Trong đại sảnh rộng lớn của Hòa Gia Trang, ánh bình minh rực rỡ len lỏi qua những khung cửa gỗ chạm khắc tinh xảo, phủ lên sàn đá cẩm thạch một lớp ánh sáng vàng ấm áp, như muốn xoa dịu không khí đang dần trở nên căng thẳng. Những bức tranh thư pháp treo trên tường khẽ lay động
 trong làn gió sớm, hòa quyện với hương thơm nhè nhẹ từ bình hoa lan đặt ở góc sảnh. Gia đình Chu Nguyên Chương đang quây quần trong khoảnh khắc đoàn tụ hiếm hoi, tiếng cười đùa của Ngọc Ánh và Tô Na vẫn còn văng vẳng, nhưng tất cả đột nhiên im bặt khi Chu Thiên Bá, Lục Hoàng Tử, bất ngờ đứng dậy. Hắn khoác trên mình bộ y phục đen tuyền, thanh kiếm khắc hình rồng đeo bên hông lấp lánh ánh bạc, ánh mắt sắc lạnh quét qua căn phòng, dừng lại ở Hòa Yên Ninh. Không khí trong sảnh dường như nặng nề hơn, như thể một cơn bão nhỏ sắp sửa bùng nổ.
Chu Nguyên Chương, ngồi uy nghiêm trên ghế chủ tọa, đôi mắt sắc bén thoáng chút ngạc nhiên. Ông khoanh tay, giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy quyền vang lên, phá tan sự tĩnh lặng: “Chu Thiên Bá, con đang làm gì vậy?” Ánh mắt ông khóa chặt vào con trai thứ sáu, như muốn đọc thấu ý định táo bạo ẩn sau vẻ mặt lạnh lùng của hắn. Cả đại sảnh, từ Chu Đệ, Đàm Phong, đến Kim Chi, Tô Na, và Ngọc Ánh, đều ngừng mọi hoạt động, ánh mắt đổ dồn về phía Chu Thiên Bá, chờ đợi câu trả lời.
Chu Thiên Bá, không chút dao động trước ánh mắt nghiêm nghị của phụ hoàng, chậm rãi quay sang Hòa Yên Ninh. Hắn cúi đầu cung kính, nhưng giọng nói trầm ổn mang theo một sự kiên định không thể lay chuyển: “Hòa Nương Nương, Thiên Bá có một thỉnh cầu.” Thanh âm của hắn vang vọng trong sảnh, vừa kính cẩn vừa ẩn chứa một tia thách thức, khiến mọi người không khỏi rùng mình.
Hòa Yên Ninh, với dáng vẻ dịu dàng nhưng toát lên khí chất cao quý, khẽ nghiêng đầu. Đôi mắt bà lấp lánh sự ấm áp, nhưng cũng thoáng chút tò mò trước thái độ bất thường của Chu Thiên Bá. Bà mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói mềm mại như dòng suối mát lành: “Thiên Bá, ngươi có việc gì cần đến ta à?” Bà đặt tách trà xuống bàn, đôi tay thon dài khẽ xếp lại trên tà áo lụa xanh nhạt, ánh mắt dịu dàng nhưng không kém phần sắc sảo, như muốn thăm dò ý định thực sự của Lục Hoàng Tử.
Chu Thiên Bá đứng thẳng người, ánh mắt lóe lên một tia sáng, như ngọn lửa bùng cháy trong lòng một kiếm khách đam mê bảo vật. Hắn hít sâu, giọng nói trầm bổng nhưng đầy quyết tâm: “Thiên Bá nói thẳng, con người của Thiên Bá chỉ yêu bảo kiếm mà thôi. Thiên Bá muốn thách đấu với người để đoạt Hỏa Phụng Kiếm.” Lời nói của hắn như một nhát kiếm sắc bén, cắt ngang không khí hòa hợp của Hòa Gia Trang, khiến cả đại sảnh chìm vào im lặng chết chóc. Thanh Hỏa Phụng Kiếm, báu vật của Nữ Nhi Quốc, đang nằm trên bàn gỗ mun, lấp lánh ánh đỏ như ngọn lửa, dường như cũng rung lên nhè nhẹ trước lời thách đấu táo bạo.
Chu Nguyên Chương đập mạnh tay xuống bàn, tiếng vang làm rung chuyển cả căn phòng. Đôi mắt ông bừng lên ngọn lửa giận dữ, giọng nói vang như sấm, át đi mọi âm thanh: “To gan! Ai cho phép ngươi làm càn như vậy?” Ông đứng dậy, thân hình cao lớn toát lên khí thế uy nghiêm của một vị hoàng đế, ánh mắt như muốn thiêu đốt Chu Thiên Bá. Cả sảnh cảm nhận được cơn thịnh nộ của ông, như thể không gian đang bị nén chặt bởi uy quyền của bậc đế vương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play