Ân Qua Chỉ cười lạnh, xoay người mở cửa phòng, chỉ tay ra ngoài, ra hiệu mời người kia đi.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn đỏ bừng lên, trông chẳng khác gì một lão già say xỉn. Ngụy Văn Đế nổi trận lôi đình, nếu là thời trai trẻ, với tính khí khi ấy, ai dám tính kế lên đầu ông, chắc chắn sẽ bị kéo ra ngoài chém! Chém ngang chém dọc, là con ruột cũng chém!
Nhưng nay ông đã bước vào tuổi trung niên, không còn liều lĩnh, cũng không còn khí phách để mà liều. Nước Ngụy đang chông chênh, thái tử chỉ là kẻ bất tài, dù ông có nắm toàn bộ quyền lực thì cũng phải mềm mỏng nâng niu nước Ngô. Mà muốn làm được điều đó, con đường của Ân Qua Chỉ chính là lối tắt, ông không đi cũng không được.
Vì vậy, dù phẫn nộ trước sự bất tuân và tính toán của Ân Qua Chỉ, Ngụy Văn Đế vẫn phải hít sâu vài hơi, cuối cùng cũng đành cúi đầu, thấp giọng hỏi một câu:
“Ngươi... có phải đã cùng trẫm bày ra một ván cờ rất lớn?”
Ân Qua Chỉ đứng thẳng người, quay đầu nhìn sang chỗ khác:
“Sao bệ hạ lại nói vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT