Ánh hoàng hôn đỏ rực của một buổi chiều cuối thu, Hoàng Giác Tự dần hiện lên với một diện mạo mới, dù vẫn còn mang những vết sẹo sâu sắc từ trận hỏa hoạn kinh hoàng cách đây gần một tháng. Qua thời gian miệt mài dọn dẹp và khởi đầu công việc tu sửa, những đống gạch vụn và tro than đã được dọn sạch, nhường chỗ cho những mầm sống mới. Nền đất của chính điện, từng ngổn ngang gạch đá cháy xém, giờ đã được san phẳng, sẵn sàng chờ những viên gạch đầu tiên để tái dựng ngôi chùa. Những lều bạt tạm bợ, dựng lên từ những ngày đầu sau thảm họa, giờ đã được thay bằng những khung gỗ chắc chắn, che chắn cho các tăng nhân khỏi mưa nắng, như biểu tượng cho sự kiên cường đang dần hồi sinh.
Cao Bân, vị hộ quốc đại pháp sư, đứng giữa sân chùa, bộ cà sa tuy vẫn còn vài vết tro bụi nhưng đã được giũ sạch phần nào, toát lên vẻ uy nghi xen lẫn sự gần gũi. Gần một tháng qua, ông không ngừng chỉ huy, động viên và dẫn dắt các tăng nhân vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất. Dù cơ thể đã mệt mỏi sau những ngày dài làm việc không ngừng nghỉ, từ trận giao đấu với Thích Đông cho đến việc giám sát từng chi tiết trong công cuộc tu sửa, ông vẫn không để lộ chút yếu đuối nào. Bộ râu dài phất phơ trong gió, khuôn mặt ám khói giờ đây ánh lên sự kiên định và niềm tin mãnh liệt.
“Haizzz, không biết bây giờ Đầu Hôi và Lưu Quốc Sư đang làm gì? Chứ hòa thượng ta mệt lắm rồi!” Cao Bân lẩm bẩm, giọng nửa đùa nửa thật, đôi tay chống nạnh, mắt nhìn về phía chân trời xa xăm, nơi ánh hoàng hôn đang dần tắt. “Đầu Hôi” – cách ông gọi Chu Nguyên Chương, vị hoàng đế Đại Minh, với chút thân mật pha lẫn trêu chọc – chắc hẳn đang bận rộn ở Hòa Gia Trang, nơi ông đã dùng Ngũ Nhãn Lục Thần Thông để xác nhận rằng hoàng thượng và Tử Vũ đã an toàn. Ông vuốt bộ râu dài, lắc đầu như thể tưởng tượng cảnh Chu Nguyên Chương đang ngồi uống trà, kể chuyện phiếm, trong khi ông và các tăng nhân phải “hì hục” giữa đống đổ nát này. “Cái lão Đầu Hôi đó, chắc lại đang ngồi rung đùi, để hòa thượng ta ở đây hít bụi, dọn gạch. Thật là bất công!”
Đang lẩm bẩm, ông chợt nghe một tiếng “xoảng” vang lên từ góc sân, nơi một nhóm tăng nhân đang vận chuyển những viên gạch mới để chuẩn bị cho việc dựng lại bức tường chính điện. Một tiểu hòa thượng trẻ, mặt mũi lấm lem, vừa làm rơi một viên gạch, khiến nó vỡ đôi. Cao Bân quay phắt lại, đôi mắt trợn tròn, giọng ông vang lên như sấm: “Làm ăn kiểu gì vậy hả, tiểu tử? Muốn ăn đòn à?” Ông bước tới, chỉ tay vào mảnh gạch vỡ, vẻ mặt vừa giận vừa buồn cười. “Gạch này là máu thịt của Hoàng Giác Tự mới đấy! Mỗi viên đều được bà con dân chúng cúng dường, vậy mà ngươi làm vỡ thế à? Phật tổ nhìn thấy chắc cũng phải lắc đầu ngao ngán!”
Tiểu hòa thượng kia đỏ mặt, vội cúi đầu lí nhí: “Dạ… dạ, con xin lỗi sư bá! Con… con sẽ cẩn thận hơn ạ!” Cậu bé lúng túng nhặt mảnh gạch vỡ, tay run run, ánh mắt đầy vẻ ăn năn. Cao Bân nhìn cậu, thở dài một tiếng, rồi bất chợt bật cười, vỗ vai cậu bé: “Thôi được rồi, đừng làm mặt khổ sở thế nữa! Nhặt cẩn thận vào, lần sau mà làm vỡ nữa, ta cho ngươi đi quét sân cả tháng, không có củ khoai nào mà ăn đâu!”
Câu nói dí dỏm của ông khiến các tăng nhân xung quanh bật cười khúc khích, làm dịu đi không khí căng thẳng sau những ngày dài làm việc nặng nhọc. Dù giọng nói của Cao Bân có phần “cục cằn”, ai cũng hiểu đó là cách ông khích lệ, giúp họ quên đi mệt mỏi và nỗi đau mất mát. Ông không chỉ là một vị pháp sư uy nghiêm, mà còn như một người cha, người anh, luôn biết cách mang lại niềm vui giữa cơn đại nạn.
Gần một tháng qua, dưới sự chỉ huy của Cao Bân, Hoàng Giác Tự đã dần lấy lại sức sống. Những ngày đầu sau trận hỏa hoạn, khung cảnh chùa chỉ là một bãi hoang tàn ngập tro bụi và gạch vụn. Nhưng giờ đây, khu vực chính điện đã được dọn sạch, nền đất được san phẳng, sẵn sàng cho việc tái thiết. Các mảnh vỡ của tượng Phật được gom lại cẩn thận, đặt trong những rổ mây, chờ ngày được đúc lại thành những pho tượng mới. Những túi vải chứa tro kinh thư, từng được các tăng nhân xúc từng chút một với lòng thành kính, đã được an táng trang trọng trong một buổi lễ nhỏ cách đây vài ngày, như một lời hứa rằng tinh thần Phật pháp sẽ không bao giờ bị dập tắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT