Vào lúc chạng vạng, ánh tà dương nghiêng nghiêng chiếu vào trong sân. Hoa Mạc đang bận rộn trong trù phòng, còn Hoa Li thì ở ngoài sân thu dọn y phục.

Khi mới đến thôn Đào Nguyên, Hoa Li vốn không quen với nhịp sống nơi đây – mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ. Nhưng giờ đây, nàng đã dần thích nghi.

Hoa Li ôm y phục định bước vào phòng, nhưng qua cánh cửa sân, nàng thoáng thấy một bóng dáng nhỏ bé đang vội vã đi về phía cổng thôn. Lúc này, mọi người thường đang tất bật về nhà chuẩn bị cơm tối, nên Hoa Li không khỏi tò mò: Đây là đứa nhỏ nhà ai?

Nàng nhìn kỹ, nhận ra đó là muội muội của Lâm Hạc Thời – Lâm Dao. Hoa Li vội định gọi, nhưng vừa mở miệng, nàng chợt nhớ ra Lâm Dao không nghe được. Thế là nàng đặt y phục vào trong phòng rồi chạy ra đuổi theo.

Lâm Dao một lòng một dạ bước đi, mãi đến khi Hoa Li vỗ vai mới giật mình quay lại. Nhìn thấy Hoa Li, cô bé vui mừng, dùng hai bàn tay nhỏ khoa tay múa chân: “Hoa Li tỷ tỷ!”

Tiểu cô nương này không chỉ không nghe được mà còn không nói được. Hoa Li sau này mới nghe người trong thôn kể rằng Lâm Dao là do a bà họ Lâm nhận nuôi. Khi được mang về, cô bé đã không nghe không nói. Chuyện cụ thể ra sao thì không ai rõ ràng.

Từ đó, Hoa Li luôn thương xót tiểu cô nương đáng thương này. Còn Lâm Hạc Thời, nàng ít khi để tâm đến lời hắn nói.

Hoa Li cúi người xoa đầu Lâm Dao, mỉm cười hỏi: “Tiểu Dao, muội định đi đâu thế?”

Lâm Dao nhìn nàng nói xong, khoa tay múa chân đáp: “Muội đi ra cổng thôn chờ ca ca.”

Hoa Li nhớ lại lần trước gặp Lâm Hạc Thời, hắn nói sẽ đến y quán trên trấn. Đường qua lại cũng không quá xa, nhưng ai biết được hắn sẽ về lúc nào.

Nàng nhìn sắc trời, khuyên nhủ: “Bây giờ muội đi chờ, cũng chẳng biết đến bao giờ ca ca mới về. Bụng muội có đói không?”

Lâm Dao lắc đầu: “Không đói.”

Nhưng ngay lúc đó, bụng cô bé lại réo lên một tiếng. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Lâm Dao, Hoa Li không nhịn được cười: “Ca ca muội chẳng phải không biết đường về. Mau về ăn cơm đi.”

Lâm Dao do dự, vừa muốn đi chờ ca ca, vừa cảm thấy bụng đói cồn cào. Sau một hồi đắn đo liền ra hiệu với Hoa Li: “Muội chỉ ra nhìn một chút thôi.”

Hoa Li định khuyên thêm, nhưng nghe Hoa Mạc gọi mình từ phía sau, đành dặn dò: “Vậy muội đi xem, nhưng nếu ca ca chưa về thì mau trở lại, biết chưa?”

Lâm Dao gật đầu thật mạnh, khiến hai búi tóc trên đầu cũng lắc lư. Cô bé vẫy tay chào Hoa Li rồi tiếp tục đi về phía cổng thôn.

Đi được một đoạn, cô bé nhìn thấy Lâm Hạc Thời đang bước về trong ánh hoàng hôn. Lâm Dao mừng rỡ, tung tăng chạy đến bên hắn.

Lâm Hạc Thời cũng trông thấy muội muội. Nhìn dáng vẻ nhảy nhót của cô bé, hắn khẽ mỉm cười: “Tiểu Dao.”  

“Ca ca!” Lâm Dao chạy đến trước mặt hắn. Trong làn gió nhẹ thoảng qua, Lâm Hạc Thời nhạy bén ngửi thấy một mùi hương lạ trên người muội muội, khác thường đến kỳ quái.

Ánh mắt hắn khẽ động, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Hắn mỉm cười hỏi: “Sao lại chạy ra đây?”

“Đến chờ ca ca.” Lâm Dao khoa tay múa chân thật nhanh, không chờ hắn hỏi thêm đã kể hết: “Trên đường, muội còn gặp Hoa Li tỷ tỷ nữa.”

Lâm Hạc Thời liếc nhìn về phía mấy gian nhà cách đó không xa, giọng điệu khó đoán: “Muội đi tìm nàng ấy sao?”

Lâm Dao lắc đầu: “Là tỷ tỷ thấy muội.”

Nhắc đến Hoa Li, đôi mắt Lâm Dao sáng rực. Cô bé khoa tay múa chân đầy hào hứng: “Hoa Li tỷ tỷ tốt lắm! Mấy hôm trước, tỷ ấy cho muội kẹo ngon, còn cắt hoa cài cho muội nữa!”

Lâm Hạc Thời lặng lẽ lắng nghe. Không phải hắn muốn đa nghi, nhưng nếu xem mọi chuyện chỉ là trùng hợp thì e rằng quá tùy tiện, nhất là sau chuyện sáng nay…

Ngón tay hắn khẽ co lại dưới tay áo, một tia cảm xúc khó phân biệt lướt qua đáy mắt. Hắn khẽ nói với Lâm Dao: “Tiểu Dao, ca ca đã dặn muội rồi, không được tùy tiện nhận đồ của người khác, cũng không được quấy rầy họ mãi.”

Lâm Dao muốn nói rằng Hoa Li tỷ tỷ là bằng hữu, không phải người khác. Vì không nghe được, cô bé chỉ có thể nhìn khẩu hình để đoán lời người khác. Nếu họ nói nhanh, cô bé sẽ không hiểu.

Nhưng Hoa Li biết chuyện này, còn cố ý học ngôn ngữ của người câm điếc để trò chuyện với cô bé.

Đối diện ánh mắt nghiêm nghị của huynh trưởng, Lâm Dao như chú chim nhỏ rũ cánh, khoa tay múa chân: “Lần sau muội sẽ không làm vậy nữa.”

Lâm Hạc Thời dịu giọng, vỗ nhẹ lên vai cô bé: “Đi thôi, về nhà.”

---

Hoa Mạc không ngờ rằng lần này Hoa Li nói muốn giúp nàng chia sẻ việc nhà lại là thật.

Thậm chí, không đợi nàng gọi, trời còn chưa sáng, Hoa Li đã dậy từ sớm.

Nhưng Hoa Mạc chẳng hề vui vẻ. Nhìn Hoa Li đang ngồi trước gương trang điểm, nàng rầu rĩ nói: “Ngươi cứ ngủ thêm chút nữa đi.”

Hoa Li qua gương nhìn Hoa Mạc đứng ở cửa, đáp: “Ta đã nói rồi, sau này sẽ giúp ngươi chia sẻ công việc.”

Hoa Mạc không những không thấy nhẹ nhõm, mà còn có chút cố chấp: “Ngươi đã cứu ta, ta làm nhiều hơn chút cũng là lẽ thường.”

“Tuy nói vậy, nhưng ai bảo ta tâm địa tốt chứ.” Hoa Li khẽ thở dài: “Hơn nữa, ta cũng không thể mãi sống an nhàn được. Bây giờ không học làm việc, sau này nếu chúng ta tách ra, ta biết làm sao?”

Nghe đến đây, Hoa Mạc mím chặt môi. Hoa Li đợi mãi không thấy nàng đáp, bèn quay lại. Hoa Mạc vội ngoảnh mặt tránh ánh mắt nàng, lặng lẽ nhìn xuống đất, đôi mắt thoáng đỏ hoe.

