Bình minh vừa ló dạng, ánh hoàng hôn buổi sớm – một cách gọi đầy thi vị mà Chu Ngọc Ánh, cô gái 24 tuổi nhưng mang vẻ ngoài non nớt như thiếu nữ 13, 14 tuổi – đặt tên cho khoảnh khắc huyền ảo khi mặt trời nhô lên, nhuộm vàng mặt hồ sen phẳng lặng. Bên hồ sen của Hòa Gia Trang, Ngọc Ánh ngồi trên một chiếc ghế gỗ nhỏ, đôi chân nhỏ nhắn đung đưa, tay xoay nhẹ Tầm Ảnh Châu, pháp khí tinh xảo do chính cô chế tạo. Ánh sáng từ viên châu lấp lánh, phản chiếu lên khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn lấp lánh sự tinh nghịch xen lẫn mưu trí. Dưới vẻ ngoài ngây thơ, Ngọc Ánh là một chiến lược gia sắc sảo, một con cờ bí mật trong ván cờ quyền lực của Đại Minh, và trên hết, là bậc thầy của những lời châm biếm cay độc nhưng đầy duyên dáng.
Hồ sen yên bình, những cánh sen hồng khẽ đung đưa trong làn gió sớm, nhưng trong tâm trí Ngọc Ánh, một vở kịch đầy kịch tính đang diễn ra. Qua Tầm Ảnh Châu, cô theo dõi từng động tĩnh của Hồ Khải và Âu Dương Văn Đức – hai kẻ đang mưu toan lật đổ Hòa Gia Trang và giang sơn Đại Minh. Khóe môi Ngọc Ánh nhếch lên, nụ cười nửa miệng vừa ngây ngô vừa sắc lạnh. “Hic… hahaha… Ôi Hồ Khải, Âu Dương Văn Đức, các ngươi đúng là một đôi hề tài năng!” cô lẩm bẩm, giọng nói trong trẻo nhưng ẩn chứa sự châm biếm sắc như lưỡi dao. “Các ngươi tưởng rằng vài ba mưu hèn kế bẩn, một chiếc Thiên Lý Kính cùi bắp là có thể qua mặt ta? Hừ, ta là Chu Ngọc Ánh, Công chúa Hòa Gia Trang, không phải con nít để các ngươi đùa giỡn đâu nhé. Muốn bắt ta? Hahaha, các ngươi còn khuya mới đủ trình!”
Sự châm biếm của Ngọc Ánh không chỉ dừng lại ở việc chế giễu sự ngây ngô của đối thủ, mà còn là một cách để cô khẳng định sự vượt trội của mình. Tầm Ảnh Châu, viên ngọc nhỏ bé nhưng đầy quyền năng, là niềm tự hào của cô. Không như Thiên Lý Kính của Hồ Khải – thứ pháp khí cồng kềnh, hao tổn nguyên khí và dễ bị phát hiện bởi những cao thủ tinh nhạy – Tầm Ảnh Châu hoạt động mượt mà, lặng lẽ như hơi thở của bóng đêm. Nó có thể ẩn mình trong những góc khuất nhỏ nhất, từ kẽ hở trong phủ Thái Phó đến những hành lang tối tăm của triều đình Ứng Thiên, truyền tải mọi hình ảnh và âm thanh trực tiếp qua thần thức của Ngọc Ánh. Ngồi bên hồ sen, cách xa hàng trăm dặm, cô vẫn thấy rõ từng cái nhếch mép, từng lời thì thầm toan tính của Hồ Khải và đám tay sai. “Thiên Lý Kính? Hic… các ngươi đúng là đồ cổ lỗ sĩ!” Ngọc Ánh bật cười, tay chống cằm, ánh mắt lấp lánh sự tinh quái. “Cái gương đồng rỉ sét của ngươi mà đòi so với Tầm Ảnh Châu của ta? Ôi, ta không muốn làm các ngươi xấu hổ đâu, nhưng… hic… các ngươi tự chuốc lấy nhục thì đừng trách ta nhé!”
Ngọc Ánh không chỉ châm biếm Hồ Khải vì sự vụng về trong pháp khí, mà còn vì cái cách hắn tự cho mình là bậc thầy mưu lược. Trong mắt cô, Hồ Khải chẳng khác gì một con rối đang cố múa may trên sân khấu lớn, tự xưng là đạo diễn mà không biết rằng chính cô mới là người giật dây. Hắn triệu tập các đại thần, giương cao lá thư giả mạo để vu oan cho mẫu thân Hòa Yên Ninh, thậm chí dám thách thức Trung Sơn Vương Từ Đạt. Nhưng với Ngọc Ánh, tất cả chỉ là một vở kịch vụng về, đầy sơ hở. “Hồ Khải ơi, ngươi nghĩ rằng vài lời vu oan và một đám Cẩm Y Vệ là có thể lật đổ Hòa Gia Trang? Hahaha, ngươi đúng là ngây thơ đến mức đáng thương!” cô cười lớn, giọng nói trong trẻo vang vọng bên hồ sen. “Ngươi tưởng rằng ta, Chu Ngọc Ánh, sẽ ngồi yên nhìn ngươi tung hoành? Hic… ngươi không biết rằng mỗi bước đi của ngươi, ta đều đã tính trước mười bước. Muốn đấu với phụ hoàng, mẫu thân, và cả ta? Ôi, các huynh đài, các ngươi đúng là đang mơ giữa ban ngày!”
Sự châm biếm của Ngọc Ánh càng thêm sắc bén khi cô nghĩ đến Âu Dương Văn Đức, kẻ lúc nào cũng tỏ ra đạo mạo nhưng lại lộ rõ bản chất háo sắc qua Thiên Lý Kính. Tầm Ảnh Châu đã ghi lại khoảnh khắc hắn nhỏ dãi khi nhìn trộm các cung nữ, hay cảnh Hồ Khải đỏ mặt thu hồi pháp khí vì “ngại ngùng”. “Hahaha, Âu Dương Văn Đức, ngươi đúng là tài năng hiếm có!” Ngọc Ánh ôm bụng cười, đôi mắt lấp lánh sự thích thú. “Ngươi học Thiên Lý Kính để làm gì? Để đi Vi Hồng Viện mà không tốn tiền à? Hic… ta thật sự khâm phục sự ‘cao thượng’ của ngươi! Còn Hồ Khải, hic… ngươi giả vờ đạo mạo thế mà cũng đỏ mặt vì mấy trò của Văn Đức? Ôi, các ngươi đúng là một cặp bài trùng, một đôi hề xuất sắc trong vở kịch của ta!”
Dưới ánh hoàng hôn buổi sớm, Ngọc Ánh ngồi bên hồ sen, mái tóc đen nhánh khẽ bay trong gió, vẻ ngoài non trẻ của cô khiến bất kỳ ai cũng nghĩ rằng cô chỉ là một thiếu nữ ngây thơ. Nhưng đằng sau vẻ ngoài ấy là một trí óc sắc sảo, một tâm hồn đầy mưu lược, và một trái tim rực cháy khát vọng bảo vệ Hòa Gia Trang. Cô biết rằng Hồ Khải không phải là kẻ dễ đối phó. Hắn có Cẩm Y Vệ, có sự hậu thuẫn của Thông Thiên Giáo, và cả những sát thủ tinh nhuệ đang rình rập trên con đường đến Hòa Gia Trang. Nhưng chính điều đó càng khiến Ngọc Ánh hào hứng. “Hồ Khải, ngươi muốn dùng ca ca Chu Đệ để uy hiếp phụ hoàng? Ngươi muốn lấy máu Tô Na để luyện Liệt Hỏa Kỳ? Hahaha, ngươi đúng là một kẻ mơ mộng vĩ đại!” cô lẩm bẩm, ánh mắt sáng rực như ánh mặt trời phản chiếu trên mặt hồ. “Ngươi không biết rằng ta đã cài Tầm Ảnh Châu khắp nơi, từ phủ Thái Phó đến đại điện Ứng Thiên. Mỗi lời ngươi nói, mỗi kế hoạch ngươi lập, ta đều nắm trong lòng bàn tay. Muốn đấu với ta? Hic… ngươi còn non lắm, các huynh đài ạ!”
Ngọc Ánh không chỉ châm biếm để chế giễu đối thủ, mà còn để khơi dậy tinh thần chiến đấu trong chính mình. Cô hiểu rằng, trong ván cờ lớn của triều đình Đại Minh, không chỉ cần sức mạnh, mà còn cần trí tuệ, mưu lược, và cả một chút hài hước để giữ vững tinh thần. “Ta rất muốn xem bản lãnh của ca ca Chu Đệ và tẩu tẩu Đàn Phong đến đâu,” cô thì thầm, tay xoay nhẹ Tầm Ảnh Châu, ánh mắt lấp lánh sự hào hứng. “Còn Tần Lý nữa, hic… một chàng trai ẻo lả nhưng đầy tiềm năng. Lục đệ Thiên Bá sẽ khiến hắn lột xác thành chiến binh thực thụ. Hồ Khải, ngươi cứ chuẩn bị sát thủ đi, nhưng để xem ngươi làm được gì trước kiếm pháp của Hòa Gia Trang và mưu trí của ta!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.