hòa Ra ( nay là Trang chủ).  Dù thân hình nhỏ nhắn, nhưng mỗi bước đi của cô đều toát lên sự kiên cường và quyết đoán.

“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Nếu đúng là Bạch Ma Nữ đã xuất hiện ở đây, thì dân làng sẽ không sống sót nếu chúng ta không hành động kịp thời.”

Kim Chi nghiến răng:

“Con ả Bạch Ma Nữ này nhiều lần muốn chống đối với chúng ta và âm thầm gây tai họa cho Đại Minh Triều. Lần trước ả dùng Ảo Cảnh Chi Pháp khiến muội suýt mất mạng. May mà tỷ xuất hiện kịp thời. Muội tưởng ả đã chết...”

Yên Ninh ánh mắt lạnh băng:

“Ả không phải là Thẩm Vạn Tam hay Lam Ngọc – những tên tà tu dễ đoán tâm cơ. Với ma lực của ả, không thể dễ dàng bị chúng ta đánh chết được. Tình hình này cho thấy có kẻ có pháp lực mạnh hơn đã âm thầm chữa thương cho ả.”

Kim Chi chần chừ:

“Như vậy coi ra, việc muốn ả chết là rất khó khăn...”

Yên Ninh khẽ gật, giọng trầm xuống, đầy lo âu nhưng không kém phần kiên định:

“Tỷ sẽ dùng thiên lý truyền âm liên lạc với Lưu Quốc Sư, Cao Bân Sư Phụ và Đệ Nhi. Coi ra Tình hình này không thể hành động một mình nữa. Chúng ta phải hợp sức tiêu trừ hiểm họa trước khi nó lan ra khỏi vùng Thất Linh.”

Tiếng gọi từ núi rừng

Chưa kịp thực hiện truyền âm, một tiếng la thất thanh vang lên từ sườn núi phía đông:

" GIẾT NGƯỜI. Cứu mạng! Có sơn tặc!

Yên Ninh và Kim Chi lập tức lao đi như hai luồng sáng vàng và hồng chớp nhoáng giữa núi rừng âm u. Khi họ đến nơi, cảnh tượng hiện ra khiến lòng người lạnh toát: Hơn mười tên sơn tặc mặt mũi dữ tợn đang vây quanh một nhóm dân làng, trong đó có người già và trẻ em. Những tiếng khóc, tiếng cầu cứu hòa lẫn trong tiếng cười dã man của lũ cướp.

Một tên cao lớn với cánh tay có hình xăm đầu lâu hét lớn:

“Đưa hết lương thực, vàng bạc ra đây! Không thì các ngươi chết tại chỗ!”

Yên Ninh không nói không rằng, tung người nhảy xuống như cánh nhạn xé gió. Cô vung tay, chiếc vòng ngọc Lưu Thủy Bích phát sáng rực, tạo thành một kết giới ánh sáng ngăn cách dân làng với đám sơn tặc. Một tên lao vào chém nhưng bị hất văng ra xa hơn chục trượng, nằm bất tỉnh.

Kim Chi ngay lập tức quất roi vào hai tên định nhân cơ hội trốn thoát. Cây roi phát ra tiếng rít như rồng gầm, ánh điện văng ra khiến bọn sơn tặc hoảng loạn.

"Là… là Hòa Yên Ninh và Kim Chi! Tránh xa! Mau rút lui!" – một tên hét lên kinh hoàng.

Chỉ trong vòng nửa khắc đồng hồ, cả bọn bị đánh gục, không kẻ nào còn đủ sức đứng dậy.

Yên Ninh nhìn qua những dân làng đang quỳ lạy:

“Các vị bình an rồi. Nhưng nguy hiểm chưa kết thúc. Từ giờ hãy tạm rời làng, lui về phía bắc, tránh xa vùng rừng sâu. Có điều gì bất thường, đốt pháo hiệu báo động.”

Một ông lão run rẩy hỏi:

“Cô nương… thứ đang ở trong rừng kia… có phải là yêu quái không?”

Yên Ninh lặng thinh một hồi rồi gật đầu nhẹ, thầm khẳng định 

"Không chỉ là yêu quái. Mà là thứ tà linh đã từng nhúng tay vào nhiều cái chết của người vô tội suốt hai mươi năm qua. Nhưng tại sao chúng nhìn thấy ta thì bỏ chạy chứ". Rồi quay xang nói với dân làng:" Có thể là như vậy, từ bây giờ các vị không được đi lại ra ngoài đường vào buổi tối để tránh gặp nguy hiểm"

Ông lão run rảy cúi đầu:" Đa tạ phu nhân đã cứu giúp chúng tôi". Rồi những người dân lần lượt đi về

Đúng lúc đó, một luồng khí lạnh lẽo tràn tới, khiến cả hai giật mình. Cả khu rừng như ngừng thở trong khoảnh khắc. Tiếng cười khúc khích ma mị vang lên từ phía trước – một âm thanh vừa quyến rũ, vừa đáng sợ đến tận xương tủy.

Từ trong màn sương dày đặc, một bóng người xuất hiện. Đó là một thiếu nữ mặc váy trắng, làn da trắng bệch như không có chút máu, mái tóc đen dài buông xõa, che lấp đôi mắt đỏ ngầu như máu. Đôi môi mím chặt, nụ cười man rợ hiện lên trên gương mặt tuyệt mỹ nhưng vô cùng tà ác.

