Hòa Yên Ninh rời khỏi căn phòng của Thu Huế, bước chân nàng nặng nề như bị trói buộc bởi những sợi dây vô hình của nỗi đau và sự thất vọng. Ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu xuống khu vườn thượng uyển, nhưng trong lòng nàng, mọi thứ như bị bao phủ bởi một màn sương mù u ám, che mờ đi sự ấm áp của ngày mới. Nàng hướng về phía hồ sen, nơi những bông hoa sen hồng phấn nở rộ, rực rỡ như những ngọn lửa nhỏ cháy giữa mặt nước tĩnh lặng. Mỗi cánh hoa mỏng manh đung đưa trong làn gió sớm, như đang thì thầm những lời an ủi, cố gắng xoa dịu cơn bão đang cuộn trào trong tâm hồn nàng. Nàng ngồi xuống chiếc ghế đá lạnh giá bên hồ, ánh mắt xa xăm nhìn xuống mặt nước lấp lánh, nơi hình ảnh phản chiếu của nàng dường như đang kể lại câu chuyện về những năm tháng đầy đau thương, hy sinh, và cả những tia hy vọng mong manh.
Nàng không quá bất ngờ trước sự thay đổi của Thu Huế. Sâu thẳm trong lòng, nàng đã linh cảm được điều này từ lâu, như một dự báo mơ hồ nhưng sắc lạnh. Thu Huế là người Nam Vu Lý, mang trong mình dòng máu và ký ức của một cố quốc đã sụp đổ. Nàng hiểu rằng lòng trung thành của Thu Huế với Nam Vu Lý không dễ dàng bị xóa nhòa, dù bà ấy đã ở bên nàng suốt hơn hai mươi ba năm, sẻ chia mọi cay đắng, mọi niềm vui nhỏ bé trong những ngày tháng tăm tối. Hòa Yên Ninh thông cảm cho sự giằng xé của Thu Huế, giữa lòng trung thành với nàng – người mà bà coi như tri kỷ, như gia đình – và trách nhiệm với quê hương, với những oan hồn đã ngã xuống vì Nam Vu Lý. Nhưng sự thông cảm ấy không thể xoa dịu được nỗi đau nhói buốt trong tim nàng, khi biết Thu Huế đã chọn con đường phản bội, dù là vì lý do gì. Nỗi đau ấy như một lưỡi dao sắc bén, cứa sâu vào trái tim nàng, khiến nàng không thể thở nổi.
Nàng nhắm mắt, để làn gió mát lành từ hồ sen lướt qua gương mặt, mang theo hương thơm ngọt ngào của hoa sen hồng, một mùi hương dịu dàng nhưng không đủ sức xua tan những muộn phiền đang bóp nghẹt tâm can nàng. Ký ức về hai mươi ba năm trong lãnh cung ùa về, rõ nét như những vết sẹo chưa bao giờ lành. Những ngày tháng ấy, nàng sống trong bóng tối của cung cấm, bị giam cầm trong một căn phòng lạnh lẽo, nơi ánh sáng mặt trời chỉ len lỏi qua những khe hở nhỏ bé của song cửa. Nàng đã từng tuyệt vọng, từng nghĩ đến cái chết như một lối thoát duy nhất khỏi sự cô đơn và đau khổ. Nhưng chính Thu Huế, với sự tận tụy và kiên nhẫn, đã ở bên nàng, từng ngày từng giờ, như một ngọn đèn nhỏ thắp sáng trong đêm đen.
“ Nương nương, người là Thiếc Nương Tử, người không được gục ngã,” Thu Huế từng nói, giọng bà run rẩy nhưng đầy quyết tâm, trong một đêm lạnh giá ở lãnh cung, khi Hòa Yên Ninh ôm lấy đầu gối, nước mắt lăn dài trên gò má xanh xao. “Người phải sống, phải mạnh mẽ, vì Tứ hoàng tử, vì Hòa Ra Bảo. Một ngày nào đó, người sẽ được nhận lại cậu ấy. Người phải tin vào điều đó. Nếu người buông xuôi, nô tỳ biết sống thế nào đây?” Những lời ấy, như ngọn lửa nhỏ nhưng mãnh liệt, đã thắp lên trong lòng nàng niềm tin rằng một ngày nào đó, nàng sẽ được đoàn tụ với Chu Đệ, đứa con trai mà nàng buộc phải rời xa từ khi vừa sanh ra. Thu Huế đã kéo nàng ra khỏi vực thẳm, cho nàng sức mạnh để tiếp tục sống, để chờ đợi ngày được nhận lại tình thân, được nhận lại sự sủng ái của Chu Nguyên Chương.
Nàng nhớ lại khoảnh khắc khi Chu Nguyên Chương, vì những hiểu lầm và âm mưu trong triều đình, ra lệnh sử trảm nàng. Chính Thu Huế, bất chấp nguy hiểm đến tính mạng, đã lén lút tìm đến phủ của Tứ hoàng tử Chu Đệ. Bà đã quỳ xin, thuyết phục Chu Đệ đứng ra bảo vệ mẹ mình, kể lại những nỗi đau mà nàng đã chịu đựng trong lãnh cung, những hy sinh thầm lặng mà nàng dành cho con trai. Nhờ sự can thiệp của Chu Đệ, nàng được tha thứ, dần về sau được nhận lại tình yêu thương của con trai, và dần dần, được Chu Nguyên Chương sủng ái trở lại. Tất cả những gì nàng có hôm nay – tình yêu của Hoàng Thượng, sự đoàn tụ với các con, và một cuộc sống hạnh phúc – đều có công lao không nhỏ của Thu Huế. Người cung nữ ấy không chỉ là một người hầu cận, mà là một người chị em, một người tri kỷ, một phần không thể thiếu trong cuộc đời nàng.
Nhưng giờ đây, chính người tri kỷ ấy lại đứng trước nàng, thú nhận rằng bà đã đồng ý hợp tác với Thất công chúa – một kẻ tàn nhẫn, đầy mưu mô, sẵn sàng đẩy nàng vào vòng nguy hiểm để phục vụ âm mưu của mình. Hòa Yên Ninh nắm chặt tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, để lại những vết đỏ đau rát. Nàng cảm thấy trái tim mình như bị xé làm đôi, giữa lòng thương cảm cho Thu Huế và sự phẫn nộ trước sự phản bội của bà. Nàng do dự, tâm trí nàng rối bời như một cơn bão. Một phần trong nàng muốn chạy ngay đến chỗ Chu Nguyên Chương, kể hết mọi chuyện về hành động của Thu Huế. Nàng biết, nếu làm vậy, với tính cách cương trực và không khoan nhượng của ông, Thu Huế chắc chắn sẽ bị sử trảm không chút thương tình. Chu Nguyên Chương, dù yêu thương nàng đến đâu, cũng là một vị vua đặt quốc pháp lên trên hết. Một kẻ phản bội, dù là vì lý do gì, cũng không thể được dung thứ trong triều đình Đại Minh.
Nhưng một phần khác trong nàng lại ngăn cản ý nghĩ đó. Nàng tin rằng, nếu nàng giao việc này cho Chu Nguyên Chương xử lý, ông sẽ tôn trọng quyết định của nàng, sẽ để nàng tự giải quyết vấn đề với Thu Huế. Ông luôn tin tưởng nàng, luôn coi nàng là hậu phương vững chắc, là người có thể xử lý mọi chuyện một cách tinh tế và khéo léo. Hơn nữa, nàng không muốn Thu Huế phải chết. Nàng không muốn người phụ nữ đã từng là ánh sáng trong những ngày tăm tối nhất của nàng, người đã cho nàng niềm tin và hy vọng, phải chịu một kết cục bi thảm. Nàng muốn cho Thu Huế một cơ hội, dù chỉ là một tia hy vọng mong manh, để quay đầu, để chuộc lại lỗi lầm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play