An Thế Xung và Từ Hoài Tổ giờ đã có thể tự mình đảm đương một phương. Lần xuất chinh này, nghe nói sẽ hợp tác với Ngụy quốc kháng Tống, cả hai chạy nhanh như gió, đến ngoài Ngọc Sơn Quan từ rất sớm. Diệp Ngự Khanh vì kiêng dè mối quan hệ của họ với Ân Qua Chỉ nên đã sớm lệnh cho họ rút trước.
Hiện tại nghe giọng điệu của Ân Qua Chỉ, Diệp Ngự Khanh cụp mắt, thái độ đột nhiên mềm mỏng hẳn:
“Trận này ba nước đại thắng, hợp tác coi như thuận lợi. Tống quốc chắc hẳn trong thời gian ngắn sẽ không dám xâm phạm nữa. Ngụy quốc có công rất lớn, Ngô quốc ta sẽ có trọng thưởng.”
“Ồ?” Ân Qua Chỉ đến mí mắt cũng không nâng:
“Thái tử cho rằng phần thưởng đó là gì?”
“Không phải năm nay Ngụy quốc mất mùa sao? E là dân đói cũng nhiều, quốc khố hẳn là cũng chẳng còn bao nhiêu lương thực?” Diệp Ngự Khanh chậm rãi nói:
“Vừa hay, năm nay Tề quốc được mùa, lương thực trưng làm quân nhu vẫn chưa dùng hết. Chi bằng gom cho tròn số: mười vạn thạch gạo, mười vạn thạch bột mì, tất cả đem đi cứu nạn cho Ngụy quốc, thế nào?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT