Khi trời tờ mờ sáng, ánh bình minh dịu dàng len qua khung cửa sổ gỗ chạm khắc của Hòa Gia Trang, phủ lên căn phòng nhỏ một lớp ánh sáng vàng nhạt, như một lời thì thầm của hy vọng giữa những ngày giông bão. Chu Nguyên Chương, vị hoàng đế oai nghiêm của Đại Minh, đã thức giấc từ sớm, nhưng hôm nay, ông không vội vã rời khỏi căn phòng như thường lệ. Thay vào đó, ông lặng lẽ ngồi bên giường, ánh mắt sâu thẳm đắm chìm vào gương mặt thanh tú của Hòa Yên Ninh, người phụ nữ đang say giấc nồng. Trong khoảnh khắc yên bình hiếm hoi này, trái tim ông, vốn dĩ kiên cường như đá, lại trở nên mềm mại, tràn đầy những cảm xúc đan xen giữa yêu thương, ân hận, và một quyết tâm mãnh liệt.
Hòa Yên Ninh nằm đó, đôi mi khép chặt, hơi thở đều đặn như một khúc nhạc ru dịu nhẹ. Gương mặt bà, dù mang dấu vết của những năm tháng đau khổ trong Lãnh Cung, vẫn giữ được nét thanh thoát, như một đóa sen hồng nở giữa bùn lầy. Chu Nguyên Chương khẽ đưa tay, nhẹ nhàng vuốt một lọn tóc mai rơi trên trán bà, động tác cẩn thận như sợ làm gián đoạn giấc ngủ của bà. Ông muốn bà ngủ thêm, muốn những giây phút yên bình này kéo dài mãi, để sức khỏe bà nhanh chóng hồi phục sau những ngày dài chống chọi với độc khí và cơn ác mộng tà ác do Bạch Ma Nữ và Hồ Khải gây ra. Nhìn bà, ông thấy lòng mình đau nhói, như thể mỗi vết sẹo vô hình trên tâm hồn bà đều là một lời nhắc nhở về những năm tháng ông đã để bà chịu khổ một mình.
Trong ánh bình minh mờ ảo, trái tim Chu Nguyên Chương cuộn trào những suy nghĩ về Yên Ninh – người phụ nữ ông từng để mất quá lâu. Ông nhớ lại những ngày bà bị giam cầm trong Lãnh Cung, nơi bóng tối và cô đơn đã giam cầm trái tim bà suốt hai mươi ba năm. Ông nhớ lại giấc mơ kỳ lạ nơi Thiên Giới, khi Ma Tổ Nương Nương hiện ra, dùng ánh sáng bảy màu xua tan cơn ác mộng tà ác, nơi Yên Ninh bị buộc tội là kẻ phản bội, hợp tác với Thiên Ma, Bạch Ma Nữ, Lam Ngọc và Thẩm Vạn Tam để hủy hoại Đại Minh và Nam Vu Lý Quốc. Trong giấc mơ ấy, ông đã thấy bà quỳ xuống, nước mắt hòa lẫn máu, nghi ngờ chính mình, nhưng vẫn giữ một trái tim hướng thiện, sẵn sàng hy sinh để chuộc lỗi. Ông đã nắm tay bà, hứa sẽ luôn ở bên, nhưng sâu thẳm trong lòng, ông biết mình đã có lỗi với bà, đã để bà một mình gánh chịu những đau đớn mà lẽ ra ông phải chia sẻ.
