Nếu sớm biết ăn thêm hai ngày thịt sẽ khiến sợi lụa treo mình bị đứt, thì dù có thế nào, Quan Phong Nguyệt cũng sẽ nhịn đói hai ngày trước!
Nhưng trên đời này làm gì có “nếu”. Thịt thì đã ăn rồi, dây cũng đứt rồi, người cũng đã rơi xuống rồi, bây giờ thì đang trừng mắt to nhìn mắt nhỏ với người đang ôm lấy mình.
Ánh mắt của người này thật sâu thẳm, như một cái hang ngầm không đáy dưới lòng sông, cuộn theo làn nước lạnh giá. Hàng mi trên mí mắt dày và dài, cụp xuống càng khiến người ta xao xuyến. Lông mày kiếm mang theo bảy phần anh khí, sống mũi cao thẳng có ba phần ngạo khí, chỉ là đôi môi mỏng đang mím thành một đường cong kỳ lạ, hình như có chút tức giận.
Nói nhảm! Không tức giận mới là lạ! Nhìn cách ăn mặc thì rõ ràng là công tử nhà quyền quý, mà lại ngay giữa thanh thiên bạch nhật! Bị một kỹ nữ mặc mỗi cái yếm! Từ trên trời rơi xuống đập cho mặt xanh lè!
Nếu là cô, cô cũng tức ấy chứ! Kiểu gì cũng nhảy dựng lên đập cho mình thành cái bánh thịt!
Nhìn vẻ mặt tái xanh của người trước mặt, “bánh thịt” cười khan hai tiếng, muốn xoa dịu bầu không khí, liền níu lấy vạt áo người ta, tay thò vào trong, ấn lấy ngực người ta mà bóp một trận!
“Không bị nội thương chứ?”
Khuôn mặt vốn đã xanh, sau cú bóp đó thì chuyển luôn sang đen. Vị công tử áo trắng lập tức hất cô ra đất, quát lớn: “Vô lễ!”
“Bộp” một tiếng, Phong Nguyệt rơi phịch xuống sàn, đúng là thành cái bánh thịt thật.
“Bánh thịt” thấy hơi tủi thân. Má nó, đến kỹ viện còn chê kỹ nữ vô lễ, đi nhầm chỗ rồi chứ gì? Phải đến ngôi chùa ở phố bên chép kinh Phật mới đúng!
Phía sau, Kim Mama sắc mặt khó coi như thể chính bà là người bị rơi trúng. Có một cái mông to từ đâu lao đến khiến Phong Nguyệt bị đẩy lùi ra sau, rồi bà vội vàng nở nụ cười lấy lòng, nói với công tử áo trắng:
“Công tử ngài ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với con bé, nó chưa hiểu chuyện, mới đến thôi!”
Doanh Ca Chỉ cười lạnh, phẩy vạt áo bị nhuộm son phấn, lông mày mắt đầy sương giá, như thể muốn thiêu rụi sau gáy Phong Nguyệt bằng ánh nhìn ấy!
“Nghe nói Mộng Hồi Lâu xưa nay nổi tiếng với cầm kỳ thư họa thi ca vũ trà, tại hạ cứ tưởng nữ tử ở đây ắt phải khác hẳn với phàm tục bên ngoài, không ngờ cô nương ở đây quyến rũ người ta thì lại còn trơ trẽn hơn cả mấy ả đứng ở đầu phố ngoài kia!”
Lời nói có phần cay nghiệt, nhưng người ngồi đây phần lớn đều là quan lại quyền quý, nên rất dễ thông cảm với cách nghĩ của Ân Qua Chỉ, bởi vì cô gái lúc nãy quả thực quá phóng đãng.
Mộng Hồi Lâu là nơi nào chứ? Là kỹ viện cao cấp nổi tiếng với sự thanh thuần và không màu mè, các cô gái khác khi lên đài biểu diễn thì đánh đàn, làm thơ, vẽ tranh, còn cô ta thì sao? Vừa lên đã nhảy múa cởi áo! Tuy đúng là nhìn rất đẹp thật… nhưng hành động thì vô cùng táo bạo và tục tĩu, không giống các mỹ nhân tinh tuyển của Mộng Hồi Lâu, mà giống như tinh hoa trong đám yêu tinh bán thân ngoài phố.