"Bạch Ma Nữ!" Hòa Kim Chi thất thanh.

Yên Ninh lập tức rút kiếm, đưa tay đỡ lấy vai em gái: “Kim Chi, lùi lại phía sau!”

Bạch Ma Nữ cười khẩy: “Hai con tiểu nha đầu chết tiệc cũng dám can thiệp vào chuyện của bổn ma? Các ngươi chẳng qua chỉ là những con tốt thí mạng mà thôi.”

Nói chưa dứt lời, nàng ta vung tay, một đạo hàn khí đen kịt lao tới, hóa thành hàng loạt xương trắng bay vút giữa không trung, kèm theo tiếng r*n rỉ đau đớn của linh hồn bị giam cầm.

"Ma Ngục Hàn Xương!" Hòa Kim Chi hét lên.

Yên Ninh lập tức niệm chú, trường kiếm phát ra ánh sáng trắng thuần khiết, tạo thành một vòng phòng hộ. Những cái xương trắng va chạm vào bức tường ánh sáng liền tan biến thành tro bụi.

"Kim Chi, chạy đi! Ta sẽ chặn nó lại!" Yên Ninh quát lớn, rồi phi thân tấn công.

Cô vận toàn lực, kiếm pháp Hàng Băng Khước Hỏa được thi triển đến mức cao nhất. Mỗi nhát kiếm là một luồng sáng băng giá xé gió, ép Bạch Ma Nữ liên tục lui bước. Hai bóng người giao chiến như điện chớp, tiếng kiếm va chạm với móng vuốt ma thuật vang vọng khắp rừng già.

"Ngươi… không thể thắng nổi ta!" Bạch Ma Nữ gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu như muốn nuốt chửng đối thủ. Nàng ta hét lớn một câu thần chú, cả khu rừng bỗng rung chuyển. Từ dưới lòng đất, hàng trăm cánh tay xương trắng chìa lên, định kéo Yên Ninh xuống địa ngục.

Nhưng Yên Ninh không hề nao núng. Cô xoay người, kiếm hoa phun trào, từng đạo kiếm khí băng giá cắt đứt tất cả những cánh tay xương kia. Một đòn cuối cùng, cô phóng thẳng về phía Bạch Ma Nữ, mũi kiếm đâm thẳng vào ngực nàng ta.

"Ầm!" Một tiếng nổ long trời dậy đất vang lên.

Bạch Ma Nữ bật máu tươi, lảo đảo lùi lại. Mái tóc nàng ta tung bay trong gió, khuôn mặt tái mét lộ rõ vẻ khó tin.

"Làm sao… làm sao ngươi có thể đánh trong  thương ta?!" Bà ta gầm lên giận dữ.

Yên Ninh thở dốc, trên người cũng có vài vết thương, nhưng vẫn đứng vững. Ánh mắt cô sáng rực như ngôi sao giữa đêm tối.

“ Tặng ngươi một câu. Vì chính nghĩa chưa bao giờ chết. Vì lòng nhân đức luôn chiến thắng tà ác.”

Nhưng đúng lúc ấy, một bóng đen vụt ra từ phía sau – một nữ yêu khác, mặt nạ bạc che nửa khuôn mặt, ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn. Nàng ta bất ngờ xuất chiêu, một bàn tay nhuốm màu tử khí vung tới sau lưng Yên Ninh.

"Yên tỷ cẩn thận!" Hòa Kim Chi lao tới, nhưng đã quá muộn.

"Rắc!" Một tiếng xương vỡ vang lên. Yên Ninh há miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân hình loạng choạng ngã xuống.

"YÊN TỶ!!!" Hòa Kim Chi gào lên, nước mắt tuôn rơi.

Bạch Ma Nữ và nữ yêu mặt nạ nhìn nhau, cười lạnh lùng.

"Chậc chậc, thật là một cảnh tượng đẹp mắt," nữ yêu mặt nạ nói. “Chính nghĩa à? Ha ha! Chính nghĩa chỉ dành cho kẻ yếu đuối.”

Yên Ninh nằm bất động dưới nền đất. Nhưng dù vậy, ánh mắt cô vẫn không hề nhụt chí, vẫn cháy bỏng niềm tin vào lẽ phải.

Hòa Kim Chi ôm lấy chị gái, dùng nội lực cố gắng giữ mạng sống cho cô. Dù biết mình không phải là đối thủ của hai nữ yêu, nhưng cô vẫn không rời đi. Tay cô run rẩy, nước mắt rơi xuống má Yên Ninh.

"Xin lỗi... muội không đủ mạnh..." Cô nghẹn ngào.

"Không... đừng khóc…" Yên Ninh gắng sức mở mắt, giọng nói yếu ớt. “Muội phải sống sót... mang chính nghĩa tiếp tục... đừng để bóng tối nuốt chửng thế giới...”

Hòa Kim Chi siết chặt răng, nắm chặt thanh roi. Rồi cô bất ngờ dùng hết sức lực còn lại, kích hoạt lá bùa bảo vệ cuối cùng do Hòa lão thái quân ban tặng.  Một luồng sáng trắng bao phủ hai chị em, che giấu họ khỏi tầm mắt của địch nhân.

Khi ánh sáng tắt đi, hai nữ yêu chỉ còn thấy khoảng không trống trải.

"Chúng đã trốn thoát rồi!" Bạch Ma Nữ giận dữ hét lên. “Ta sẽ không tha cho các ngươi!”

---

Trong một hang động ẩn sâu trong rừng, Hòa Kim Chi đang dùng nội lực chữa trị cho Yên Ninh. Máu đã ngừng chảy, nhưng tình trạng của cô vẫn rất nguy kịch.

Kim Chi cúi đầu, nắm chặt tay: “ Yên Ninh... muội sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay. Muội sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ hơn bất cứ ai... để bảo vệ chính nghĩa, để trả thù cho tỷ”

Gió ngoài rừng vẫn gào thét, nhưng trong hang động, ánh sáng hy vọng vẫn âm thầm tỏa sáng

.......…

Trong hang động âm u, ánh lửa lập lòe từ ngọn đèn nhỏ soi rõ nét mặt tái nhợt của Yên Ninh. Hòa Kim Chi quỳ bên cạnh, tay run rẩy đặt lên trán tỷ tỷ, truyền nội lực từng chút một để duy trì sinh mệnh mong manh. Máu đã ngừng chảy, nhưng hơi thở của Yên Ninh vẫn rất yếu, như thể có thể tắt bất cứ lúc nào.

“Tỷ tỷ… tỉnh lại đi…” – giọng Kim Chi nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống má Yên Ninh.

Nhưng Yên Ninh không mở mắt. Cơ thể cô đang vật lộn với độc khí ma hàn xâm nhập sâu vào kinh mạch từ đòn đánh hiểm ác của Bạch Ma Nữ và nữ yêu mặt nạ. Nếu không được cứu kịp thời, chỉ cần thêm nửa canh giờ nữa, độc khí sẽ lan đến tim, khiến nàng vĩnh viễn không thể hồi phục.

---

Cách đó không xa, trong một hang động tối tăm dưới chân núi Thất Linh, Bạch Ma Nữ đang ngồi xếp bằng giữa vòng tròn pháp trận đầy phù chú màu máu. Khí lạnh tỏa ra từ người nàng ta bao phủ khắp nơi, khiến băng giá bám trên tường đá.

“Ta không ngờ hai con tiểu nha đầu tầm thường lại có thể làm ta trọng thươn. Đúng là ta đã quá coi thường ả,” – bà ta gằn giọng, ánh mắt đỏ ngầu đầy căm hận. “May mà ta còn giữ lại ba phần công lực.”

Đứng phía sau nàng ta là nữ yêu mặt nạ – Quỷ Diện Quan Âm, một trong những đại yêu nhân mạnh nhất trong giới Ma Tộc. Trên thân hình tuyệt mỹ của nàng ta là chiếc mặt nạ bạc khảm ngọc, che đi nửa khuôn mặt, nhưng đôi mắt thì lộ rõ vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn.

“Bạch tỷ tỷ đừng tức giận,” – Quỷ Diện Quan Âm khẽ cười, giọng nói như tiếng chuông ngân vang đầy mê hoặc. “Hai đứa trẻ ấy chẳng qua chỉ là con tốt thí mạng. Điều quan trọng bây giờ là kế hoạch của chúng ta – việc phá hủy long mạch Đại Minh.”

Bạch Ma Nữ khẽ gật đầu, rồi đưa tay vung lên, một quả cầu đen kịt hiện lên giữa hai lòng bàn tay. Trong bóng tối mờ ảo, hình ảnh về một dãy núi dài uốn lượn như rồng hiện lên – chính là long mạch Đại Minh, mạch linh khí phong thủy bảo vệ triều đình từ khi lập quốc đến nay.

“Long mạch này là huyết mạch của Đại Minh,” – Bạch Ma Nữ nói, ánh mắt sáng quắc vì dục vọng. “Nếu nó bị phá vỡ, toàn bộ Đại Minh sẽ chìm trong ma khí, biến thành một vương quốc của yêu quái và tử thi. Hoàng đế sẽ mất quyền lực, các môn phái chính đạo sẽ suy yếu dần và cuối cùng đều phải quy phục dưới chân chúng ta.”

Quỷ Diện Quan Âm mỉm cười, nâng tay vuốt ve chiếc mặt nạ: “Chính xác. Nhưng muốn phá long mạch không dễ dàng. Nó được canh giữ bởi Cửu Long Trận – chín vị thần long hóa đá, mỗi con canh giữ một đoạn quan trọng của mạch đất. Nếu muốn phá vỡ, chúng ta phải tiêu diệt cả chín con.”

“Không thành vấn đề.” – Bạch Ma Nữ cười lạnh lùng. “Chúng ta đã chuẩn bị hơn mười năm trời cho ngày hôm nay. Tử Hồn Đan đã hoàn tất, đủ sức triệu hồi Huyết Long từ địa ngục, khiến nó ăn thịt chín con thần long kia.”

Quỷ Diện Quan Âm gật đầu, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Vậy kế hoạch bắt đầu khi nào?”

“Ngày mai, đúng canh ba đêm Rằm tháng Bảy – lúc Âm khí thịnh nhất trong năm. Khi đó, Tử Hồn Đan sẽ phát huy hiệu lực tối đa, và Huyết Long sẽ thức tỉnh.”

---

Trở lại hang động nơi Yên Ninh và Hòa Kim Chi ẩn náu, Kim Chi vừa hoàn tất một hồi vận công trị thương, mồ hôi túa ra đầm đìa. Cô thở hồng hộc, biết rằng mình không thể tiếp tục như thế mãi.

“Yên tỷ… muội không đủ mạnh… muội thật vô dụng…”

Đúng lúc đó, Yên Ninh đột nhiên cử động nhẹ, môi run run: “Kim… Chi…”

“Tỷ tỷ! Tỷ tỉnh rồi!” – Kim Chi mừng rỡ ôm chặt lấy chị gái.

Yên Ninh cố gắng mở mắt, giọng nói yếu ớt: “muội… mau rời khỏi đây… Bạch Ma Nữ… có âm mưu lớn…”

Kim Chi lắc đầu quyết liệt: “muội sẽ không bỏ tỷ lại! Muội đã hứa với Lão thái quân, cha và Đệ nhi  sẽ bảo vệ tỷ tỷ đến cùng!”

Yên Ninh cố gắng ngồi dậy, sắc mặt tái mét, nhưng ánh mắt vẫn kiên định: “Âm mưu của chúng… là phá long mạch Đại Minh… nếu thành công… cả Đại Minh triều sẽ biến thành tế phẩm của Thiên Ma là vương quốc của yêu quái…”

Kim Chi giật mình: “Long mạch Đại Minh? Không thể nào… vậy thì toàn bộ dân chúng sẽ chết sạch… hoàng cung cũng sẽ bị nuốt chửng bởi ma khí…”

Yên Ninh gật đầu, rồi nắm chặt tay em gái:  

**“Chúng ta phải ngăn cản họ… dù phải trả giá bằng tính mạng…”**

Kim Chi đỡ Yên Ninh đứng lên mà lòng lo ngại:  

**“Tỷ muốn liều mạng đối phó với chúng sao? Tỷ đang bị thương mà.”**

Yên Ninh mím môi, giọng khẽ nhưng kiên quyết:  

**“Ta còn chịu được, muội đừng lo cho ta.”**

Kim Chi nhìn tỷ tỷ, ánh mắt đầy lo lắng:  

**“Nhưng mà…”**

Yên Ninh gằn giọng, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm không gì lay chuyển nổi:  

**“Đủ rồi! Đây là mệnh lệnh. Muội có thể không giúp tỷ, nhưng tỷ nhất định phải đi ngăn cản hai con ma nữ đó.”**

Kim Chi thở dài, cuối cùng gật đầu:  

**“Thôi được, muội đi theo tỷ.”**

Yên Ninh nhìn em gái, khóe môi nở nụ cười nhẹ, mang theo chút cảm động:  

**“Cảm ơn muội…”**

Nàng quay người, bước đi vững chắc về phía bóng đêm âm u, nơi hiểm nguy đang rình rập, như thể chẳng hề nao núng trước tử thần.

---

Khi màn đêm buông xuống, tại đỉnh núi Thất Linh, Bạch Ma Nữ và Quỷ Diện Quan Âm đã đứng sẵn trước một phiến đá cổ xưa – nơi được cho là điểm kết nối trực tiếp với long mạch.

“Đến giờ rồi.” – Bạch Ma Nữ niệm chú, rồi ném Tử Hồn Đan xuống lòng đất.

Một tiếng nổ trầm đục vang lên, mặt đất rung chuyển dữ dội. Từ lòng đất, từng luồng khí đen cuộn lên, kèm theo tiếng gầm rú kinh thiên động địa.

“Huyết Long… thức tỉnh đi!” – Bạch Ma Nữ gào lên, tay vẽ một đường pháp thuật khổng lồ trên không.

Đúng lúc đó, một luồng kiếm khí trắng xé gió lao tới – là Yên Ninh và Hòa Kim Chi!

“Dừng tay!” – Yên Ninh quát lớn, trường kiếm phát sáng rực rỡ.

Bạch Ma Nữ và Quỷ Diện Quan Âm quay lại, ánh mắt đầy ngạc nhiên.

“Sao ngươi còn sống?” – Bạch Ma Nữ nghiến răng.

Yên Ninh bước lên, giọng nói kiên cường: “Chính nghĩa chưa bao giờ chết. Ta sẽ không để các ngươi hủy hoại long mạch Đại Minh!”

Quỷ Diện Quan Âm cười lạnh: “Các ngươi chỉ là hai con kiến. Dù có sống sót, cũng không thể ngăn nổi số phận.”

Kim Chi rút kiếm, đứng bên cạnh tỷ tỷ: “Chúng ta sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng!”

Bạch Ma Nữ gầm lên giận dữ: “Vậy thì… hãy chết đi lần thứ hai!”

Cả hai phe lao vào nhau trong trận chiến sinh tử.

---

Ánh kiếm và ma khí va chạm dữ dội, tạo nên những đợt sóng năng lượng cuộn trào khắp núi rừng. Yên Ninh và Kim Chi hợp sức, sử dụng kiếm pháp Hàng Băng Khước Hỏa và Phá Diệt Chân Quang để chống lại tà thuật của hai nữ yêu.