Hoa Li giật mình, trong lòng căng thẳng. Đừng nhìn Hoa Mạc ngày thường lạnh lùng, kỳ thực nàng ấy yếu đuối hơn ai hết. Chắc chắn là nghe nàng nhắc đến chuyện tách ra nên mới buồn.

Hoa Li bất đắc dĩ, vừa buồn cười vừa nói: “Thôi được, nói thẳng với ngươi vậy. Ta không phải muốn ngươi nhàn rỗi, mà là muốn ngươi để tâm nhiều hơn vào chuyện nấu nướng. Đừng suốt ngày cho ta ăn canh suông nước lõng mãi.”

Hoa Mạc quay sang nhìn nàng.

Hoa Li chống má, ngón tay gõ nhẹ lên gương, chợt nghĩ ra điều gì, dừng lại nói: “Ngươi thân thủ tốt, không bằng lên núi săn một con thỏ hoang gì đó.”

Nói đến đây, nàng chợt nhận ra đã lâu không được thưởng thức món hoang dã. Chỉ nghĩ đến hương vị thơm ngon, nàng đã thèm thuồng, bất giác nuốt nước miếng.

Hoa Mạc thấy đôi mắt nàng sáng lấp lánh, chỉ thiếu điều viết hai chữ “muốn ăn” lên mặt, cuối cùng cũng gật đầu: “Được.”

Hai người chia nhau hành sự. Hoa Mạc đi lên núi sau làng, còn Hoa Li ôm chậu ra bờ suối.

Sáng sớm mát mẻ, người dậy làm việc cũng đông. Hoa Li trên đường đi thân thiện chào hỏi mọi người xung quanh.

Một đám hài tử đang chơi đùa gần đó thấy nàng đến, liền xúm lại, miệng ngọt ngào gọi: “Hoa Li tỷ tỷ!”

Trẻ con trời sinh yêu thích những điều đẹp đẽ. Hoa Li vốn xinh đẹp, lại thường cho chúng đồ ngon, đồ chơi mới lạ, nên bọn nhỏ đều thích quấn quýt nàng.

Tiểu Hổ, cậu bé đứng đầu đám trẻ, ngẩng mặt hỏi: “Hoa Li tỷ tỷ, tỷ có thể kể chuyện cho chúng đệ không?”

“Được chứ.” Hoa Li cười, xoa đầu cậu.

Mấy đứa nhỏ nghe vậy reo hò vui sướng.

Lâm Dao lúc này đang ngồi xổm trên đất, cầm xẻng nhỏ xới đất cho cây hoa mới trồng. Vì không nghe được, mãi một lúc sau cô bé mới nhận ra đám bạn đã chạy đi, ngơ ngác ngoảnh lại nhìn.

Thấy Hoa Li bị đám trẻ vây quanh, mắt Lâm Dao sáng lên, định đứng dậy chạy đến. Nhưng chợt nhớ lời ca ca dặn hôm qua, cô bé đành dừng bước, thần sắc trở nên cô đơn, do dự không dám tiến tới.

Hoa Li cũng trông thấy Lâm Dao, dùng ngôn ngữ câm điếc còn chưa thuần thục gọi: “Tiểu Dao!”

Lâm Dao thấy nàng gọi mình, không kìm được bước tới. Nhưng ngay lúc đó, cô bé lại thấy ca ca đang từ xa đi đến. Cô bé lập tức dừng lại.

Hoa Li thấy vậy, không khỏi kỳ lạ. Hôm qua rõ ràng vẫn tốt, chẳng lẽ sau khi nàng rời đi đã xảy ra chuyện gì?

“Tỷ tỷ, kể lại chuyện Hà đạo tặc được không?” Tiểu Hổ hỏi.

Một bé gái bên cạnh chen vào: “Muội muốn nghe chuyện Điệp tiên tử!”

Tiểu Hổ bĩu môi: “Ai thèm nghe chuyện tiên tử!”

“Muội muốn nghe!”

“Không cần!”

Hai đứa nhỏ cãi nhau, ai cũng không nhường. Những đứa khác kẻ theo phe này, người theo phe kia, nháo thành một đoàn.

Hoa Li bình thản nói: “Các cưng phải thương lượng xem muốn nghe chuyện gì. Nếu còn ồn ào, tỷ sẽ không kể đâu.”

Nghe vậy, đám trẻ lập tức hạ giọng, xúm lại một góc bàn bạc.

Hoa Li định bước đến chỗ Lâm Dao, nhưng vừa nhấc chân, một bóng dáng cao gầy đĩnh bạt bất ngờ lọt vào tầm mắt nàng.

Lúc này, nàng tiến không được, lùi cũng chẳng xong.

Hoa Li dừng bước, tà váy khẽ đung đưa. Lâm Hạc Thời biết nàng đã thấy mình, nhưng ánh mắt hắn không hề dời đi.

Hoa Li cố gắng không nhìn về phía Lâm Hạc Thời. Hôm qua nàng còn thề thốt sẽ sửa đổi, thậm chí hứa với Hoa Mạc sẽ kiềm chế. Nếu ngay cả một ngày cũng không nhịn được, chẳng phải quá mất mặt sao?

Hối cải làm người mới, bắt đầu lại từ đầu.

Hoa Li thầm nhẩm mấy lần trong lòng. Đợi đến khi xác định Lâm Hạc Thời đã đi qua, nàng mới khẽ nhướn mày, liếc nhìn bóng lưng hắn. Vai hắn rộng, eo thon được đai lưng thắt chặt, thân hình tựa như trúc ngọc.

Dải tóc màu xanh lam buông từ sau đầu xuống tận eo, phiêu dật theo gió, khiến ánh mắt Hoa Li thoáng xao động.

Nàng chợt nhớ lại hôm qua, khi suýt nữa ngã vào lòng Lâm Hạc Thời. Làn da trắng lạnh của hắn thoáng ửng hồng, chỉ riêng vùng cổ đã đẹp đến thế, phía dưới… e rằng càng thêm cảnh đẹp ý vui.

Đáng tiếc, chẳng thể nhìn thấy.

Hoa Li chớp mắt, lông mi khẽ run, ánh mắt mang vài phần ủy khuất. Đôi môi nàng cũng hơi chu lên.

Sớm biết thế, hôm qua nên ngã mạnh hơn chút, giờ nghĩ lại thật là tiếc nuối khôn nguôi.

“Hoa Li tỷ tỷ, bọn đệ chọn được chuyện muốn nghe rồi!” Tiểu Hổ hưng phấn chạy đến gọi nàng.

Hoa Li vội thu lại những suy nghĩ lung tung, thấy Lâm Hạc Thời đã đến chỗ Lâm Dao, chắc hẳn không có chuyện gì đáng lo.

Nàng đè nén cảm giác ngứa ngáy trong lòng, miễn cưỡng nói: “Vậy đi thôi.”

Nàng bị đám trẻ vây quanh rời đi. Cảm xúc của nàng xưa nay đến nhanh, đi cũng mau. Lúc quay người còn đầy lưu luyến, nhưng vừa xoay đầu, nàng đã vượt qua.

Lâm Hạc Thời cũng dắt Lâm Dao trở về.

Lâm Dao cúi đầu đi theo sau, vẻ mặt buồn bã, không hiểu vì sao ca ca luôn đề phòng Hoa Li tỷ tỷ. Chắc chắn là vì ca ca chưa biết tỷ ấy tốt thế nào.

Đúng rồi, nếu ca ca biết Hoa Li tỷ tỷ tốt, sẽ không cấm mình chơi cùng tỷ ấy nữa!

Lâm Dao hào hứng nghĩ, lén ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Lâm Hạc Thời, nhưng chỉ thấy hắn nghiêng mắt như đang nhìn đâu đó.

Lâm Dao ngơ ngác nhìn quanh, chẳng thấy gì. Ngay cả chỗ Hoa Li tỷ tỷ vừa đứng giờ cũng không còn ai.

Cô bé định nhìn kỹ hơn, nhưng Lâm Hạc Thời đã thu lại ánh mắt. Hắn khẽ rũ mi, đồng tử ẩn chứa chút nghi hoặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play