Dâm đãng lẳng lơ nhất trong số các thứ lẳng lơ yêu mị!
Nghe thấy lời mắng nhiếc của người xung quanh, Phong Nguyệt bĩu môi.
Mộng Hồi Lâu, dù có tô vẽ lên trời đến đâu, thì cũng vẫn là kỹ viện! Dù có mặc đồ giống phụ nữ đàng hoàng thế nào đi nữa, thì rồi cũng phải cởi! Đằng nào cũng phải cởi, tự cô làm trước còn đỡ phiền, thế mà lại bị khinh thường là sao chứ?
Phong Nguyệt từ dưới đất bò dậy, khoác tạm dải lụa đỏ, uốn eo một cái đã hất văng Kim Mama sang một bên! Đôi mắt lúng liếng đưa tình, cánh tay trắng nõn khẽ vòng lên, cô cười quyến rũ, quàng lấy cổ vị công tử áo trắng trước mặt:
“Công tử muốn nghe đàn à? Thiếp biết gảy mà! Muốn đánh cờ? Thiếp hầu! Cầm kỳ thi họa ca vũ trà đạo, ngài muốn gì thiếp đều có thể dâng ngài cái đó! Mười lượng bạc một đêm, nhưng nhìn ngài đẹp trai thế này, thiếp giảm giá cho tám phần nha!”
Đôi mắt sâu không thấy đáy lại một lần nữa đối diện với cô. Phong Nguyệt đang cười thì cứng lại, nụ cười dần dần tắt hẳn. Cô nheo mắt nhìn kỹ người trước mặt một hồi, ánh mắt thoáng dao động.
Lúc nãy tình huống quá đột ngột nên không để ý, giờ nhìn kỹ… sao khuôn mặt này trông quen thế?
Hắn hất tay cô ra một cách đầy khinh ghét, đá văng luôn cả chân cô đang quấn lấy mình, Ân Qua Chỉ lạnh lùng cười khẩy:
“Người như cô, đừng làm nhục đến cầm kỳ thi họa nữa.”
Người như cô.
Phong Nguyệt nghe xong, trong thoáng chốc thấy mọi thứ xung quanh như trở nên hư ảo, ánh sáng tan biến, giữa bóng tối, có một giọng nói từ rất xa vọng đến bên tai, dịu dàng thì thầm:
“Người như ngươi, phải ra chiến trường giết giặc mới đúng, nhìn đôi tay này xem, chẳng có chút mềm mại nào của nữ nhi cả.”
“Người như ngươi, sao lại đi tự dâng mình cho người khác chứ? Rõ ràng còn rất vụng về… ừm, là xử nữ?”
“Người như ngài… thật là tàn nhẫn. Sắp đi rồi, mà cũng không cho ta nhìn kỹ xem ngài trông như thế nào sao?”
Những si mê liều lĩnh của tuổi trẻ non dại, cái quyết tâm trao thân định phận trong cơn bồng bột, những đêm quấn quýt không dứt trong bóng tối — tất cả như một giấc xuân mộng êm đềm mà cô từng trải qua. Thế nhưng sau thảm án diệt môn và bao năm trôi dạt, đến cả những mảnh vụn của giấc mộng ấy cũng đã tan biến không còn.
Xuân mộng thì không còn nữa, nhưng người trong mộng vẫn còn ở đây. Nhìn ánh mắt đầy chán ghét của người đàn ông trước mặt, Phong Nguyệt khẽ thở dài, không kìm được lại bắt đầu hối hận.
Tại sao khi đó cô chỉ ăn thêm hai ngày thịt thôi chứ? Cô đáng lẽ nên ăn hai trăm ngày! Rồi mông đập cho tên súc sinh này chết luôn mới phải!
Đang âm thầm tiếc nuối thì bất ngờ bị ai đó từ phía sau tóm lấy tay, kéo mạnh rồi vật qua vai một cú nặng nề! Trời đất quay cuồng, Phong Nguyệt lại một lần nữa thành bánh thịt.
“Công tử đừng giận mà! Chơi là chính thôi, nếu không thích cô này thì đổi người khác, đừng giận, đừng giận!”
Kim Mama vừa ra hiệu cho người khiêng Phong Nguyệt đi, vừa quay sang cười tươi như gió xuân với Ân Qua Chỉ:
“Ngài cứ xem tiếp những cô khác, hôm nay mọi chi phí, tiểu nữ xin giảm cho công tử một nửa nhé~!”
Ân Qua Chỉ nhíu mày.
Cô gái ăn mặc lôi thôi lếch thếch kia bị người ta kéo dậy, dải lụa đỏ khoác hờ hững, để lộ bờ vai trắng như tuyết và vòng eo mảnh mai. Dây yếm đỏ quấn ngang trước ngực, nổi bật trên làn da trắng mịn, vậy mà... hắn lại có chút phản ứng.
“Cô nương đó, tên gì vậy?”
Đột nhiên phía sau có người thấp giọng hỏi.
Ân Qua Chỉ sững lại, quay đầu nhìn người vừa nói.
Là Thái tử nước Ngô, Diệp Ngự Khanh, khoác áo sa mỏng màu xanh biếc, bên trong là trường bào gấm tuyết, tay phe phẩy quạt xếp, đang ngồi ở bàn phía sau hắn, ánh mắt nhìn sang bên này, trong đôi mày ánh lên ý cười nhàn nhạt.
Ân Qua Chỉ ngẩng đầu nhìn lên đoạn lụa gấm đứt còn treo lủng lẳng trên xà nhà, rồi lại nhìn khoảng cách giữa mình và Diệp Ngự Khanh, thoáng suy nghĩ một chút, liền giơ tay chắn đường Phong Nguyệt.
“Không cần đền quạt, cũng không cần bồi tội. Tối nay, ngươi hầu hạ ta.”
Gì cơ??
Kim Mama sững người.
Bà đang nghĩ xem phải xử lý con nha đầu này thế nào để gỡ lại chút tổn thất, ai ngờ vị công tử anh tuấn vừa nãy còn tức đến mức mặt tái mét, bây giờ lại muốn Phong Nguyệt hầu hạ?
Đàn ông đúng là giống loài khó đoán…
“Được… được, ta đi sắp xếp ngay!”
Của rơi mà có người đòi nhặt thì cứ để người ta nhặt! Phong Nguyệt vừa mới treo bảng, giá còn chưa bằng phí vào cửa của Mộng Hồi Lâu nữa là, nếu có thể bù được tổn thất thì tốt quá rồi!
Thế là Kim Mama vung tay ra hiệu, đám nha hoàn đang giữ Phong Nguyệt lập tức đổi hướng “soạt” một cái, vui vẻ hớn hở lôi cô đi về phía phòng tắm.
“Ê ê ê! Làm cái gì đấy hả!”
Bị kéo đau, Phong Nguyệt gồng cổ hét lên:
“Không thể dịu dàng một chút à?!”
Kim Mama vung tay tát bốp một cái vào sau đầu Phong Nguyệt, trợn mắt nghiến răng quát khẽ:
“Cô liệu hồn mà ngoan ngoãn cho ta! Gây chuyện to thế còn dám la hét om sòm? Bảng hiệu của Mộng Hồi Lâu suýt nữa thì bị cô làm sập đấy! Bây giờ công tử người ta muốn cô hầu hạ, thì hầu hạ cho tử tế vào, nghe rõ chưa?!”
Cả người cứng đờ lại, Phong Nguyệt ngẩng đầu lên, khóe mắt giật giật, quay đầu liếc nhìn Ân Qua Chỉ, nhỏ giọng lầm bầm:
“Hắn bị bệnh à? Lúc nãy còn chê bai ta ghê lắm, giờ lại chỉ đích danh ta?”
“Khách nghĩ gì là chuyện các cô phải đoán, Mama ta chỉ lo thu tiền thôi!”
Kim Mama nhe răng cười như không, véo cô một cái thật mạnh, rồi ghé tai nói nhỏ:
“Mấy chuyện khác ta mặc kệ, nhưng nếu cô không làm vị công tử này vừa lòng, thì khỏi cần ở lại Mộng Hồi Lâu làm gì nữa!”
Vừa lòng? Nghe đến đây, Phong Nguyệt lập tức đảo mắt khinh bỉ.
Ân Qua Chỉ là ai chứ? Đại hoàng tử của nước Ngụy, nổi tiếng là Diêm Vương mặt lạnh, lúc nào cũng trưng ra cái mặt như thể cả thiên hạ thiếu nợ hắn. Cô từ nhỏ đến lớn lén nhìn hắn không dưới tám trăm lần, không có lần nào thấy hắn nở một nụ cười.
Từ việc được hoàng đế nước Ngụy khen thưởng, cho đến được bầu là người đàn ông được phụ nữ Lễ Đô yêu thích nhất, toàn chuyện tốt rơi trúng đầu hắn, vậy mà chẳng thấy hắn nhoẻn miệng lần nào.
Phong Nguyệt từng phân tích, cảm thấy có lẽ hắn bẩm sinh đã không biết cười. Cho nên muốn làm cho hắn trông “vui vẻ”, chi bằng cô tự mình rời khỏi Mộng Hồi Lâu cho lẹ còn hơn.
Tuy nhiên, Kim Mama hoàn toàn không cho cô cơ hội phản kháng. Mới bị dội nước qua loa mấy cái trong phòng tắm, cô đã bị lôi tuốt lên lầu ba. Đến trước phòng Chu Tước, một cú đá mạnh đã tiễn cô bay thẳng vào trong.
“Rầm!”
một tiếng, Phong Nguyệt lăn lộn một vòng như quả bóng, xoay mấy vòng trời đất đảo lộn, trước mắt lập tức là một đôi giày trắng thêu mây, đường kim mũi chỉ tinh xảo.
Màu trắng – thứ màu dễ dơ lại khó giặt, chỉ có những kẻ rảnh rỗi thích làm dáng mới mặc. Xem ra dù bị đưa sang Ngô quốc làm con tin, Ân Qua Chỉ vẫn sống không tệ.
Phong Nguyệt hít hít mũi, ngoan ngoãn bò dậy, quỳ gối ngay ngắn trước mặt hắn, giả vờ như chẳng biết gì cả, cười hì hì hỏi:
“Công tử có gì chỉ giáo?”
Ân Qua Chỉ hoàn hồn, liếc mắt nhìn người trước mặt, sắc mặt không đổi, lạnh lùng cất tiếng:
“Ngươi là ai?”
Cả người Phong Nguyệt cứng lại, như có một sợi dây kéo căng từ ngón chân lên tận tim, con ngươi co rút, ngẩng đầu nhìn hắn.
Chẳng lẽ…hắn nhận ra rồi?
Nhìn biểu cảm ấy, Ân Qua Chỉ như đã nắm chắc điều gì, nhướng mày:
“Quả nhiên có gian trá. Nói đi, ngươi là người phe nào?”
Phe nào?
Chớp chớp mắt, Phong Nguyệt nghĩ ngợi một chút về hàm ý câu đó, trong lòng liền nhẹ nhõm, như có tảng đá lớn “bịch” một cái rơi xuống, khiến cô bật cười:
“Công tử nói đùa rồi. Tôi chỉ là một kỹ nữ mới treo bảng thôi, có thể là người phe nào được chứ?”
Quả nhiên cô đoán không sai — Ân Qua Chỉ, người được biết đến với vô số hồng nhan tri kỷ, làm sao có thể nhớ đến cô – một kẻ thân phận không rõ, chỉ lén nhìn trộm hắn suốt nửa tháng?
Lo xa rồi… mà cũng đa tình quá rồi.
“Vũ điệu lả lơi dâm đãng ban nãy của ngươi, chẳng phải là muốn quyến rũ Thái tử điện hạ hay sao?” – Ân Qua Chỉ lạnh lùng nhìn cô chằm chằm. “Nếu vừa rồi không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì giờ ngươi đã sớm nằm trong lòng hắn rồi.”
“Woa, người đó là Thái tử à?” – Phong Nguyệt tròn mắt, giơ tay che miệng, ra vẻ ngạc nhiên: “Nô gia chỉ là thấy vị công tử đó trông quá tuấn tú, định chào hỏi một chút thôi mà!”
Nếu ban nãy cô không để lộ ra biểu cảm phức tạp kia, Ân Qua Chỉ có lẽ đã tin lời này. Đáng tiếc…
Hắn ra tay như chớp, một phát bóp chặt lấy cổ cô, từ trên cao nhìn xuống với ánh mắt chứa đầy sát khí:
“Không muốn nói thật? Vậy thì ngươi có thể mãi mãi không cần mở miệng nữa."