Cát Tường mặt mày tái mét, hốt hoảng lăn lông lốc ra bên lề đường.
Chiếc xe lừa lạch bạch khuất dần nơi ngã rẽ.
Hắn chật vật bò dậy, tim đập loạn không ngừng.
Thần ôn thật sự muốn lấy mạng ta sao!
Ý niệm ấy vừa nảy lên, đầu óc hắn liền căng cứng, như máu dồn hết lên óc.
Trịnh Đại thong thả bước tới, giả vờ lòng dạ từ bi mà nói rằng:
“Dù gì cũng chẳng phải ruột rà máu mủ.
Nếu là thân mẫu của ngươi, lẽ nào lại nỡ lấy xe lừa mà đâm chết ngươi?
Còn Hổ Phách với Thạch Đầu, ngươi coi họ là người nhà, mà họ trơ mắt nhìn kẻ ngoài hại ngươi, không chút động lòng…”
Cát Tường nhìn theo bóng xe lừa đang xa dần, tức giận đến độ đấm đất kêu trời:
“Ta quyết không để bà ta toại nguyện!”
Trịnh Đại chỉ khẽ cười, nụ cười như giễu như thương.
Còn Xuân Thanh thì nằm dài trên xe lừa, trong bụng tính toán đường sau.
Xét bao năm đọc sách xem truyện, nàng biết cơ may trở lại đời trước là rất mỏng.
Ở đời sau, tuy là “nữ vệ sĩ số một”, nghe ra thì oai phong, nhưng thực ra khổ nhọc vô cùng, không lúc nào được buông lỏng. Toàn thân như dây cung kéo căng, chỉ chờ một ngày đứt đoạn.
Nàng vốn liệu trước sẽ chết bất đắc kỳ tử, nào ngờ lại được cơ duyên bước vào truyện sách.
Một khi đã được sống lại, nàng muốn sống cho thong dong nhẹ nhõm.
Chỉ cần giúp nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện, nàng sẽ chọn một trấn nhỏ yên bình mà sống, mua một căn nhà rồi nuôi hai đứa con, ngày ngày thong thả qua ngày.
Chỉ là đường chạy nạn, hiểm nguy chồng chất.
Chuyện cụ thể không được viết rõ, chỉ một câu “cả thôn Trịnh gia ba trăm người, còn không sống nổi mười” là lướt qua.
Muốn sống, không thể buông lơi!
Không rõ đoàn người đi đã bao lâu, Lý trưởng thôn hô một tiếng, ai nấy liền tản vào bãi lau nghỉ chân.
Bãi lau sớm đã khô cạn, đám cỏ cao hơn đầu người cũng đã úa vàng rạp xuống.
Lá sắc như dao lướt qua da liền bỏng rát, nhưng ít ra cũng tránh được ánh mặt trời thiêu đốt, còn có thể tránh tai mắt quân thù.
Xuân Thanh nằm rạp dưới gốc lau, người như mềm nhũn, không buồn nhúc nhích ngón tay.
Nàng nay mới hiểu thế nào là hạn hán thực thụ!
Trời nắng như đổ lửa, sông cạn đá nứt ruộng nẻ đất khô, cây cối cháy sạm khắp nơi chỉ một màu vàng u ám, không khác nào truyền thuyết “ngàn dặm đất đỏ”!
Thân xác mới này lại yếu đuối quá thể, dù có ngồi xe lừa cũng bị nắng nung cho mụ mị đầu óc, dường như chốc nữa sẽ hồn lìa xác rời, theo gió mà đến chốn Diêm vương.
Lúc ấy, Hổ Phách lấy ra ít bánh rau khô và ống nước tre đục ngầu, đưa làm bữa trưa. Nét mặt nàng đầy lo âu.
“Có chuyện gì vậy?” – Xuân Thanh cau mày nhìn chiếc bánh cứng như đá và dòng nước đục không biết có thể uống nổi không.
Hổ Phách cúi đầu lo lắng:
“Mẹ kế… con e là chúng ta bị cô lập rồi!”
Cô lập?
Xuân Thanh đảo mắt một vòng, lúc này mới nhận ra, xung quanh không còn lấy một người của Trịnh gia, đến cả dân thôn cũng cách xa họ một đoạn.
Nàng chẳng bận tâm đến việc bị xa lánh. Dù chỉ một thân một mình, nàng cũng có thể bảo vệ hai đứa nhỏ vượt qua cõi loạn lạc này.
“Bữa trưa chỉ có thế này thôi ư?” – Nàng nhíu mày: “Uống thứ nước này, liệu có bị bệnh không đây?”
Xuân Thanh đưa bánh và ống nước trả lại cho Hổ Phách, nhẹ giọng dặn dò:
“Đem mấy thứ này trộn với cỏ khô, cho con lừa ăn. Nó mà đói gục rồi, ai sẽ kéo xe cho ta?”
Dặn xong, nàng nhắm mắt lại, thần trí liền nhập vào không gian bí mật.
Nơi đó là do bà ngoại để lại cho nàng là một tòa nhà gỗ hai tầng, ba gian ngang.
Chính giữa là phòng khách, bên trái là thư phòng, bên phải là bếp. Các buồng ngủ đều nằm ở tầng hai.
Ngoài hiên có sân, có nhà ngang có ruộng vườn đầy đủ cả…
Lần đầu được bà ngoại dẫn vào, nàng đã loanh quanh khắp nơi một lượt, lòng vui như hội thầm tính: sau này dạy được người nối nghiệp rồi thì sẽ lui về, cùng bà sống an yên hết tuổi.
Ai ngờ… bà lại đi trước.
Từ khi không gian nhận nàng làm chủ, mọi khu vực khác bỗng chốc đóng kín, chỉ còn lại gian khách nàng có thể lui tới. Ngoài hiên là mù sương dày đặc, trắng xóa như cõi mộng.
Màn hình máy tính trong thư phòng vẫn để chế độ nghỉ, ngày tháng dừng ngay giây phút không gian nhận chủ.
Tất cả nơi đây dường như đã ngưng đọng.
Vật gì đem vào ra sao, lấy ra vẫn y như cũ.
Nàng cũng không biết làm sao để gỡ phong ấn, trả lại dáng vẻ ban đầu cho chốn này.
Sau khi bà ngoại qua đời, nàng không dám bước chân vào nữa, chỉ xem đây như một kho bảo quản mang theo người.
Ba tháng rồi mới vào lại, mà lòng như trở về hôm ấy bà ngồi nơi ghế, cười hiền ngoắc tay gọi:
“Bé ngoan, nơi này giao cho con đấy. Nhớ giữ lấy, gặp nạn cũng có nơi cứu mình!”
Lời ấy không khác lời sấm, nay đã ứng nghiệm. Thật là cứu mạng nàng lúc khốn cùng!
“Ngoại ơi…” – Xuân Thanh nghẹn ngào, nước mắt lăn dài như hạt châu đứt chuỗi.
Lâu sau, nàng hít sâu một hơi rồi gạt lệ, rồi lục tìm quanh phòng khách để định thần.
Thời gian qua, nàng đã cất vào không ít đồ.
Đồ ăn, đồ mặc, cái gì cũng đủ.
Nàng điểm lại một lượt: bánh bao, màn thầu, bánh mì, mì ăn liền, món xào, đồ nguội… cộng cả lại thì đủ cho ba người ăn dăm ba mười bữa cũng không đói.
Ít nhất trước mắt khỏi lo chuyện miếng ăn. Đợi có dịp qua chợ xá, rồi bổ sung sau.
Tiếc là chưa vào được gian bếp. Bà ngoại nàng từng tích góp bao nhiêu món ngon ở đó.
Không kể gạo thóc dầu mắm, riêng đồ đông lạnh đã mấy tủ lớn – nào pizza, bò bít tết, thịt cừu, tôm càng…
Cả một hàng dài món ngon như đang xếp hàng dụ nàng.
Xuân Thanh lau nước dãi chực trào nơi khoé môi, lựa ba cái bánh bao, ba cái màn thầu với một chai nước suối mang ra làm cơm trưa.
Vừa định rút hồn thức ra ngoài, bỗng nghe tiếng cãi cọ khe khẽ vang lên:
“Bà ta suýt nữa lấy xe lừa đâm chết ta, ngươi còn bênh bà ta!”
“Nhị đệ à, chuyện xe lừa chỉ là mẹ kế dọa đệ thôi. Ngày xưa mẹ kế yếu đuối, chỉ biết khóc với lấy lòng bên phòng lớn. Giờ bà đã khác, đã biết đứng thẳng làm người, sao đệ không cho bà một cơ hội?”
“Ngươi ngây thơ vừa thôi! Chó nào bỏ được thói ăn phân. Bà ta trụ được mấy hôm? Ngươi hãy trông kỹ lương ăn của cải, coi chừng bà ta cuốn hết mà trốn biệt. Ta thì nhất quyết không rời phòng lớn đâu đó là đường lui của ta!”
Tiếng Cát Tường càng lúc càng mất kiên nhẫn:
“Thôi đi, ngươi ngốc như vậy, ta có nói nữa cũng vô ích. Ta nhắc ngươi lần cuối coi chừng ả đàn bà ấy!”
Một hồi tiếng loạt soạt vang lên, rồi bên ngoài lại yên ắng.
Xuân Thanh hơi nhướn mày, thầm nghĩ: Hắn thật lòng lo cho huynh muội ruột mình, hay chỉ tới để gieo rắc hiềm khích?
Chờ thêm một lát, nàng mới mở mắt dậy.
Hổ Phách thấy nàng tỉnh, vội vàng xán lại gần:
“Mẹ kế, chắc mẹ kế đói rồi. Mau ăn chút gì đã.”
Nàng nâng niu lấy ra nửa cái màn thầu, sắc nâu lốm đốm đen, chắc là bột trộn cám lúa với rau dại mà hấp lên. Dẫu thế, cũng đã hơn hẳn cái bánh nặn từ cám gạo với rau hoang bữa trước.
Là Cát Tường mang tới?
Bọn họ không ăn, lại để phần nàng?
Hai đứa nhỏ này… cũng còn có chút lòng!
Nhưng có bánh bao trắng thơm, ai lại đi ăn bánh cám?
Xuân Thanh khẽ đẩy trả lại:
“Cứ để dành đó. Mình ăn món khác.”
Nói rồi, nàng giả vờ lục lọi trong bọc, lôi ra mấy cái màn thầu trắng nõn cùng bánh bao mềm mịn.
“Bánh bao——” Thạch Đầu kêu to đầy kinh ngạc.
Hổ Phách giật mình, lẹ tay bịt miệng em:
“Suỵt, nhỏ giọng thôi!”
Thạch Đầu chớp mắt lia lịa, tỏ vẻ hiểu rồi, Hổ Phách mới buông tay.
Bánh bao như có phép màu, hút lấy ánh mắt của hai đứa nhỏ.
Ngay cả Hổ Phách cũng không nhịn được, liên tục nuốt nước miếng.
Xuân Thanh chia cho mỗi đứa hai cái:
“Mau ăn đi.”
Thạch Đầu vốn đã nhịn không nổi, há miệng cắn ngay một miếng lớn.
Vỏ bánh mềm xốp thoảng vị ngọt, nhân thịt thơm lừng lan khắp miệng.
Thạch Đầu tròn xoe mắt reo lên:
“Có thịt! Ngon quá! Ngon lắm lắm! Đây là bánh bao có thịt ngon nhất đời con từng ăn đó!”
Miệng cậu bé đầy ắp mà vẫn không ngừng nói.
Hổ Phách thì chợt bật khóc nấc.
“Làm sao vậy?” – Xuân Thanh ân cần hỏi.
“Lúc cha còn sống, cũng hay mua bánh bao thịt cho tụi con ăn. Me kế, con nhớ cha quá!” – Hổ Phách nghẹn ngào, nước mắt tuôn như mưa.
Xuân Thanh như chạm vào lòng mình nàng cũng có khác gì đâu, nào phải không nhớ ngoại…
Thạch Đầu luống cuống lấy tay nhỏ xíu lau nước mắt cho chị:
“Tỷ tỷ đừng khóc, tỷ còn có đệ nè!”
Hổ Phách ôm chặt lấy đứa em gầy guộc nhỏ bé.
Cơm nước xong xuôi, Xuân Thanh liền sai Hổ Phách gom mấy cọng sậy cao, buộc lại làm mái che nắng cho xe lừa.
Hổ Phách lại tìm được ít sậy nửa khô, xắt nhỏ đem cho lừa ăn.
Nghỉ chừng hơn hai canh giờ, mặt trời dịu bớt, Lý trưởng thôn hô mọi người chuẩn bị lên đường.
Vừa ra tới mép rừng sậy, Xuân Thanh thoáng nghe tiếng kêu thảm thiết.
Nàng tức tốc quay lại, hạ giọng nhắc mọi người im lặng.
Dân thôn thì thờ ơ, nhất là đám Trịnh gia cứ tưởng nàng bị hắt hủi rồi giờ bày trò khiến người khác chú ý:
“Dọa ai vậy chứ…”
Nào ngờ lời hắn còn chưa dứt, thì tiếng kêu kia đã áp sát lại gần.
“Cứu mạng! Xin các người đừng giết ta, cứu với ——!”
“Ha ha ha! Đại ca! Đứa đàn bà kia để lại cho ta! Ta muốn một đao chém bay đầu nó!”
Theo tiếng mà nhìn tới, chỉ thấy một toán kỵ binh nước Duệ đang đuổi giết đám dân chạy nạn, giơ đao chém xuống từng người, máu tươi nhuộm đỏ đường đi, đang lao thẳng về phía này.
Mọi người thấy vậy thì sợ hãi đến biến sắc, mặt không còn chút máu, tay chân luống cuống không biết chạy đâu về đâu.
Trịnh Đại ánh mắt tối sầm, bất chợt vung tay đẩy mạnh Xuân Thanh về phía trước.