Dưới ánh ban mai rực rỡ, Hòa Gia Trang hiện lên uy nghiêm nhưng cũng đầy căng thẳng. Hoàng đế Chu Nguyên Chương đứng giữa sân, thân hình cao lớn, vạm vỡ, song đôi mắt sắc bén thường ngày nay ẩn chứa nỗi niềm phức tạp. Ngài vừa nghe lỏm cuộc trò chuyện giữa Ngọc Ánh và Ngọc Trân, những lời nói như sấm sét giáng thẳng vào tâm can. Ngọc Ánh, cô gái bé nhỏ nhưng can trường ấy, lại là Ngũ Công Chúa của Đại Minh, cốt nhục của Ngài và Hòa Yên Ninh – người phi tần Ngài từng lạnh lùng đẩy vào Lãnh Cung.
Chu Nguyên Chương, vị Hoàng đế lừng lẫy từng dẹp yên loạn lạc, thống nhất giang sơn, giờ đây đối diện với sự thật kinh thiên động địa. Dẫu nội tâm chấn động, Ngài vẫn giữ vững khí chất quân vương, kiên cường không để lộ nét yếu mềm. Thế nhưng, sâu thẳm bên trong, bao cảm xúc mãnh liệt – bàng hoàng, xót xa, ân hận xen lẫn một niềm tự hào thầm kín – đang cuộn trào, tựa sóng lớn vỗ bờ.
Cảm xúc đầu tiên ập đến là kinh ngạc. Ngài chưa từng hay biết mình còn một người con gái ngoài Chu Đệ. Hai mươi ba năm, sự tồn tại của Ngọc Ánh hoàn toàn là một bí mật. Khi Ngọc Trân kể cô bé từng bị chôn cất vì dị tật bẩm sinh, Ngài như bị giáng một đòn mạnh. Một sinh linh bé bỏng, dòng máu của Ngài, suýt bị vùi lấp trong bóng tối. Sự thật ấy khiến Ngài sững sờ, song Ngài mau chóng kìm nén, ánh mắt vẫn sắc lạnh, như thể không gì có thể lay chuyển ý chí đế vương. Dù vậy, trong tâm khảm Ngài, một vết thương vô hình đã hình thành, day dứt khôn nguôi.
Nỗi đau ấy hòa lẫn với sự hối hận. Ngài hồi tưởng những năm tháng lạnh lùng, khi phó mặc Hòa Yên Ninh trong Lãnh Cung, để nàng chịu đựng cô độc và tủi nhục. Ngài từng nghi nàng là gián điệp, từng phớt lờ ánh mắt đau đáu của nàng vì những lời gièm pha triều đình. Giờ đây, biết nàng đã sinh ra Ngọc Ánh, đã chịu nỗi đau mất con mà không một lời than oán, trái tim Ngài như thắt lại. Ngài đã lầm, lầm khi không tin nàng, lầm khi để nàng và đứa con bé bỏng chịu đựng cô độc suốt hai mươi ba năm. Nhưng Chu Nguyên Chương là một bậc quân vương, Ngài không để hối hận làm lung lay ý chí. Ngài siết chặt tay, đứng thẳng dưới ánh nắng, quyết biến nỗi đau thành động lực để sửa chữa lỗi lầm.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rải những đốm sáng lên khuôn mặt khắc khổ của Ngài. Ngài nghĩ về Ngọc Ánh, cô gái nhỏ bé nhưng dũng cảm, người đã bảo vệ Hòa Yên Ninh khỏi đám sát thủ của Bạch Ma Nữ. Qua lời Lý Tế, Ngài biết cô đã dùng trí thông minh và sự gan dạ để đưa mẫu thân về an toàn. Ngọc Ánh, dù mang khiếm khuyết từ nhỏ, đã vượt lên số phận để trở thành một chiến binh kiên cường. Trong lòng Ngài, một niềm tự hào kín đáo len lỏi. Cô là con gái Ngài, mang dòng máu bất khuất của Đại Minh, của chính Ngài và Hòa Yên Ninh. Tuy nhiên, niềm tự hào ấy bị che phủ bởi nỗi sợ hãi – sợ rằng Ngọc Ánh sẽ không tha thứ cho một người cha đã bỏ rơi cô suốt hơn hai thập kỷ. Ngài nhanh chóng dập tắt nỗi sợ, ánh mắt trở lại kiên định, không gì có thể khiến Ngài chùn bước.
Ngài nhìn về căn phòng Hòa Yên Ninh đang nằm, lòng ngập tràn day dứt. Ngài muốn bước vào, muốn xin lỗi nàng, muốn ôm lấy Ngọc Ánh và nhận cô là con. Nhưng là một bậc quân vương, Ngài hiểu rằng thời điểm chưa thích hợp. Ngài cần xác minh sự thật, cần đối mặt với quá khứ, và cần chuẩn bị để công nhận Ngọc Ánh một cách xứng đáng. Ngài không thể để cảm xúc cá nhân làm lu mờ trọng trách bảo vệ gia đình và giang sơn. Tuy nhiên, trong tâm trí, Ngài thầm hứa: “Ngọc Ánh, con là máu thịt của trẫm. Trẫm sẽ không để con chịu thêm đau khổ.”
Ngài nghĩ về Chu Đệ, người con trai mà Ngài luôn hết mực yêu thương. Biết cậu ấy có một muội muội song sinh, Ngài tự hỏi liệu Chu Đệ có chấp nhận Ngọc Ánh? Câu hỏi ấy khiến lòng Ngài nặng trĩu, song cũng thắp lên ngọn lửa quyết tâm. Ngài sẽ che chở Ngọc Ánh, sẽ bù đắp cho cô và Hòa Yên Ninh. Việc Ngài chưa công nhận cô ngay không phải vì không muốn, mà vì Ngài muốn làm điều đó đúng cách, để cô cảm nhận được tình yêu của một người cha.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT