“Gái kỹ là gì?”
Thiên hạ nói: “Là kẻ dùng sắc hầu hạ người khác, hạng người thấp hèn nhất!”
Quan Phong Nguyệt lại nói: “Là kẻ dùng sắc hầu hạ những kẻ thấp hèn!”
Không có đàn ông đê tiện, thì lấy đâu ra đàn bà đê tiện?
Đã đều là phường đê tiện cả, chẳng lẽ không thể chung sống hòa bình sao?
Không thể!
Ân Qua Chỉ mặt mày âm trầm: “Cả đời ta ghét nhất là loại cốt cách hèn mọn!”
Thế nhưng, số phận trêu người. Quan Phong Nguyệt là một “mảnh xương hèn mọn” như thế, vốn định dùng một dải lụa đỏ để tự dâng mình vào lòng Thái tử nước Ngô. Ai ngờ ăn hơi nhiều, tăng lên hai cân, dải lụa đỏ không chịu nổi sức nặng, “rầm” một tiếng, nàng trần truồng rơi thẳng vào lòng Ân Qua Chỉ.
Nhiều năm trước, ai đó từng cưỡi ngựa giương kiếm, oai phong lẫm liệt dưới chiến kỳ, làm mê mẩn bao chàng trai nơi Lễ Đô.
Nhiều năm sau, ai đó khoác lụa mỏng, đứng nơi thanh lâu, xiêm y rơi dần, liếm môi, nở nụ cười mê người:
“Mười lượng bạc một đêm, thấy ngươi đẹp trai, ta tính cho ngươi tám phần giá thôi.”
Ân Qua Chỉ nheo mắt nhìn nàng.
Bức tranh câu chuyện đã được mở ra từ nhiều năm về trước, nhưng khi dải lụa đỏ ấy đứt, cuộn tranh lại bắt đầu cuộn về một hướng không ai ngờ tới…