Ánh mắt đảo qua từng người, Ân Qua Chỉ không sao nói rõ trong lòng mình đang là cảm giác gì. Chẳng trách Phong Nguyệt như thể có thần trợ, tin tức qua lại vừa nhanh vừa kín, đến cả khi hắn tra ra tiệm điểm tâm kia, vẫn không thể lần ra được mạng lưới quan hệ sau lưng nàng, thì ra cả một nhóm người của nước Ngụy này, đều nằm trong tay nàng!
Hắn có tức không? Dĩ nhiên là có. Dù sao những người này vẫn nhận bổng lộc của triều đình Ngụy quốc, vốn phải trung thành tận tụy. Vậy mà vừa xảy ra chuyện nhà họ Quan, bọn họ liền đồng loạt từ quan, dắt díu cả nhà rời khỏi Lễ Đô, rời khỏi Ngụy quốc.
Phụ hoàng hắn dè chừng Quan Thương Hải đến thế, cũng không phải là không có lý do.
Gió thổi phất phơ tà áo, không khí trở nên nặng nề.
Phong Nguyệt thấy một đám người đứng người quỳ mà chẳng ai mở miệng, liền “ối” một tiếng rồi bước lên phá tan bầu không khí:
“Đứng đực ra làm gì vậy? Đợi người ta phát hiện ra đường Hưởng Ngọc có điều bất thường, kéo tới bắt trọn ổ cả bọn hả? Mau lên xe đi, tranh thủ trời còn sớm, tốt nhất trước khi trời tối phải đến được đại thành tiếp theo.”
Ân Qua Chỉ thu lại ánh nhìn, xoay người lên xe. Hắn vừa đi, đám người quỳ bên dưới cũng thở phào nhẹ nhõm, lần lượt đứng dậy. Thu phu nhân kéo Phong Nguyệt lại, thì thầm:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play