Ánh bình minh rực rỡ vẫn len lỏi qua những khung cửa chạm khắc tinh xảo, phủ lên đại sảnh Hòa Gia Trang một lớp ánh sáng vàng ấm áp, như muốn xua tan mọi căng thẳng còn vương vấn. Không khí trong sảnh vừa rộn ràng tiếng cười từ những màn trêu chọc của Ngọc Ánh, vừa thoảng chút căng thẳng khi ánh mắt sắc lạnh của Chu Thiên Bá quét qua că phòng. Tất cả mọi người, từ Chu Nguyên Chương uy nghiêm đến Hòa Yên Ninh dịu dàng, đều đang tận hưởng khoảnh khắc đoàn tụ hiếm hoi, nhưng không ai có thể bỏ qua sự nghịch ngợm của Ngọc Ánh hay những mâu thuẫn tiềm tàng giữa các nhân vật trẻ tuổi.
Đàm Phong, với dáng vẻ thanh nhã dù đang mang thai, mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói trong trẻo nhưng đầy cung kính: “Phụ hoàng, mẹ, trước khi con về đây, mẫu hoàng có gửi lời hỏi thăm tới mọi người. Người nói rằng rất mong một ngày được đích thân đến Đại Minh để diện kiến phụ hoàng và mẹ, cũng như cảm tạ sự chăm sóc của hai người dành cho con.”
Hòa Yên Ninh, đôi mắt lấp lánh sự ấm áp, nhẹ nhàng đáp lại: “Coi bộ sau khi mọi thứ ổn định, ta sẽ đích thân tới Nữ Nhi Quốc để cảm tạ Nữ Vương. Sala thật chu đáo, gửi cả Hỏa Phụng Kiếm và những món quà quý giá thế này.” Bà khẽ lướt tay qua thanh kiếm đặt trên bàn, ánh mắt thoáng chút trầm ngâm như đang nghĩ về mối liên kết mới giữa Đại Minh và Nữ Nhi Quốc. “Ta cũng muốn gặp Đàm Tuyết, nghe nói cô bé thông minh lanh lợi, chắc chắn sẽ khiến ta yêu quý.”
Chu Nguyên Chương, ngồi bên cạnh, khoanh tay với vẻ uy nghiêm nhưng không kém phần thân mật, cất giọng trầm ấm: “Vậy công việc ở Nữ Nhi Quốc ổn cả chứ? Trẫm nghe nói tình hình ở đó từng khá hỗn loạn vì đám phản tặc. Đàm Tuyết đảm nhận vai trò Trữ Quân có gặp khó khăn gì không?”
Đàm Phong cúi đầu, giọng nói dịu dàng nhưng đầy tự tin: “Dạ, thưa phụ hoàng, mọi thứ đã ổn định. Vị trí Trữ Quân tạm thời được giao cho Đàm Tuyết. Muội ấy học hỏi rất nhanh, thông minh và có năng lực quản lý. Tuy nhiên, về phương diện võ công và phép thuật, muội ấy vẫn cần luyện tập nhiều để đạt được sự cân bằng cần thiết cho một người lãnh đạo.”
Hòa Yên Ninh mỉm cười, ánh mắt sáng lên với ý tưởng: “Vậy khi nào con cho Đàm Tuyết về đây chơi, ta sẽ đích thân truyền dạy võ công. Ta, con, và cả Đệ Nhi cùng dạy, chắc chắn nó sẽ tiến bộ nhanh thôi. Một cô bé thông minh như thế, chỉ cần hướng dẫn đúng cách, sẽ trở thành một Trữ Quân xuất sắc.”
Đàm Phong cúi đầu, lòng ngập tràn cảm kích: “Dạ, con cảm ơn mẹ. Đàm Tuyết chắc chắn sẽ rất vui khi được mẹ và ca ca chỉ dạy. Con sẽ sắp xếp để em ấy sớm đến đây.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT