*Từ chương này đổi xưng hô cho phù hợp với tình huống
Ban đầu, Ngụy Văn đế còn không tin chuyện kỳ quái này, nhưng sau vài ngày giao thiệp với sứ đoàn nước Ngô, ông phát hiện đối phương thực sự không nể mặt chút nào, dù là đút tiền hay tặng mỹ nhân, hai vị sứ giả trẻ tuổi kia đều không động lòng. Ai cũng biết, khi đàm phán, dù tuân thủ quy tắc thì ít nhiều vẫn có thể lơi lỏng đôi phần. Hoàng đế Ngụy Văn cũng muốn tranh thủ điều kiện có lợi hơn, chứ chẳng phải chỉ đơn giản đi làm lính đánh thuê cho nước Ngô.
Thế nhưng, sau ba ngày đấu trí đấu khẩu, ông đã cùng đường, bó tay hết cách.
“Chưa từng thấy sứ thần nào không ăn dầu muối như thế!” Âm Trầm Quân tức giận nói: “Rốt cuộc bọn họ muốn cái gì?”
Sắc mặt Thừa tướng Thạch Hồng Duy cũng chẳng tốt hơn: “Mượn binh Ngụy quốc, nước Ngô chịu một nửa quân lương, chuyện vốn có thể thương lượng. Năm nay nước Ngô được mùa, lương thực dự trữ đâu có ít.”
“Mật thần cho rằng, nước Ngô đã quen thói cường quyền, căn bản không xem chúng ta ra gì. Không muốn bỏ lương thảo mà vẫn muốn lợi dụng sức ta.” Một ngôn quan bên cạnh lên tiếng: “So với để người ta xâu xé, chi bằng ta tìm đường khác...”
“Ngươi nói thì dễ lắm!” Hoàng đế Ngụy Văn giận dữ, vỗ bàn quát lớn: “Đường ở đâu mà chọn? Mấy người các ngươi – văn thần ấy – suốt ngày nói mấy lời nhẹ bẫng, chỉ có võ tướng mới hiểu chiến trường là nơi không nói lý! Ngươi có tính toán giỏi mấy cũng vô dụng, đánh không lại thì chỉ có thể nhận thua!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT