“Ối trời đất ơi, Trịnh gia lại om sòm rồi kìa!”

Bà con trong thôn đang lo thu dọn trốn chạy nạn đói, nghe động tĩnh, liền quẳng luôn cả gánh nặng, rướn cổ hóng chuyện cho bằng được.

Lý trưởng thôn xưa nay vốn ngán ngẩm mấy chuyện vặt vãnh của Trịnh gia, trong lúc thiên hạ loạn lạc, cái nhà này năm ngày cãi lớn, ba ngày gây nhỏ, thật khiến người ta nhức đầu. Ông bèn nhanh tay đá quả bóng sang cho tộc trưởng họ Trịnh, gọi gã tới xử lý.

Xuân Thanh trông người mỗi lúc một đông, liền cố ý cất cao giọng:

“Chiếc vòng ngọc hòa điền với đôi trâm bạc chạm hoa đã bị đại tẩu đem cho con gái ruột rồi; nhẫn vàng đang nằm trên tay con dâu trưởng; vòng cổ vàng thì treo tòn teng trên cổ con bé Kim Phúc. Đám vải trắng lụa mềm, họ đã may áo mặc cả rồi.”

Nàng điểm món nào, phòng lớn liền che món đó, thần sắc hốt hoảng rõ mồn một.

Xuân Thanh lại cười khẩy:

“Còn nói là nuôi không công lũ nhỏ…

Trước khi kết hôn, mỗi năm phu quân ta gửi về năm lượng bạc làm phí sinh hoạt, lại còn mua cá mua thịt, điểm tâm quà bánh mang về.

Nhà trên người dưới mập mạp đầy đặn, còn ba đứa con riêng thì gầy như que củi, so với kẻ chạy nạn còn thảm hơn.

Chưa hết, phu quân còn giúp họ kê ruộng khoán đất, giảm thuế miễn sưu…

Bà con xem, ba đứa bé nhà ta số khổ quá, mẹ mất, cha cũng chẳng còn, đến ta là mẹ kế cũng bị người ta ép cho chết, ô ô ô…”

Vừa khóc, Xuân Thanh vừa liếc mắt ra hiệu cho Hổ Phách.

Con bé lanh lợi lập tức hiểu ý, ôm chặt lấy Thạch Đầu mà nức nở kể lể:

“Chúng con ở nhà đại bá mấy năm, bá mẫu thường bắt chúng phải dậy sớm hơn gà, ngủ thì muộn hơn chó, ăn chẳng bằng heo còn bắt làm còn hơn trâu.

Hồi mẹ còn sống, bọn con trắng trẻo sạch sẽ, y như tiểu đồng bên tòa Quan Âm.

Đến khi mẹ chết đuối dưới sông, gửi về đại phòng ba năm, thì từ tiểu đồng hóa thành ăn mày…”

Dân làng ai nấy nghe vậy, lòng cũng mềm xuống, không ít đàn bà con gái bắt đầu lau nước mắt.

Vòng ngọc, trâm bạc thì người quê ít rành giá trị, nhưng năm lượng bạc, ai mà không biết? Mười miệng ăn trong một năm cũng dư dả.

“Một nửa số đó mà dùng cho ba đứa nhỏ, thì nuôi béo trắng như trứng gà bóc rồi!”

“Tiền bạc còn là chuyện nhỏ, cái chính là giảm thuế miễn sưu! Trịnh gia bốn thằng đàn ông, không đứa nào ra chiến trường, lợi dụng phúc phận của người chết mà còn dám đối xử với trẻ con như thế, đúng là tim gan sắt đá!”

“Ba đứa nhỏ này thật đáng thương quá trời…”

Tiếng bàn tán mỗi lúc một nhiều, Trịnh Đại mặt mũi xám ngắt, thịt mặt run bần bật.

Giờ có muốn chối tội chiếm hồi môn cũng không được, hắn chỉ còn nước cắn ngược lại:

“Thứ đàn bà rắn rết!

Những món ấy là ngươi tự nguyện đưa cho nhà ta mà!

Ngươi bảo không có người nương tựa, muốn dựa vào đại phòng mà sống, chúng ta thấy ngươi yếu đuối, ba đứa nhỏ không gánh nổi cửa nhà nên mới nhận lời.

Nào ngờ phút mềm lòng năm ấy lại hóa thành cái cớ để ngươi cắn xé!”

“Nể tình em trai đã mất, chuyện hôm nay ta có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Nhưng nếu ngươi còn không biết điều, ta thay nó viết hưu thư đuổi ngươi khỏi nhà!”

Lão vừa nói vừa liếc xéo Xuân Thanh, trong bụng đắc ý lắm, ngỡ nàng nghe vậy thế nào cũng sợ hãi cầu xin.

Nào hay… xác thì còn đấy, mà hồn đã đổi chủ!

Xuân Thanh ngẩng mặt nhìn tộc trưởng họ Trịnh:

“Ý cụ lớn thế nào?”

Lão tộc trưởng hừ khẽ một tiếng, coi như ngầm thuận.

Xuân Thanh lập tức buông khăn, quay sang nhìn khắp họ hàng, nước mắt tuôn lã chã, khóc rống:

“Ối trời ơi bà con cô bác tới xem này! Trịnh gia ăn hiếp quả phụ, tính nuốt luôn gia sản của người chết, diệt luôn tuyệt tự nhà người ta! Ôi phu quân ơi… nếu chàng có linh thiêng, xin dẫn luôn mẹ con thiếp đi gặp Diêm Vương, còn hơn sống kiếp côi cút thế này, bị người ta giày vò đến chết không chỗ chôn…”

Xuân Thanh cứ mở miệng ngậm miệng là “họ Trịnh nhà các người”, làm lão tộc trưởng mặt già đen sì như đáy nồi.

Cứ để ả nói thêm vài câu, e là hòm của tổ tiên Trịnh gia cũng phải bật nắp mà ngồi dậy mất!

Lão chau mày, gằn giọng hỏi:

“Ngươi lải nhải lắm lời thế, rốt cuộc là muốn gì?”

Xuân Thanh lập tức nín khóc, vươn hai ngón tay:

“Một, trả lại hồi môn của ta

Hai, chia nhà!”

Vừa nghe xong, sắc mặt lão tộc trưởng cùng Trịnh Đại càng thêm tối sầm như trời sắp sập.

Tộc trưởng híp mắt, mang theo mấy phần cảnh cáo:

“Nhà nhị phòng, ngươi nghĩ kỹ đi. Đường chạy nạn phía trước, một người đàn bà với ba đứa con hoang, ngươi nuôi nổi chắc? Với lại, ba đứa nhỏ kia có đồng ý không?”

Xuân Thanh còn chưa kịp mở lời, Hổ Phách đã lôi Thạch Đầu đứng ra, đồng thanh đáp lớn:

“Chúng con nghe mẹ kế!”

Lão tộc trưởng tức đến mức ria mép rung rung, suýt nữa thì ngã lăn quay.

Ngay lúc ấy, trong đám đông chợt vang lên một tiếng phản đối:

“Ta không đồng ý chia nhà!”

Mọi người ngoảnh lại nhìn, thấy một thằng nhóc mười tuổi, mặt vàng bủng beo, dáng vẻ ốm đói lách người bước ra.

Chính là thằng con thứ hai của nhị phòng thằng Cát Tường.

Nó bước đến, khom mình hành lễ với Trịnh Đại, lão tộc trưởng và trưởng thôn, bày ra bộ dạng người lớn:

“Thưa tộc trưởng gia gia, con là trưởng tử nhị phòng, cha mất rồi, con chính là người làm chủ nhà này. Con không đồng ý chia nhà.”

Dứt lời, nó quay đầu trừng mắt nhìn Xuân Thanh, như nhìn kẻ thù:

“Đại bá nhà ta coi ngươi như tiểu thư mà nuôi, ngươi không biết ơn lại còn vu oan, ngươi còn chút lương tâm nào không?”

Xuân Thanh chỉ nhếch môi cười nhạt.

Trong ký ức nguyên chủ, thằng oắt này xưa nay không ưa nàng, lúc nào cũng hùa với đại phòng ăn hiếp nàng, cướp đồ nàng.

Giờ lại dám ra mặt ngáng đường nàng thoát khỏi đám cặn bã kia? Nằm mơ!

Xuân Thanh thản nhiên nhún vai:

“Nhà này ta nhất định phải chia. Mày đã thích đại phòng thế, thì cứ theo về đó đi. Nhị phòng này, còn có Thạch Đầu nối hương khói.”

Thằng Cát Tường tức đến run rẩy, mặt đỏ tía tai.

Tộc trưởng thì lật tròng trắng, giơ tay chỉ Xuân Thanh:

“Ngươi chớ có hối hận! Quả phụ cô nhi, đường chạy nạn không ai giúp đỡ, liệu ngươi có sống nổi không!”

Ồ, dọa ai đấy?

Nếu là nguyên chủ, có khi run lẩy bẩy mà nhận thua rồi.

Nhưng nàng là Xuân Thanh nào? Đệ nhất vệ nữ của Đài Điếu Ngư, đã thấy bao nhiêu cảnh đời, sợ nổi ai?

Nàng bật cười:

“Cái gọi là giúp đỡ của tộc trưởng là thế nào? Là để đại phòng ngồi xe lừa của ta, còn bắt con gái kế mười hai mười ba tuổi của ta đẩy xe bò chở hành lý? Hay là giúp đỡ kiểu ông nhắm mắt che chở cho người ngoài?”

Trịnh Đại là con riêng của mẹ Trịnh với chồng trước, nói là “người ngoài” cũng không sai.

Tộc trưởng bị chặn họng, tức mà không phản bác được.

Xuân Thanh thừa thắng bèn khóc rống lên lần nữa nếu không cho nàng chia nhà, thì cái danh tiếng họ Trịnh cứ chuẩn bị mà ôm nhục!

Dân họ Trịnh nghe thế, ai cũng bực.

Chuyện gì thì chuyện Trịnh Đại đục nước béo cò, bọn họ không được lợi lộc gì, tự nhiên phải chịu vạ lây, ai mà không giận?

Đám đông đã nổi oán, Trịnh Đại dù có tiếc cũng đành nghiến răng chịu thua.

Hắn nào ngờ được, cú ngã sáng nay lại khiến con tiện nhân kia thông minh ra như thế!

Nhưng đường chạy nạn còn dài, hắn có cả trăm cách đòi mạng nàng!

Dưới sự chủ trì của trưởng thôn, giấy phân chia gia sản mau chóng được viết xong.

Hồi môn trả lại món nào được thì trả, món nào tiêu mất thì lấy ít lương thực bù vào.

Nếu còn thiếu, thì viết giấy nợ.

Xuân Thanh cất giấy phân chia vào người, Hổ Phách cũng nhanh tay chất hành lý lên xe, buộc chặt xe lừa. Chỉ một lát sau, ba người một xe đã sẵn sàng lên đường.

Bỗng Cát Tường lao ra giữa đường, chỉ vào mặt Xuân Thanh:

“Đều tại ngươi, làm cho nhà cửa tan nát, bất hòa bất thuận…”

“Nhị đệ, đừng nói nữa!” – Hổ Phách vội níu lấy tay Cát Tường, không hiểu nổi hắn nghĩ cái gì. Khi trước mẹ kế nhu nhược, hắn nhịn nhục nịnh nọt đại phòng còn coi như thôi, giờ mẹ kế cứng rắn rồi, sao hắn vẫn cứ thích cúi đầu với người ta?

Xuân Thanh lười không buồn nhìn, lạnh nhạt nói:

“Tránh ra.”

Ai ngờ thằng oắt kia không những không tránh, mà còn vươn cổ, bày cái bộ mặt “có giỏi thì đâm qua người ta đi” thách thức.

Xuân Thanh là người tốt bụng, mà người tốt nhất chính là biết thành toàn cho kẻ khác.

Chỉ nghe vút một tiếng, nàng giơ roi quật mạnh vào mông con lừa.

Lừa ăn đau, hý vang một tiếng “hí í í í í!”, hai vó trước nhấc cao, nhảy dựng lên, rồi như mũi tên lao thẳng về phía trước.

Chớp mắt một cái, xe lừa cùng hành lý, cả người lẫn xe, lẫn tiếng bụi đường, ào ào xông thẳng vào cái thân bé như que củi của thằng Cát Tường!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play