Hòa Yên Ninh đứng lặng giữa hoa viên Hòa Gia Trang, ánh mắt đượm buồn hướng về chân trời, nơi những tia nắng sớm dịu dàng len lỏi qua tán cây, như muốn an ủi trái tim đầy vết sẹo của bà. Những ký ức đau thương về Nam Vu Lý Quốc, về những ngày tháng bị giam cầm trong lãnh cung, và lời tiên tri khắc nghiệt của Thiên Hậu Nương Nương như một bóng đen bám riết tâm trí. Nhưng rồi, tiếng cười trong trẻo của Ngọc Ánh, Kim Chi, Đàn Phong và Tô Na vang lên, như một làn gió ấm áp, xua tan phần nào nỗi cô đơn lạnh lẽo trong lòng bà. Họ bước đến, mang theo ánh sáng hy vọng, những cái ôm chân thành, khiến bà cảm nhận được sự hiện diện của gia đình – điều mà bà đã tưởng chừng đánh mất mãi mãi.
Đàn Phong, với ánh mắt dịu dàng nhưng cương nghị, nắm chặt tay Hòa Yên Ninh, giọng nói mềm mại nhưng tràn đầy sức mạnh: “Mẹ, để con kể cho mẹ một câu chuyện. Có lẽ nó sẽ giúp mẹ tìm lại dũng khí của Thiếc Nương Tử năm xưa, nữ tướng oai hùng từng khiến kẻ thù khiếp sợ.”
Hòa Yên Ninh ngước mắt, ánh nhìn thoáng chút tò mò xen lẫn nghi hoặc, như thể bà đang tìm kiếm một tia sáng trong bóng tối tâm hồn. “Chuyện gì, Đàn Phong?” – giọng bà khẽ run, vừa mong chờ vừa sợ hãi, như thể câu chuyện ấy có thể khơi dậy những vết thương cũ.
Đàn Phong mỉm cười, ánh mắt lướt về một ký ức xa xôi, giọng nói trầm bổng, như dẫn dắt bà vào một thế giới khác: “Ngày trước, khi Nữ Nhi Quốc và Đại Minh giao chiến, Lưu Quốc Sư, Cao Bân Sư Phụ và Như Song cô nương đã cải trang để xâm nhập vào Nữ Nhi Quốc. Lưu Quốc Sư lấy tên Tô Dương, đóng vai một gã ăn mày. Như Song hóa thân thành Tô Kiều, còn Cao Bân Sư Phụ, với thân hình to lớn, được gọi là Đại Mập. Họ đến để điều tra âm mưu của một số kẻ trong triều đình Đại Minh, những kẻ đã hãm hại Chu Đệ, cố mượn tay Nữ Nhi Quốc để trừ khử huynh ấy.”
Hòa Yên Ninh khẽ nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ hiếu kỳ, như thể câu chuyện đang chạm vào một phần ký ức đã bị bà chôn vùi. “Rồi chuyện gì xảy ra sau đó?” – bà hỏi, giọng trầm thấp, như sợ đánh thức những cảm xúc đang ngủ yên.
Đàn Phong tiếp tục, giọng nói dần trở nên sôi nổi, ánh mắt ánh lên sự tự hào: “Lúc đó, con là người trực tiếp hỏi cung Chu Đệ. Huynh ấy bị bắt trong tình trạng trọng thương, máu thấm đỏ áo, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực một ý chí bất khuất. Dù bị tra khảo, huynh ấy thà chết cũng không khai ra thân phận thật. Con còn nhớ, trong khoảnh khắc đối diện, ánh mắt huynh ấy như xuyên thấu tâm hồn con, như muốn nói rằng huynh ấy hiểu lòng con – lòng của một người cầm quân, luôn đặt trách nhiệm và trung thành lên trên tất cả. Con cảm nhận được sự đồng điệu, như thể hai trái tim cùng nhịp đập giữa chiến trường. Cuối cùng, con không giết huynh ấy, mà giữ lại làm nô tài. Khi hỏi tên, huynh ấy tự xưng là Mộc Dục Dán.”
Kim Chi, đứng bên cạnh, không kìm được mà xen vào, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch: “Mộc Dục Dán? Hahaha, tách ra là hai chữ Chu Đệ! Đệ Nhi thông minh thật đấy!” – cô bật cười, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự ngưỡng mộ, như thể cô đang thấy một phần của người anh hùng trong câu chuyện.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play