Dưới ánh trăng bàng bạc, rừng sâu tĩnh lặng như một bức tranh mực tàu, chỉ có tiếng gió rít qua những tán cây cổ thụ, mang theo hơi lạnh của đêm. Ngọc Ánh ôm chặt Hòa Yên Ninh đang hôn mê, đôi tay rắn chắc nhưng dịu dàng, từng bước men theo con đường bí mật. Lý Tế dẫn đầu, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng bụi cây, từng bóng tối, như một con báo săn mồi trong đêm. Lối đi hẹp, ngoằn ngoèo, ẩn sâu trong rừng này tuy ít người biết đến nhưng lại tiềm tàng vô vàn hiểm nguy.
Ngọc Ánh cắn chặt môi, nội lực dồn xuống đôi chân, giúp cô giữ vững thân hình dù phải mang theo trọng lượng của Hòa Yên Ninh. Cô biết, giờ phút này, không chỉ cần sức mạnh thượng thừa, mà còn cần sự tinh ranh, nhanh trí để bảo vệ người trong tay và vượt qua vòng vây của kẻ thù.
Ánh trăng bàng bạc vẫn treo lơ lửng trên đỉnh đầu, nhưng khu rừng không còn tĩnh lặng như tờ nữa. Tiếng gió rít qua kẽ lá giờ đây hòa cùng tiếng kiếm va chạm chan chát, tiếng bước chân thoăn thoắt và cả những tiếng rên hừ hừ đầy bất mãn. Ngọc Ánh, cái tên nghe thì dịu dàng như ngọc, nhưng thực chất lại là một cơn ác mộng di động đối với bất kỳ kẻ địch nào dám ngáng đường cô. Cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn đến mức khiến người ta lầm tưởng là một tiểu thư khuê các yếu đuối, lại đang làm nên một màn "đại náo" giữa rừng sâu, với nụ cười tinh quái luôn thường trực trên môi.
"Lý Tế, cẩn thận bên trái!" Lý Tế, vị ngự y luôn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, đột ngột hạ giọng cảnh báo. Tay anh ta đã đặt nhẹ lên chuôi kiếm, sẵn sàng phản ứng. Ngay lập tức, một mũi tên đen ngòm, xé toạc màn đêm, lao vút ra từ lùm cây rậm rạp, nhắm thẳng vào ngực cô.
Một cảnh tượng mà bất kỳ thiếu nữ nào cũng phải hoảng loạn, nhưng Ngọc Ánh thì khác. Cô bé chỉ nhếch mép cười. "Cái đồ chơi này mà cũng dám bắn vào ta ư?" Trong tích tắc, thân hình nhỏ nhắn của cô xoay một vòng duyên dáng, nhẹ nhàng như một cánh chim én lượn gió. Mũi tên xé gió lao qua sát mái tóc đen nhánh, cắm phập vào thân cây cổ thụ phía sau, đuôi tên còn rung lên bần bật như thể vẫn còn "tức tối" vì trượt mục tiêu. Lý Tế không đợi thêm một giây nào, kiếm đã tuốt trần, thân pháp nhanh như chớp, lao về phía bụi cây. Một tiếng "á" yếu ớt vang lên, rồi bóng đen kia ngã vật ra, nhanh gọn lẹ.
Nhưng cuộc vui mới chỉ bắt đầu. Chưa kịp thở phào, từ hai bên lối đi, thêm ba bóng người khác lặng lẽ xuất hiện, ánh thép lóe lên dưới ánh trăng mờ. Chúng mặc đồ đen sì, mặt mũi bịt kín, chỉ để lộ đôi mắt lạnh lẽo, đúng chuẩn "sát thủ chuyên nghiệp" trong truyền thuyết.
"Lý Tế, là sát thủ của Bạch Ma Nữ!" Ngọc Ánh trầm giọng, nhưng ánh mắt cô bé lại lấp lánh như sao, không chút hoảng loạn. Vẻ mặt cô vẫn bình thản, đến mức Lý Tế thầm nghĩ, có khi cô bé còn đang tính toán xem nên "chơi" với mấy tên này theo kiểu nào cho vui. Cô bé cẩn thận đặt Hòa Yên Ninh, người đang hôn mê, xuống một gốc cây lớn, dùng thân mình che chắn như một chiến lũy kiên cố. Đoạn, cô rút thanh nhuyễn kiếm giắt bên hông. Thanh kiếm mềm mại như dải lụa là thế, nhưng khi nội lực của Ngọc Ánh truyền vào, nó lập tức trở thành một vũ khí chết người, sắc bén và linh hoạt đến đáng sợ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play