Ánh trăng cuối cùng cũng lặn sâu vào bóng đêm, nhường chỗ cho những vệt hồng đầu tiên nơi chân trời. Cao Bân sải bước trên con đường đất gập ghềnh dẫn về Hoàng Giác Tự. Vụ giao đấu với Thích Đông đã lấy đi của ông không ít chân khí, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy sự sốt ruột và lo lắng. "Chuyện quái gì đang xảy ra ở Hoàng Giác Tự vậy chứ?" ông lẩm bẩm, bàn tay vô thức siết chặt viên Xá Lợi Huyền Trang trong tay áo. Nó vẫn còn ấm, như một lời nhắc nhở về trận chiến vừa qua và về những điều ông đã tiên đoán được bằng Ngũ Nhãn Lục Thần Thông.
Khi khoảng cách tới Hoàng Giác Tự càng rút ngắn, một mùi khét lẹt đặc trưng của gỗ cháy và tro bụi xộc thẳng vào mũi ông, khiến lồng ngực Cao Bân thắt lại. Ông bước nhanh hơn, ánh mắt quét qua màn đêm còn sót lại. Từ xa, ông đã thấy những cột khói đen khổng lồ vẫn cuồn cuộn bốc lên, che lấp cả một mảng trời. Trái tim ông như ngừng đập. “Không lẽ... đã muộn rồi sao?”
Cảnh tượng đập vào mắt Cao Bân khi ông đến cổng Hoàng Giác Tự là một sự hủy diệt kinh hoàng. Ngôi chùa linh thiêng mà ông gắn bó bao năm, nơi lưu giữ vô vàn kinh thư quý giá và là biểu tượng của Phật pháp tại Đại Minh, giờ chỉ còn là một đống đổ nát hoang tàn.
Những bức tường gạch vốn uy nghiêm, vững chãi giờ đây chỉ còn trơ trọi những mảng tường ám khói đen sì, nứt toác. Mái ngói cong vút đặc trưng của kiến trúc chùa chiền đã sập xuống gần hết, để lộ ra khung xương gỗ cháy dở, xiêu vẹo như những ngón tay gầy guộc vươn lên trong vô vọng. Từng bước chân của Cao Bân vang lên khô khốc trên nền đất ngổn ngang gạch vỡ, tro than và những mảnh gỗ cháy dở.
Cổng chùa, nơi từng sừng sững những cánh cửa gỗ lim chạm khắc tinh xảo, giờ chỉ còn là hai cột trụ cháy đen, đổ nghiêng ngả, báo hiệu một sự kiện khủng khiếp đã xảy ra. Bước qua ngưỡng cửa đổ nát, Cao Bân tiến vào sân chính. Trước mắt ông là một bức tranh tang thương đến xót xa.
Những pho tượng Phật, Bồ Tát uy nghiêm, từng được phủ vàng rực rỡ, giờ chỉ còn là những khối đá cháy đen, khuôn mặt từ bi biến dạng vì sức nóng khủng khiếp. Một pho tượng Quan Âm nghìn mắt nghìn tay, vốn là bảo vật của chùa, nay chỉ còn là hình hài méo mó, những cánh tay tượng trưng cho lòng từ bi nay cụt ngủn, rơi vãi xung quanh. Mùi khét lẹt vẫn nồng nặc trong không khí, như một lời nhắc nhở không ngừng về sự hủy diệt.
Khu chính điện, nơi từng vang vọng tiếng tụng kinh và tiếng mõ đều đặn, giờ chỉ còn là một khung nhà trống hoác, mái đã sập hoàn toàn. Bên trong, bồ đoàn cháy thành tro, bàn thờ đổ nát, bát hương vỡ tan tành. Những cuộn kinh thư quý giá, được cất giữ cẩn mật trong nhà kho, cũng không thoát khỏi số phận nghiệt ngã. Chúng nằm la liệt trên mặt đất, chỉ còn là những nắm tro tàn, bay theo từng cơn gió nhẹ, như những linh hồn tri thức đang tan biến vào hư vô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play