Trong căn phòng nhỏ tại một lán trại tạm bợ bên bờ suối, ánh nến lập lòe chiếu lên những gương mặt mệt mỏi nhưng đầy kiên định. Chu Nguyên Chương, vị hoàng đế từng trải qua muôn vàn trận chiến, ngồi trên một phiến đá lớn, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào khoảng không, như đang mải mê suy tư về những biến cố vừa qua. Bên cạnh ông, Hòa Kim Chi và Ngọc Trân ngồi gần nhau, ánh mắt vẫn còn vương vấn nỗi đau và sự lo lắng cho Yên Ninh – người chị, người đồng môn mà họ yêu quý. Không khí trầm lặng, chỉ có tiếng suối róc rách và tiếng gió đêm thổi qua khe núi, như hòa quyện với tâm trạng nặng trĩu của ba người.
Chu Nguyên Chương khẽ thở dài, phá vỡ sự im lặng. Giọng ông trầm thấp, mang theo chút đau đớn hiếm thấy ở một vị vua vốn quen che giấu cảm xúc:
“Kim Chi, Ngọc Trân, ta muốn biết rõ chuyện gì đã xảy ra với Yên Ninh. Tại sao nàng lại bị thương nặng đến mức mất trí nhớ, đến mức… không nhận ra ta?”
Câu hỏi của ông như một nhát dao khơi lại nỗi đau trong lòng Kim Chi. Cô cúi đầu, đôi tay siết chặt thanh roi vẫn đeo bên hông, như thể muốn tìm chút sức mạnh từ vật bất ly thân ấy. Ngọc Trân, ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Kim Chi, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy xót xa, như muốn động viên cô kể lại câu chuyện đau lòng ấy.
Kim Chi hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc đang dâng trào. Cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Chu Nguyên Chương, giọng nói run run nhưng đầy chân thành:
“Hoàng Thượng, tiểu nữ… tiểu nữ xin lỗi. Tất cả là lỗi của tiểu nữ. Nếu tiểu nữ mạnh mẽ hơn, nếu tiểu nữ ngăn cản được tỷ tỷ, có lẽ tỷ ấy đã không ra nông nỗi này.”
Chu Nguyên Chương khẽ cau mày, ánh mắt ông sắc bén nhưng không giận dữ, mà là sự lo lắng và đau đớn. Ông hiểu rằng Kim Chi đang tự dằn vặt mình, và điều đó khiến ông không muốn nghe lời tự trách.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play