Nhưng sức lực của Yên Ninh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Một đòn của Quỷ Diện Quan Âm khiến nàng bay ngược, đập vào vách đá, miệng phun máu.

“Yên tỷ!” – Kim Chi lao tới đỡ chị, nhưng cũng bị một chưởng hất tung lên không trung.

Trong khoảnh khắc tưởng như mọi chuyện đã kết thúc, một tiếng rống long trời dậy đất vang lên từ lòng đất – Huyết Long đã thức tỉnh.

Từ lòng đất, một con rồng khổng lồ toàn thân nhuốm màu máu đỏ thẫm chui lên, đôi mắt đỏ ngầu toát lên sát khí điên cuồng.

“Ha ha ha! Huyết Long, hãy tiêu diệt chín con thần long kia đi!” – Bạch Ma Nữ reo lên đầy điên loạn.

Con rồng há miệng, phun ra một luồng lửa tử khí, hướng thẳng đến nơi đóng quân của thần long đầu tiên.

Yên Ninh và Kim Chi nhìn nhau, hiểu rằng nếu không hành động ngay, cả long mạch sẽ bị phá vỡ.

“Kim Chi… dùng hết sức lực cuối cùng… ngăn nó lại!” – Yên Ninh gằn giọng.

Kim Chi gật đầu, nước mắt tuôn rơi, nhưng ánh mắt đầy quyết tâm.

Hai tỷ muội lần nữa lao vào trận chiến, đối đầu với tử thần trong bóng đêm.

---

Trận chiến tại đỉnh núi Thất Linh đã lên đến đỉnh điểm. Yên Ninh và Hòa Kim Chi, dù đã dốc toàn lực, vẫn không thể chống đỡ nổi sức mạnh tà ác của Bạch Ma Nữ và Quỷ Diện Quan Âm. Máu nhuộm đỏ y phục, từng nhát kiếm của hai tỷ muội ngày càng chậm lại, như những đóa hoa băng giá đang dần tàn lụi trong cơn bão tuyết tử thần.

“Chúng ta… không thể…” – Yên Ninh thở dốc, tay run rẩy nắm chặt chuôi kiếm. Máu từ vết thương trên ngực thấm ướt cả lớp băng bó tạm thời do Kim Chi quấn lúc trước.

Hòa Kim Chi liếc nhìn chị gái, nước mắt lăn dài. Cô biết nếu không có viện binh, cả hai sẽ chết tại đây. Nhưng hy vọng dường như đã tắt lụi khi bóng dáng Huyết Long đang bay về phía con thần long đầu tiên, chuẩn bị phun ra luồng lửa tử khí hủy diệt.

“Yên tỷ… em xin lỗi…” – Kim Chi nghẹn ngào, tay vẫn cố gắng chém ra một đòn cuối cùng.

Nhưng đúng lúc ấy, từ bầu trời u ám, một tiếng chuông ngân vang vang vọng khắp không gian. Ánh sáng trắng thuần khiết tràn ngập, xua tan màn sương đen dày đặc. Từ trên cao, hai bóng người mặc trường sam trắng bay xuống – một người cầm chiếc quạt khảm ngọc, người kia ôm một chiếc hộp khảm kim cương.

“Thiên Giới…!” – Bạch Ma Nữ trợn trừng mắt, giọng nói đầy căm hận. “Tại sao các ngươi dám can thiệp vào chuyện nhân gian?!”

Người cầm quạt là Ái Quân, muội muội của Diêm Vương, nàng ta mỉm cười lạnh lùng: “Âm mưu của các ngươi đã bị phát hiện từ lâu. Thiên Đình không thể để các ngươi phá hủy long mạch Đại Minh.”

Người còn lại là Pháp Khí Tiên Tử, nữ thần bảo hộ các pháp khí tiên giới. Nàng mở chiếc hộp, một luồng khí ấm áp tỏa ra, bao phủ Yên Ninh và Hòa Kim Chi.

“Chúng ta đến cứu hai người,” – Pháp Khí Tiên Tử nói, giọng nói như tiếng gió mùa xuân. “Nhanh chóng, hãy lui lại!”

Không kịp hỏi thêm, Kim Chi nhanh chóng ôm lấy chị gái, được Pháp Khí Tiên Tử nâng đỡ bay lên không trung. Trong khoảnh khắc đó, Bạch Ma Nữ gầm lên giận dữ, phóng một đạo hàn khí về phía họ.

Nhưng một bóng người khổng lồ bất ngờ xuất hiện – Tử Di Tướng Quân, thân hình mặc giáp vàng rực, tay cầm Bá Vương Thương (cây thương từng bị Bạch Ma Nữ cháo đổi) Một đòn quét ngang, luồng hàn khí của Bạch Ma Nữ bị phá vỡ hoàn toàn.

“Không ai được phép làm hại những người bảo vệ chính nghĩa!” – Tử Di Tướng Quân quát lớn.

Quỷ Diện Quan Âm định phản công, nhưng một bóng đen khác xuất hiện – Kim Cang Thần, người nắm giữ Trấn Thế Cang Đao. Lưỡi đao phách lệch, chém thẳng vào ma khí của nàng ta, khiến nàng ta bật máu tươi.

“Hai con yêu nữ, các ngươi đã đi quá xa!” – Kim Cang Thần gầm lên, ánh mắt đầy sát khí.

---

Trận chiến giữa hai phe diễn ra dữ dội. Tử Di Tướng Quân và Kim Cang Thần hợp sức, dùng Bá Vương Thương và Trấn Thế Cang Đao liên tục ép Bạch Ma Nữ và Quỷ Diện Quan Âm vào thế phòng thủ. Mỗi nhát đao, mỗi mũi thương đều mang theo uy lực hủy diệt, khiến mặt đất rung chuyển, núi non vỡ vụn.

“Các ngươi… chỉ là những tên lính đánh thuê của Thiên Đình!” – Bạch Ma Nữ gầm lên, cố gắng triệu hồi thêm ma binh từ địa ngục. Nhưng Tử Di Tướng Quân vung thương, một vòng tròn pháp trận xuất hiện dưới chân, hút toàn bộ ma binh vào hư không.

“Ta là Tử Di Tướng Quân – hộ vệ của Thiên đình.  Ta sẽ không để các ngươi tiếp tục gây họa cho nhân gian!”

Quỷ Diện Quan Âm tức giận, tung hết toàn lực, hóa thân thành một bóng ma khổng lồ, định nuốt chửng cả hai vị thần. Nhưng Kim Cang Thần niệm chú, Trấn Thế Cang Đao phát sáng rực rỡ, chém thẳng vào thân thể nàng ta.

“ẦM!” Một tiếng nổ long trời dậy đất vang lên. Quỷ Diện Quan Âm hét lên đau đớn, thân hình bị chém làm đôi, nhưng vẫn chưa chết. Nàng ta và Bạch Ma Nữ nhìn nhau, hiểu rằng hôm nay không thể hoàn thành âm mưu.

“Lùi lại! Chúng ta sẽ quay lại vào một ngày khác!” – Bạch Ma Nữ gầm lên, rồi hóa thành làn khói đen, biến mất vào đêm tối.

Huyết Long, bị cắt đứt nguồn năng lượng ma thuật, cũng dần tan biến thành tro bụi. Long mạch Đại Minh được cứu, nhưng dấu ấn của trận chiến vẫn còn in đậm trên mặt đất.

---

Hai vị tiên tử, Ái Quân và Pháp Khí Tiên Tử đã đưa Yên Ninh và Hòa Kim Chi về đến Hòa Ra Trang – nơi cư trú của gia tộc Hòa ra. Ngôi nhà cổ kính nằm giữa rừng trúc xanh ngát, tiếng gió rít qua từng lá trúc như lời ru nhẹ nhàng.

Pháp Khí Tiên Tử đặt Yên Ninh lên giường, mở chiếc hộp thần kỳ, lấy ra một viên ngọc sáng. Nàng đặt viên ngọc lên trán Yên Ninh, khí tiên giới từ từ thẩm thấu vào cơ thể cô.

“Muội ấy chắc chắn không sao,,” – Pháp Khí Tiên Tử nói với Kim Chi, giọng đầy an ủi. “Nhưng… muội ấy đã bị tổn thương nguyên khí nghiêm trọng. Có thể… sẽ mất trí nhớ.”

Kim Chi nghẹn ngào: “Mất trí nhớ? Không… không thể nào…”

Pháp Khí Tiên Tử gật đầu: “Đó là hậu quả của việc tiếp nhận quá nhiều độc khí ma hàn. Não bộ của nàng đã bị ảnh hưởng. Có thể khôi phục lại trí nhớ hay không phải xem tạo hóa của muội ấy rồi

Cùng lúc đó, Yên Ninh đột nhiên mở mắt. Ánh mắt cô trống rỗng, như một tờ giấy trắng.

“Yên tỷ! Yên tỷ tỉnh rồi!” – Kim Chi ôm chầm lấy chị gái, nhưng Yên Ninh lại nhìn em với vẻ lạ lẫm.

“ Cô… cô là ai?” – Cô hỏi, giọng yếu ớt.

Kim Chi như bị sét đánh ngang tai: “Tỷ tỷ… không nhớ muội sao?”

Yên Ninh lắc đầu: “Tôi không nhớ bất cứ điều gì… chỉ cảm thấy rất mệt…”

Pháp Khí Tiên Tử thở dài: “Cô ấy tạm thời bị mất trí nhớ.  Chúng ta cần thời gian để chữa trị.”

---

Trong khi đó, trên đỉnh núi Thất Linh, Bạch Ma Nữ và Quỷ Diện Quan Âm đang ẩn nấp trong một hang động tối tăm. Cả hai đều bị thương nặng, sức mạnh giảm sút.

“Chúng ta… đã thất bại,” – Quỷ Diện Quan Âm gằn giọng.

Bạch Ma Nữ nghiến răng: “Không! Ta sẽ không từ bỏ! Long mạch Đại Minh phải bị phá vỡ! Ta sẽ tìm cách khác… ta sẽ tìm lại Tử Hồn Đan thứ hai!”

Quỷ Diện Quan Âm cười lạnh: “Và lần này… ta sẽ trực tiếp tiêu diệt hai con tiểu nha đấu nhiều chuyện  đó dám phá hỏng chuyện tốt của ta”

---

Trở lại Hòa Ra Trang, Kim Chi đang ngồi bên giường bệnh của Yên Ninh. Dù tỷ tỷ đã tỉnh lại, nhưng ánh mắt trống trải của cô khiến Kim Chi đau đớn hơn cả khi thấy chị gái bất tỉnh.

“Yên tỷ… muội xin lỗi… muội thật vô dụng,  không đủ mạnh để bảo vệ tỷ,” – cô nghẹn ngào.

Yên Ninh nhìn em gái, ánh mắt đầy bối rối: “Tại sao… tôi lại cảm thấy cô rất quen thuộc?”

Kim Chi ôm chầm lấy chị: “Vì muội  là muội muội ruột của tỷ đó! Hòa Kim Chi đây!”

Yên Ninh im lặng một lát, rồi mỉm cười yếu ớt: “Ừm… có lẽ… muội  là người thân duy nhất của tỷ bây giờ.

Trong căn phòng nhỏ của Hòa Ra Trang, ánh sáng từ ngọn nến lung linh chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Yên Ninh. Nàng nằm trên giường, đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, cố gắng tìm kiếm một mảnh ký ức trong tâm trí hỗn loạn. Hòa Kim Chi ngồi bên cạnh, tay nắm chặt tay tỷ tỷ, lòng đau như cắt. Cô biết rằng nếu không làm gì đó, Yên Ninh sẽ lại bất chấp tất cả để lao vào hiểm nguy, như cái cách nàng đã không nghe lời khuyên của Kim Chi để đối đầu với Bạch Ma Nữ và Quỷ Diện Quan Âm.Kim Chi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh. Cô nhìn sâu vào mắt Yên Ninh, ánh mắt đầy quyết tâm nhưng cũng xen lẫn chút xót xa.“Yên Ninh… muội không phải là muội muội của tỷ,” Kim Chi chậm rãi nói, giọng run run. “Thật ra… muội là tỷ tỷ của tỷ.”

Yên Ninh chớp mắt, vẻ mặt ngạc nhiên. Nàng nghiêng đầu, cố gắng hiểu những lời Kim Chi vừa nói. “Tỷ tỷ? Nhưng… tại sao tôi lại cảm thấy cô nhỏ tuổi hơn tôi?”

Kim Chi mỉm cười gượng gạo, nhanh chóng nghĩ ra một lý do để củng cố lời nói dối. “Đó là vì muội… à, tỷ luyện công pháp đặc biệt của Hòa Ra Trang, nên trông trẻ hơn tuổi thật. Nhưng Yên Ninh, muội… không, tỷ mới là người chị cả, là người đã luôn bảo vệ muội từ nhỏ.”

Yên Ninh cau mày, rõ ràng vẫn còn nghi ngờ. “Vậy… tại sao tôi không nhớ gì cả? Nếu tỷ là chị của tôi, tại sao tôi lại ở đây, bị thương thế này?”

Kim Chi siết chặt tay Yên Ninh, cố gắng ngăn dòng nước mắt chực trào. Cô cúi đầu, giọng nói trầm xuống như đang kể lại một câu chuyện đau lòng. “Là lỗi của tỷ. Tỷ đã không đủ mạnh để bảo vệ muội. Muội bị thương vì tỷ đã dẫn muội đi đối đầu với hai yêu nữ – Bạch Ma Nữ và Quỷ Diện Quan Âm. Tỷ đã quá tự tin, nghĩ rằng mình có thể bảo vệ muội, nhưng… cuối cùng lại để muội ra nông nỗi này.”

Yên Ninh lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt dần dịu đi. Dù không nhớ gì, nàng vẫn cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của Kim Chi. “Vậy… tôi đã làm gì sai sao?”“

Không, muội không làm gì sai cả!” Kim Chi vội vàng lắc đầu. “Muội là người dũng cảm nhất mà tỷ từng biết. Muội đã chiến đấu để bảo vệ dân làng, để bảo vệ chính nghĩa. Nhưng… muội bị thương quá nặng, độc khí ma hàn đã làm muội mất trí nhớ. Tỷ… tỷ chỉ muốn muội nghỉ ngơi, chữa lành vết thương, đừng cố gắng nhớ lại những chuyện đau buồn đó.”

Yên Ninh im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu. “Nếu tỷ nói vậy… tôi tin tỷ. Nhưng tôi cảm thấy trong lòng mình vẫn còn một nỗi bất an, như thể tôi phải làm gì đó… rất quan trọng.”

Kim Chi giật mình, sợ rằng bản năng chiến đấu của Yên Ninh sẽ lại trỗi dậy. Cô nhanh chóng nắm lấy vai nàng, giọng nói trở nên kiên quyết. “Không, Yên Ninh! Muội không được nghĩ như vậy. Bây giờ muội phải nghe lời tỷ. Tỷ là chị cả, tỷ sẽ gánh vác mọi thứ. Muội chỉ cần nghỉ ngơi, dưỡng thương cho khỏe. Tỷ hứa sẽ tìm cách tiêu diệt hai yêu nữ đó, sẽ bảo vệ Đại Minh, bảo vệ muội.”

Yên Ninh nhìn Kim Chi, ánh mắt thoáng chút bối rối nhưng cũng xen lẫn sự tin tưởng. “Tỷ… sẽ làm được chứ? Tôi không muốn tỷ gặp nguy hiểm vì tôi.”

Kim Chi mỉm cười, cố gắng che giấu nỗi lo trong lòng. “Muội đừng lo. Tỷ là Hòa Kim Chi, chị cả của Hòa Ra Trang. Tỷ đã được Lão thái quân truyền dạy võ công từ nhỏ, lại có sự giúp đỡ của pháp khí tiên tử. Hai yêu nữ đó không phải đối thủ của tỷ đâu.”

Yên Ninh khẽ gật đầu, dường như yên tâm hơn. Nàng nhắm mắt, cơ thể mệt mỏi chìm dần vào giấc ngủ. Kim Chi nhìn tỷ tỷ, lòng nặng trĩu. Cô biết lời nói dối này chỉ là tạm thời, nhưng nếu nó có thể giữ Yên Ninh an toàn, cô sẵn sàng gánh lấy mọi trách nhiệm.Khi Yên Ninh đã ngủ say, Kim Chi đứng dậy, bước ra ngoài sân. Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, làm lay động những cành trúc xanh. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, ánh mắt ánh lên sự quyết tâm.“Yên tỷ… muội sẽ không để tỷ phải mạo hiểm nữa. Muội sẽ thay tỷ chiến đấu, dù có phải đối mặt với tử thần.” Kim Chi siết chặt thanh roi trong tay, giọng nói nhỏ nhưng kiên định. “Muội sẽ trở nên mạnh hơn, mạnh hơn cả Bạch Ma Nữ và Quỷ Diện Quan Âm. Muội thề sẽ bảo vệ tỷ,, giúp Đệ nhi bào vệ Đại Minh”

Đột nhiên, một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau. “Kim Chi, muội muội, muội đang làm gì ngoài này?”

Kim Chi giật mình quay lại, thấy Pháp Khí Tiên Tử đứng đó, chiếc hộp khảm kim cương lấp lánh trong tay. Cô cúi đầu, giọng nói đầy kính trọng. “Tiên Tử… muội chỉ đang nghĩ về những việc phải làm. Muội muốn trở nên mạnh hơn để bảo vệ Yên tỷ.”

Pháp Khí Tiên Tử mỉm cười, bước đến gần Kim Chi. “Ta biết muội đang lo lắng cho Yên Ninh, muội muội. Nhưng muội cũng phải chăm sóc bản thân. Muội không thể gánh vác mọi thứ một mình.”

Kim Chi lắc đầu, ánh mắt kiên định. “Muội phải làm điều này. Yên tỷ đã hy sinh quá nhiều vì muội, vì dân chúng. Bây giờ đến lượt muội bảo vệ tỷ ấy. Muội không muốn tỷ ấy nhớ lại những đau đớn, những trận chiến. Muội muốn tỷ ấy được sống yên bình, dù chỉ một thời gian ngắn.”

Pháp Khí Tiên Tử thở dài, đặt tay lên vai Kim Chi. “Muội muội, muội là một cô gái mạnh mẽ, nhưng cũng rất cố chấp. Ta hiểu lòng muội, nhưng hãy nhớ rằng muội không đơn độc. Tỷ sẽ tiếp tục dõi theo các muội, và ta tin rằng trí nhớ của Yên Ninh sẽ sớm trở lại.”

Kim Chi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu. Cô quay lại nhìn căn phòng nơi Yên Ninh đang ngủ, thầm nhủ: “Yên tỷ, muội sẽ không để tỷ phải chịu đau đớn nữa. Muội sẽ là người đứng trước lưỡi kiếm, thay tỷ đối mặt với bóng tối.”

Sáng hôm sau, ánh nắng đầu tiên len qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt bình yên của Yên Ninh. Nàng đã tỉnh dậy, cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn đôi chút. Kim Chi ngồi bên cạnh, mang theo một bát cháo nóng.“Yên Ninh, muội ăn chút cháo đi. Tỷ nấu đấy,” Kim Chi nói, nở nụ cười ấm áp.

Yên Ninh nhìn bát cháo, rồi nhìn Kim Chi, ánh mắt thoáng chút tò mò. “Tỷ… nấu cháo ngon lắm sao?”

Kim Chi bật cười, cố gắng làm không khí nhẹ nhàng hơn. “Tất nhiên rồi! Tỷ là chị cả, cái gì cũng giỏi. Muội ăn thử đi, không ngon tỷ đền.”

Yên Ninh cầm thìa, chậm rãi ăn một miếng. Nàng gật đầu, khẽ nói: “Ngon thật… Cảm ơn tỷ.”

Kim Chi nhìn tỷ tỷ, lòng vừa vui vừa buồn. Cô biết rằng mỗi khoảnh khắc yên bình như thế này đều quý giá, bởi ngoài kia, bóng tối vẫn đang rình rập. Nhưng cô thầm hứa với lòng mình: “Chỉ cần muội còn sống, muội sẽ không để bất kỳ ai làm hại tỷ nữa.”

Cuộc trò chuyện giữa hai người tiếp tục, nhẹ nhàng và ấm áp, nhưng trong lòng Kim Chi, ngọn lửa quyết tâm vẫn cháy bỏng. Cô biết rằng hành trình phía trước sẽ đầy gian nan, nhưng vì Yên Ninh, vì chính nghĩa, cô sẵn sàng đối mặt với tất cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play