“Yên Ninh, ái thê của trẫm,” ông thầm thì trong lòng, ánh mắt không rời khỏi gương mặt bà, “Trẫm đã để nàng chịu khổ quá lâu. Hai mươi ba năm trong Lãnh Cung, nàng đã ôm nỗi nhớ về Đệ Nhi, về trẫm, mà không một lần oán trách. Trẫm là một vị vua, nhưng lại là một người chồng thất bại, để nàng lạc lối trong bóng tối.” Ông nhớ lại những ngày bà hôn mê, khi ông tự tay lau người cho bà, truyền chân khí để cứu chữa, từng cử chỉ như một lời tạ lỗi muộn màng. Ông nhớ những giọt nước mắt bà rơi khi tỉnh lại, khi bà nắm tay Ánh Nhi và Đệ Nhi, gọi họ là con với tất cả tình yêu của một người mẹ. Những khoảnh khắc ấy, như ngọn lửa sưởi ấm trái tim ông, nhưng cũng như lưỡi dao sắc nhọn, nhắc nhở ông về những sai lầm trong quá khứ.
Chu Nguyên Chương biết rõ thân phận Thiếc Nương Tử của bà, biết rằng bà từng mang sứ mệnh ám sát ông, từng hạ độc Mã Tú Anh, hợp mưu với Hồ Duy Dung để hại Lý Tố Trinh, và khiến A Tú mù lòa. Những tội lỗi ấy, nếu xét theo quốc pháp, đáng bị trừng trị nghiêm khắc. Nhưng ông không thể nhìn bà chỉ như một tội nhân. Ông thấy được sự sám hối trong trái tim bà, thấy cách bà dùng Hoán Huyết Đại Pháp để cứu Chu Đệ, cách bà tặng sách cổ cho Lưu Bá Ôn để chữa mắt cho A Tú, và cách bà hy sinh để bảo vệ Đại Minh. Với ông, bà không chỉ là Thiếc Nương Tử của Nam Vu Lý Quốc, mà là Hòa Yên Ninh – người phụ nữ ông yêu thương, người mẹ của Đệ Nhi và Ánh Nhi, người đã chọn con đường chính nghĩa dù phải trả giá bằng máu và nước mắt.
Nhưng trong lòng ông, một nỗi đau khác vẫn âm ỉ – nỗi đau vì ông đã có lỗi với Lý Tố Trinh, người phụ nữ vô tội bị hại bởi mưu đồ của Yên Ninh và Hồ Duy Dung. Trong giấc mơ nơi Thiên Giới, khi Tố Trinh hiện ra với nụ cười thanh thản, tha thứ cho Yên Ninh, ông cảm thấy như có một hòn đá đè nặng lên ngực. “Tố Trinh, nàng không oán trách trẫm sao?” ông thầm hỏi, ánh mắt thoáng chút u buồn. “Trẫm đã chọn bảo vệ Yên Ninh, chọn tình yêu thay vì công lý. Trẫm là một vị vua, nhưng cũng chỉ là một người đàn ông, không thể làm ngơ trước trái tim mình.” Sự tha thứ của Tố Trinh, như một cơn gió mát lành, đã xoa dịu phần nào nỗi ân hận, nhưng ông biết rằng mình sẽ mãi mang lỗi với nàng – người phụ nữ từng là ánh sáng dịu dàng trong cuộc đời ông.
Chu Nguyên Chương nắm chặt tay, ánh mắt lấp lánh một quyết tâm mãnh liệt. “Hồ Khải, Âu Dương Văn Đức, Thông Thiên Giáo,” ông thầm nhủ, giọng nói trong lòng như một lời thề sắt đá, “Các ngươi dám dùng pháp đàn tà ác để thao túng tâm trí Yên Ninh, dám gieo rắc đau khổ lên nàng. Trẫm sẽ không tha thứ. Trẫm sẽ quét sạch các ngươi, để nàng không còn phải sống trong nỗi sợ hãi, để gia đình trẫm được đoàn tụ dưới ánh bình minh này.” Ông nhìn gương mặt Yên Ninh, thấy sự thanh thản trong giấc ngủ của bà, và trái tim ông như được tiếp thêm sức mạnh. “Yên Ninh, trẫm hứa, sẽ không để nàng chịu tổn thương thêm nữa. Trẫm sẽ giải quyết mọi rắc rối, từ Hồ Khải đến những âm mưu đen tối của Thông Thiên Giáo, để nàng, Đệ Nhi và Ánh Nhi được sống trong bình yên.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.