“Ôi, các ngươi có biết không, trong kinh thành vừa xảy ra chuyện lớn!”

Người bán hàng rong quanh năm gánh hàng, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, biết được nhiều chuyện nhất. Tiếng nói vừa cất lên, lập tức thu hút đám thôn dân xung quanh, họ xúm lại, tò mò dò hỏi.

Thấy hắn tấm tắc cảm thán, mọi người càng thêm sốt ruột, thúc giục: “Ngươi mau nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”

Người bán hàng rong ho khẽ, cất giọng: “Trong kinh thành có một nơi tiêu tiền như nước, gọi là chốn phong nguyệt.”

“Ta biết rồi, là… Phất Hương Các! Nghe nói các cô nương ở đó đẹp tựa thiên tiên, ra vào toàn là đại quan quý nhân.”

“Không sai, chính là Phất Hương Các. Nhưng các ngươi đâu biết, nơi đó thực chất là cứ điểm bí mật của đám loạn đảng cấu kết!”

Mọi người ồ lên kinh ngạc: “Thật là ghê gớm!”

“Đương nhiên ghê gớm!” Người bán hàng rong tiếp tục: “Thánh thượng nổi giận, chỉ trong một đêm, nơi vàng son ngọc thạch ấy đã sụp đổ, chết không biết bao nhiêu người, máu chảy thành sông.”

“Thật đáng thương cho những cô nương ấy.”

“Đáng đời!”

Có người than tiếc, nhưng lập tức bị một phụ nhân bên cạnh phỉ nhổ: “Bọn họ vốn là đám ô uế, lại còn dám mưu loạn, không chết thì ai chết?”

Phụ nhân tức giận nói xong, quay người bỏ đi làm việc. Người bán hàng rong ở phía sau gọi với: “Thẩm nghe chuyện náo nhiệt xong, chẳng mua gì sao? Toàn là đồ đang thịnh hành đấy!”

“Mua cái gì mà mua!”

Người bán hàng rong tiu nghỉu, tiếp tục chào mời những người khác. Đám đông dần tản đi, hắn chọn gánh định đi sang thôn sau. Vừa ngẩng đầu, trong tầm mắt chợt hiện lên một gương mặt kiều mỹ trắng như tuyết.

Mày ngài thanh tú, lông mi tựa cánh bướm khẽ lay, dưới bóng lông mi là đôi mắt hồ ly cong vút, ánh mắt long lanh vừa kiều mị vừa ngây thơ, hòa quyện giữa nét quyến rũ và sự trong sáng.

Người bán hàng rong ngẩn ngơ một thoáng, rồi vội vàng nói: “Đây chẳng phải Hoa Li cô nương sao? Muốn mua gì không?”

Hoa Li khẽ gật đầu, liếc nhìn sọt hàng trước mặt, nhẹ giọng hỏi: “Có son phấn không?”

“Có, có chứ!” Người bán hàng rong lấy ra một hộp nhỏ tinh xảo. “Son phấn này là loại ở Phất Hương…”

Hoa Li ngẩng mắt nhìn hắn. Người bán hàng rong lập tức nhận ra mình lỡ lời, vội chữa: “Ý ta là, đây là loại mà các tiểu thư khuê các trong kinh thành hay dùng.”

Hoa Li nhếch môi cười: “Vậy ta lấy một hộp.”

“Được rồi, để ta lấy cái mới cho cô nương.”

“Ừm.” Hoa Li gật đầu, khẽ liếc mắt, như vô tình hỏi: “Vừa nãy ngươi nói về Phất Hương Các, sau đó thế nào?”

Người bán hàng rong cúi đầu lục lọi, đáp: “Hủy hoại rồi, cấu kết loạn đảng thì còn kết cục tốt sao?”

Hắn nhìn quanh, hạ giọng: “Ta nghe nói, việc này còn liên quan đến một vị hoàng tử.”

Hoa Li giật mình, đưa tay che miệng, đôi mắt hoảng sợ khẽ chớp, như không tin nổi: “Sao có thể như thế?”

Người bán hàng rong lắc đầu: “Chuyện của thiên gia, dân chúng như chúng ta làm sao biết rõ nguyên do. Chỉ nghe nói vị hoàng tử đó bị Thánh thượng giam cầm, Phất Hương Các cũng không còn.”

Hoa Li như suy tư, gật đầu.

Người bán hàng rong nói đến hứng khởi: “Còn một chuyện nữa, ta mới nghe được.”

“Là gì?” Hoa Li trong lòng hơi căng thẳng, ngẩng mắt hỏi.

“Tín Quốc Công phủ, Thế tử dẫn trưởng tử ra trận chặn địch, kết quả cả hai phụ tử đều chết trên chiến trường, không ai trở về.”

Giọng người bán hàng rong trầm ổn, nhưng ánh mắt Hoa Li lại thoáng thả lỏng.

Chuyện Tín Quốc Công phủ đã xảy ra gần một năm, từ khi nàng còn ở Phất Hương Các đã nghe nói. Nghe đâu trong lúc truy địch, họ gặp núi đá sụp đổ, bất hạnh bỏ mạng.

Nhưng đó không phải trọng điểm. Trọng điểm là chuyện về Phất Hương Các.

Vị hoàng tử mà người bán hàng rong nhắc đến chính là chủ tử cũ của Hoa Li, Tứ hoàng tử Tiêu Triệt.

Không, phải nói là chủ tử nửa vời.

Nàng cũng xui xẻo, bị cưỡng ép đưa đến kinh thành. Ngoài nàng, còn nhiều cô nương khác từ khắp nơi bị bắt đến, dung mạo họ đều ít nhiều tương tự.

Nghe nói, họ giống với người trong lòng đã qua đời của Lục hoàng tử Tiêu Trác. Tiêu Triệt tìm họ để chọn ra người có dung mạo giống nhất, bồi dưỡng thành ám tuyến, mai phục bên cạnh Tiêu Trác.

Cũng chẳng biết nên gọi là may mắn hay bất hạnh, nàng là người giống nhất, gánh vác trọng trách.

Kết quả ra sao thì ai cũng thấy, nghiệp lớn chưa thành đã nửa đường tan vỡ.

Chủ tử vô dụng của nàng bị Tiêu Trác tính kế, mang tội kết đảng mưu phản, liên lụy Phất Hương Các. May mà nàng nhanh trí trốn thoát.

Trên đường đi, nàng đến được thôn Đào Nguyên này.

Tin tức của người bán hàng rong quả nhiên không linh thông. Nàng đã trốn thoát hơn nửa năm, không nghe thấy động tĩnh gì. Hơn nữa, kẻ đứng sau màn đã bị điều tra rõ, chắc hẳn không ai để ý đến con tép nhỏ như nàng.

Hoa Li thu hồi suy nghĩ, khẽ nhíu mày than: “Thật đúng là thời buổi rối loạn.”

“Chứ còn gì nữa.” Người bán hàng rong đưa đồ cho Hoa Li.

Hoa Li cười nhận lấy, nói lời cảm tạ rồi xoay người về nhà.

Phía sau, giọng người bán hàng rong lại vang lên: “Ô, đây chẳng phải Giải Nguyên lang sao?”

Hoa Li khựng bước, khẽ quay người, nhìn nam nhân từ con đường thôn xa xa chậm rãi bước đến.

Khoảng cách xa khiến dung mạo hắn mơ hồ, chỉ thấy dáng người cao gầy, ngay thẳng như trúc, một thân thanh y giản dị, tay áo gọn gàng, toát lên phong thái trí thức khắc kỷ, văn nhã nội liễm đến cực điểm, tựa như hạc trắng kiêu ngạo giữa đồng bát ngát.

Hoa Li chớp mắt chậm rãi, đồng tử sáng lên, như thể nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ thú vị.

Nam nhân bước tới, gật đầu chào người bán hàng rong đang gọi mình. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá rơi trên gương mặt thanh tú như ngọc của hắn, nụ cười nhẹ khiến đường nét mặt mày thêm sâu sắc, mang theo khí chất đạm nhiên.

Người bán hàng rong cảm thán: “Thôn nhỏ này mà có được một người đọc sách như thế, thật là hiếm có.”

Theo hắn biết, phụ thân của Lâm Hạc Thời đã qua đời trước khi hắn chào đời, mẫu thân cũng mất khi hắn còn nhỏ. Hắn được một bà lão nuôi nấng khôn lớn, có được tiền đồ như vậy, chẳng phải là hiếm có sao.

Sang năm, hắn còn vào kinh dự thi mùa xuân, trở về chắc chắn sẽ là quan gia.

Đối mặt với lời khen của người bán hàng rong, Lâm Hạc Thời chỉ khiêm tốn cười.

Người bán hàng rong chợt nghĩ ra gì đó, lấy giấy bút nói: “Hay là ngươi giúp ta viết một tấm biển, ta treo lên gánh hàng, cũng coi như được hưởng chút phong quang của Giải Nguyên lang.”

“Trương ca quá khen rồi.” Lâm Hạc Thời nói vậy, nhưng không từ chối, nhận bút, ôn hòa hỏi: “Muốn viết thế nào?”

Giọng nói mát lạnh, bình tĩnh, trong trẻo không chút tạp chất, lời nói lại ôn nhuận như ngọc.

Rơi vào lòng Hoa Li, tựa như có móng vuốt khẽ cào, khiến lòng nàng ngứa ngáy.

Hoa Li khẽ cắn đầu lưỡi, tâm tư xoay chuyển nhanh chóng, nghĩ thầm: Hay là đi mua thêm hộp phấn.

Đang định hành động, phía sau vang lên giọng nói trầm thấp: “Tỷ.”

Hoa Li nghe thấy, lập tức chẳng còn tâm tư lâng lâng. Nàng xoay người bước nhanh về, đẩy người đứng kẹt ở cửa vào trong.

Lâm Hạc Thời cúi đầu viết theo lời người bán hàng rong, mi mắt khẽ nhướn, liếc về phía cánh cửa gỗ khép chặt, một lát sau lại thu hồi ánh mắt.

Hoa Li đóng cửa, chưa kịp xoay người đã nghe Hoa Mạc khẩn trương nói: “Ta nghe người bán hàng rong nhắc đến Phất Hương Các.”

Hoa Li vội xoay người an ủi: “Không sao đâu.”

Nàng nhìn gương mặt Hoa Mạc giống mình như đúc, mỉm cười trấn an: “Người bán hàng rong đi khắp các thôn, nghe được chút tin tức cũng chẳng lạ.”

Hoa Mạc cũng như nàng, bị bắt đến Phất Hương Các. Lần đầu nhìn thấy ánh mắt Hoa Mạc, Hoa Li giật mình, tưởng như thấy một bản sao của chính mình.

Trừ thần thái, hai người gần như giống hệt.

Nhưng giờ đây, họ trông chẳng còn giống nữa.

Ngoài việc Hoa Mạc mặc nam trang, điều quan trọng hơn là vết sẹo trên mặt nàng.

Hoa Li dừng ánh mắt trên gò má Hoa Mạc, nơi có vết sẹo kéo dài từ trên mí mắt xuống tận má, sâu hoắm, khiến cả gương mặt nàng trông âm trầm, đáng sợ.

Lúc ấy, Tiêu Triệt định chọn một trong hai người bọn họ để đến bên Tiêu Trác. Hoa Mạc liều chết không chịu, tự hủy dung nhan.

Tiêu Triệt nổi giận, định giết nàng, nhưng Hoa Li cầu xin, cộng thêm Hoa Mạc thân thủ lợi hại, nên được sắp xếp âm thầm tiếp ứng.

Sau này xảy ra biến cố, cả hai cùng trốn thoát. Để tiện hành sự, Hoa Mạc luôn giả trang nam tử, hai người xưng tỷ đệ.

Thấy ánh mắt Hoa Mạc đầy hoảng loạn, Hoa Li đau lòng: “Đã hơn nửa năm trôi qua, Tiêu Triệt cũng bị giam cầm, chẳng ai rảnh mà truy lùng chúng ta. Huống chi thân phận chúng ta đã đổi mấy lần.”

Hoa Mạc ngơ ngẩn cúi đầu, gật nhẹ: “Ngươi nói đúng.”

“Tất nhiên là đúng.” Hoa Li tròn mắt, thần sắc nghiêm túc.

Nàng vốn tính cách nước chảy bèo trôi. Trước khi bị đưa đến Phất Hương Các, nàng lớn lên trong hoa lâu. Liễu mụ mụ ở đó tinh mắt, nhận ra nàng là mỹ nhân trời sinh, từ nhỏ đã bồi dưỡng, chỉ chờ ngày nàng trưởng thành để bán giá cao. Nhưng nàng lại bị Tiêu Triệt phát hiện và cướp đi trước.

Với nàng, hoa lâu hay Phất Hương Các cũng chẳng khác gì, chỉ là đối tượng nàng đối mặt từ nam nhân tầm thường đổi thành hoàng tử.

Giọng nàng nhẹ nhàng an ủi Hoa Mạc: “Chúng ta chỉ cần sống yên ổn, quên đi quá khứ, hòa nhập với người trong thôn, sẽ chẳng có vấn đề gì.”

Nỗi lòng căng thẳng của Hoa Mạc dần thả lỏng, nàng ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy đã trấn an được Hoa Mạc, Hoa Li thở phào, nhưng lại nghĩ đến Lâm Hạc Thời, không biết hắn đã đi chưa.

Lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng rao hàng của người bán hàng rong, giọng xa dần.

Chắc hắn chưa đi đâu.

Hoa Li ánh mắt khẽ chuyển, quan tâm nói với Hoa Mạc: “Ta thấy sắc mặt ngươi không tốt, Lâm Hạc Thời biết y thuật, hay là mời hắn đến bắt mạch cho ngươi?”

Hoa Mạc nhíu chặt mày, nhìn nàng với ánh mắt vi diệu. Lúc này nàng đã bình tĩnh, thấy đôi mắt Hoa Li đảo quanh, lập tức biết nàng đang nghĩ gì.

“Ngươi quên câu vừa nói sao?”

Hoa Li nghiêng đầu hồi tưởng, thần sắc vô tội, ngơ ngác.

Hoa Mạc chẳng thèm tin, tức giận: “Đừng tưởng ta không biết ngươi đang toan tính gì. Ta khỏe, chẳng cần!”

Bị vạch trần, Hoa Li bĩu môi hậm hực.

Thực ra nàng cũng tự ảo não. Mỗi lần thuyết giáo Hoa Mạc, nàng đều nói đạo lý rõ ràng, nhưng cứ thấy Lâm Hạc Thời, nàng lại không kìm được muốn trêu chọc.

Cũng chẳng thể trách nàng.

Từ hoa lâu đến Phất Hương Các, nàng được dạy cách mê hoặc nam nhân. Dù vậy, đến thôn Đào Nguyên, nàng luôn giữ mình, chẳng làm điều gì quá đáng.

Nhưng rồi nàng gặp Lâm Hạc Thời, một cực phẩm.

Dung mạo tuấn mỹ, tài học xuất chúng, lại chẳng hề cao ngạo như những kẻ đọc sách. Với ai, hắn cũng khiêm tốn, tao nhã.

Ngay cả khi nàng cố ý trêu chọc, dù hắn lúng túng không biết đáp lại, cũng chưa từng thất lễ, luôn giữ phong thái văn nhã.

Liễu mụ mụ từng dạy nàng, câu dẫn những nam nhân phóng túng chẳng phải bản lĩnh. Khiến một chính nhân quân tử rối loạn tâm trí, mất đi phong độ mới là bản lĩnh thật sự.

Mà Lâm Hạc Thời, không nghi ngờ gì, chính là loại khó phá nhất trong lời Liễu mụ mụ.

Thế nên, nhìn gương mặt trắng ngọc không tì vết, dáng vẻ khắc chế cấm dục của hắn, nàng thấy lòng ngứa, tay cũng ngứa, luôn muốn xem hắn mất phong độ sẽ thế nào.

Hoa Li kết luận, đều tại Lâm Hạc Thời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play