Trong căn phòng nhỏ tại Hòa Gia Trang, ánh nến đã cháy yếu, chỉ còn lại những tia sáng mờ nhạt, như đang lưu luyến giữ lấy chút ấm áp cuối cùng của khoảnh khắc giữa Hòa Yên Ninh và Chu Nguyên Chương. Nhịp thở đều đặn của Yên Ninh vang lên trong không gian tĩnh lặng, như một khúc nhạc dịu dàng xoa dịu trái tim ông. Chu Nguyên Chương ngồi bên giường, ánh mắt ông dịu dàng nhìn người phụ nữ đang say giấc, khuôn mặt bà giờ đây thanh thản, không còn vương nét lo âu như khi thú nhận những tội lỗi của mình. Ông nhẹ nhàng vuốt mái tóc bà, lòng trĩu nặng bởi tình yêu xen lẫn hối hận về những năm tháng ông để bà cô đơn trong lãnh cung. Một lúc sau, khi chắc chắn bà đã chìm sâu vào giấc ngủ, ông cẩn thận đặt bà xuống giường, kéo chăn đắp kín, động tác nhẹ nhàng như sợ làm xáo trộn giấc mơ yên bình của bà. Ông ngồi lặng thêm một lúc, ánh mắt đượm buồn nhưng kiên định, như đang tự hứa với lòng mình sẽ bảo vệ bà khỏi mọi hiểm nguy. Rồi ông đứng dậy, khép cửa nhẹ nhàng, bước ra ngoài, hòa vào bóng tối của đêm trăng rằm.
Bên ngoài, ánh trăng tròn vằng vặc chiếu sáng bầu trời, phủ lên Hòa Gia Trang một lớp ánh bạc huyền ảo. Những khóm trúc khẽ đung đưa trong làn gió mát lành, như đang thì thầm những bí mật của đất trời. Chu Nguyên Chương đứng dưới tán cây cổ thụ, ánh mắt sắc bén quét qua không gian tĩnh mịch, như một con báo săn lặng lẽ quan sát con mồi. Ông giơ tay, phát ra một tín hiệu bí mật – một luồng linh lực mỏng manh, chỉ những người được ông tin tưởng mới nhận ra. Chẳng mấy chốc, một bóng dáng nhỏ nhắn lướt qua bóng tối, nhẹ nhàng như một cơn gió, xuất hiện trước mặt ông. Đó là Ngọc Ánh, đôi mắt lấp lánh như hai vì sao, nhưng mang theo sự cương nghị hiếm có, khác hẳn vẻ tinh nghịch thường ngày. Cô vận y phục lụa tím nhạt, dáng vẻ linh hoạt, như một nữ hiệp trẻ tuổi sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách. Để đảm bảo bí mật, cô đã dùng pháp thuật ẩn nấp, lướt qua những góc khuất của hoa viên mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.
“Phụ hoàng, người gọi con đến đây là vì chuyện của Thu Huế chăng?” – Ngọc Ánh khẽ hỏi, giọng nói trong trẻo nhưng đầy thận trọng, ánh mắt cô ánh lên sự cảnh giác. Cô đứng trước Chu Nguyên Chương, dáng vẻ nhỏ bé nhưng toát lên khí chất của một người mang trọng trách lớn lao.
Chu Nguyên Chương gật đầu, ánh mắt ông trầm tư, như đang cân nhắc từng lời. “Sáng nay, khi bốn người các con nghe Yên Ninh tâm sự trong hoa viên, trẫm đã đứng sau lùm cây, quan sát mọi thứ. Trẫm nhận ra Thu Huế cũng ở gần đó, dáng vẻ lén lút, như đang bí mật lắng nghe và quan sát từng lời nói của các con. Để thăm dò bà ta, trẫm đã để mọi việc diễn ra tự nhiên, không can thiệp. Con đã theo dõi bà ta bằng Tâm Ảnh Châu, đúng không? Hãy kể hết những gì con quan sát được, Ánh Nhi.”
Ngọc Ánh gật đầu, ánh mắt cô lấp lánh sự tự tin, nhưng cũng pha chút lo lắng khi nhắc đến Thu Huế. Cô lấy từ tay áo ra Tâm Ảnh Châu, viên ngọc nhỏ lấp lánh ánh sáng mờ ảo, như đang phản chiếu những bí mật mà nó đã ghi lại. Cô giơ viên ngọc lên, giọng nói chắc chắn nhưng không giấu được sự nghiêm túc: “Phụ hoàng, con đã dùng Tâm Ảnh Châu để theo dõi Thu Huế mấy ngày nay. Bà ấy thường xuyên nhận được những lá thư bí mật, được gửi đến vào ban đêm, giấu trong những khe hẹp của tường thành phía sau Hòa Gia Trang. Con không đọc được nội dung, vì thư được phong ấn bằng pháp thuật, nhưng qua Tâm Ảnh Châu, con thấy tâm cảnh của bà ấy rất rối loạn. Có những đêm bà ấy ngồi một mình trong góc khuất của hoa viên, nhìn về phía xa, như đang nhớ đến một điều gì đó từ quá khứ. Con thấy bà ấy nắm chặt một mảnh ngọc bội khắc hình hoa sen – con đoán đó là vật liên quan đến Nam Vu Lý Quốc, có lẽ là một ký ức từ quê hương bà ấy.”
Cô ngừng lại, hít một hơi sâu, ánh mắt thoáng chút do dự trước khi tiếp tục: “Điều khiến con lo nhất là… con cảm nhận được một luồng linh lực lạ từ bà ấy, như thể bà ấy đang liên lạc với ai đó qua pháp thuật. Có một lần, Tâm Ảnh Châu cho con thấy một hình ảnh mơ hồ: một nữ nhân mặc áo choàng đen, đứng trong một khu rừng tăm tối, xung quanh là sương mù dày đặc. Con không thấy rõ khuôn mặt, nhưng giọng nói của bà ta lạnh lẽo, mang theo sự uy hiếp. Con nghe bà ta nói với Thu Huế rằng ‘Ngươi không được quên sứ mệnh của Nam Vu Lý. Hòa Yên Ninh đã phản bội quê hương, nhưng ngươi thì không.’ Thu Huế không đáp lại, nhưng con thấy bà ấy run rẩy, như đang đấu tranh trong lòng. Con nghĩ bà ấy không muốn phản bội mẹ, nhưng áp lực từ người kia khiến bà ấy dao động.”
Chu Nguyên Chương nhíu mày, ánh mắt ông sắc bén, như đang phân tích từng chi tiết mà Ngọc Ánh vừa kể. “Một nữ nhân mặc áo choàng đen?” – ông lặp lại, giọng trầm thấp, mang theo sự cảnh giác của một vị vua từng đối mặt với vô số âm mưu. “Con có tra ra được kẻ bí mật liên lạc với Thu Huế là ai không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT