Dưới ánh trăng bàng bạc treo lơ lửng trên bầu trời đêm, khu rừng nhỏ bên con đường dẫn đến Hòa Gia Trang chìm trong một không gian tĩnh lặng, chỉ thỉnh thoảng bị phá vỡ bởi tiếng gió lùa qua tán cây và tiếng suối róc rách từ xa. Đoàn người của Chu Đệ, sau một ngày dài lặn lội từ Quỳ Châu, đã dừng chân nghỉ ngơi tại một bãi đất trống. Những chiếc lều vải được dựng vội, ánh lửa trại bập bùng, hắt bóng lên những con ngựa đang nhai cỏ lười biếng và các chiến binh đang trò chuyện rôm rả. Nhưng ở một góc khu trại, không khí lại sôi động bởi những âm thanh lạch cạch của kiếm va chạm và tiếng than vãn đầy hài hước của một nhân vật đặc biệt: Tần Lý, chàng trai ẻo lả đến từ Nữ Nhi Quốc.
Tần Lý, với bộ trường bào xanh nhạt lấm lem bụi đường, đang cố gắng vung kiếm theo sự hướng dẫn của Chu Đệ, Tứ Hoàng Tử Đại Minh. Mái tóc cậu rối bù, mồ hôi nhễ nhại, đôi tay run rẩy như cầm phải một con cá sống. Lớn lên ở Nữ Nhi Quốc, nơi cậu được các tỷ tỷ nuông chiều, Tần Lý rõ ràng không quen với việc cầm kiếm, huống chi là luyện tập một cách nghiêm túc. Những đường kiếm của cậu, dù là Côn Luân kiếm pháp mà Chu Đệ tỉ mỉ truyền dạy, lại trông như một màn múa quạt của các cô nương trong cung, yếu ớt và lộn xộn đến mức khiến người xem chỉ muốn cười phá lên.
Chu Đệ, với dáng vẻ uy nghiêm trong bộ trường bào xanh lam, đứng bên cạnh, cố gắng giữ vẻ kiên nhẫn. “Tần Lý, ngươi phải dồn lực vào cổ tay, kiếm không phải cái quạt để phe phẩy! Nhìn đây!” Chu Đệ vung kiếm, một đường kiếm sắc bén xé gió, ánh thép lóe lên dưới trăng như một tia chớp. Tần Lý gật đầu lia lịa, nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ mệt mỏi và… chán nản. Khi Chu Đệ để cậu tự luyện, Tần Lý bắt đầu quơ kiếm một cách lười nhác, trông chẳng khác gì đang đuổi một đàn ruồi vo ve quanh mình. Mỗi lần vung kiếm, cậu lại kèm theo một câu than thở đầy kịch tính: “Trời ơi, kiếm gì mà nặng thế này! Cứ như cầm cả con bò ấy!”
Cách đó không xa, Chu Thiên Bá, Lục Hoàng Tử với danh xưng “Kiếm Thần,” đang ngồi trên một tảng đá lớn, lặng lẽ quan sát. Bộ trường bào đen thêu hoa văn mây trắng của hắn khẽ lay động trong gió, thanh trường kiếm đặt ngang đùi lấp lánh ánh thép lạnh lẽo. Là một cao thủ kiếm pháp vang danh giang hồ, Chu Thiên Bá không thể chịu nổi cảnh tượng Tần Lý “múa may” như một diễn viên hài. Đôi mắt sắc bén của hắn nheo lại, một nụ cười nhếch môi hiện lên, vừa châm biếm vừa đầy vẻ tinh quái. “Tên này… đúng là làm nhục kiếm pháp! Cầm kiếm mà như cầm cái chổi quét sân!” hắn lẩm bẩm, tay siết chặt chuôi kiếm. Trong đầu hắn, một kế hoạch đã hình thành: phải dạy cho Tần Lý một bài học, để cậu ta hiểu rằng kiếm không phải đồ chơi, và võ công không phải thứ để luyện cho vui.
Chu Thiên Bá đứng dậy, bước chậm rãi đến chỗ Tần Lý đang “biểu diễn.” Tần Lý, mồ hôi nhễ nhại, vừa vung kiếm vừa kêu ca với giọng điệu nũng nịu: “Hoàng Biểu Tẩu ơi Hoàng Biểu Tẩu, đệ mệt lắm rồi! Cứ luyện thế này, chắc đệ thành cái bánh bao bị ép khô mất!” Cậu ngước mắt, nhìn về phía Đàn Phong Công chúa đang ngồi gần lửa trại, hy vọng được nàng cứu vớt.
Chu Thiên Bá dừng bước, khoanh tay, giọng trầm vang lên như một tiếng sấm nhỏ: “Ê!”
Tần Lý giật bắn mình, suýt làm rơi kiếm. Cậu quay lại, thấy Lục Hoàng Tử đứng đó, ánh mắt sắc lạnh như muốn cắt cậu thành từng mảnh. Cậu vội lau mồ hôi, cố giữ vẻ tự nhiên, dù giọng nói hơi run: “Lục Hoàng Tử, có việc gì? Ta đang luyện kiếm mà!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT