Lòng tôi trầm xuống. Thường Đại Tiên lựa chọn giữ mình — cũng dễ hiểu thôi.
Dù gì giữa tôi với ông ta cũng chẳng thân thiết gì, nói đúng hơn là người dưng nước lã.
Nhưng nghe giọng điệu này, rõ ràng là đang kiêng dè kẻ đứng sau hại chết dòng họ nhà tôi.
Nếu chỉ là dăm ba lão cổ sư vùng Miêu Cương thì cũng chưa tới mức như thế.
Là ai?
Ai mà khiến cả Thường Đại Tiên cũng phải e dè như vậy?
Tất cả những điều này, có lẽ chỉ khi gặp được Bà Liễu mới có thể có câu trả lời.
Ông chú giúp tôi họ Thương, là người vùng núi Trường Bạch, tổ tiên mấy đời đều sống bằng nghề hái thuốc trên núi.
Vì những năm gần đây, dược liệu trên núi ngày càng ít, ông liền mở một nhà nghỉ ở dưới chân núi Trường Bạch.
Tiện thể còn làm thêm nghề hướng dẫn viên địa phương, dẫn tour du lịch.
Nhà ông Thương thờ một vị tiên gia tên là Thường Bát Gia — chính là Thường Đại Tiên đấy.
Theo chú Thương nói, Thường Bát Gia đã ngự ở dòng họ Thương ba trăm năm nay, không ai biết Thường Bát Gia rốt cuộc bao nhiêu tuổi.
Chú Thương thì khỏi phải nói, nghe lời Thường Đại Tiên răm rắp.
Ngài không cho hỏi thì ông tuyệt đối không hỏi nữa.
Sáng sớm hôm sau, chú Thương liền điều khiển bảy tám con chó Alaska kéo xe trượt tuyết đưa tôi lên núi.
Những con Alaska này, con nào con nấy đều béo tốt mập mạp, đứng lên cao gần bằng người trưởng thành.
Nhưng kỳ lạ thay…
Mấy con chó to đầu này rõ ràng không phải kiểu nhát người, vậy mà khi nhìn thấy tôi lại như gặp phải sát tinh.
Con nào con nấy run cầm cập, nằm rạp xuống đất, lấy chân che đầu mà rên ư ử, kéo kiểu gì cũng không chịu đeo dây cương.
Chú Thương phải dụ tụi nó bằng cả đống đồ ăn ngon mãi mới ổn.
Gió lạnh buốt rít gào thổi qua, tôi bị chú Thương quấn chặt như cái bánh chưng di động, nhưng vẫn không thể chống lại sự xâm nhập của khí lạnh.
Cảm giác toàn thân từ đầu đến chân đều đông cứng thành cục băng.
May mắn là xe trượt tuyết chạy rất nhanh, trưa hôm đó, chúng tôi liền đến sâu trong núi Trường Bạch, gặp được Bà Liễu.
Vừa tới nơi, tôi chết lặng.
Giữa núi rừng băng tuyết trắng xóa, vậy mà lại đông nghịt người!
Hỏi ra mới biết, cái cây liễu nghìn năm này hiện giờ đã trở thành điểm check-in hot nhất vùng, nổi tiếng đến mức có cả tài khoản mạng xã hội riêng!
Hóa ra hôm qua chú Thương đưa khách lên đây chơi thì tình cờ thấy tôi ngất giữa đường.
Đông người như vậy, tất nhiên không tiện bàn chuyện nghiêm túc.
Phải đợi cho tới lúc vắng người mới nói được.
Nhưng giữa băng tuyết thế này, mà tôi thì vừa yếu vừa sốt, đợi kiểu gì?
Chú Thương gãi gãi đầu bảo:
– “Nhà chú có dịch vụ cho thuê lều dã ngoại đấy, cháu cần không?”
Tôi: ………
Nửa tiếng sau, tôi ngồi xếp bằng trong lều, nướng lửa, trên bếp còn đang hầm một nồi canh cá diếp thơm phức.
Từ ô cửa lều trong suốt, tôi thấy khách du lịch đang xếp hàng chụp ảnh với cây liễu, chơi xe trượt tuyết, đám trẻ con thì đang cố vuốt ve mấy con Alaska to xác.
Chú Thương ở bên cạnh giơ mã QR thu tiền, cười đến mức mắt híp lại thành một đường.
Có thể là do lửa ấm, có thể do tôi còn sốt cao, cũng có thể do mùi canh cá quá hấp dẫn…
Tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
“Tiểu Đồ...”
“Tiểu Đồ...”
Trong mơ, tôi nghe thấy có rất nhiều tiếng gọi quen thuộc vang bên tai, cứ dồn dập, như đang vội vàng gọi tôi về.
Tôi muốn nghe rõ, nhưng lại cảm thấy âm thanh mơ hồ xa xăm, không nghe rõ.
Cảm giác cơ thể tôi bồng bềnh trôi đi. Đến lúc tỉnh táo lại, tôi nhận ra mình đã lần nữa bước vào âm giới — Rừng Sinh Hồn.
Lần đầu tiên, không cần nhờ đến nến dẫn hồn hay gương đồng, chỉ bằng chính mình mà xuất hồn nhập âm giới.
Tôi mừng rỡ, lập tức bấm quyết, niệm chú, tìm đường về ngôi nhà gỗ của nhà họ Long.
Càng gần, tiếng gọi càng rõ.
Tôi vội vã tăng tốc.
Khi vừa đến nơi, tôi đứng sững tại chỗ.
Cả đám cây sinh mệnh của nhà họ Long đã biến thành một đầm lầy oán khí ngập trời!
Tôi lạnh sống lưng.
Đợi tới khi tôi đến gần, thì... toàn bộ ba trăm người của nhà họ Long — đã chết sạch.
Không những chết, mà còn chết trong oán hận, hóa thành oán hồn bất diệt.
Một khi oán hồn tụ đủ oán khí và sát khí, sẽ biến thành lệ quỷ, mãi mãi không thể đầu thai chuyển kiếp.
Chỉ còn một cây sinh mệnh thuộc về tôi, đứng cô độc, lạnh lẽo bên mép rừng, quanh thân phủ đầy tử khí.
Là ai?
Ai lại có thể hận nhà họ Long đến mức phải tuyệt tử tuyệt tôn, nhổ cỏ tận gốc?!
Linh hồn tôi đau đớn, như muốn tan rã ngay tại chỗ.
Tôi giật mình tỉnh lại, phun ra một ngụm máu đen đặc, trên mặt chảy ra hai hàng lệ máu.
Dấu hiệu của sát khí nhập thể — nếu tôi chết ngay lúc này, chắc chắn cũng hóa thành lệ quỷ.
Tôi không thể chết.
Nhà họ Long... chỉ còn mình tôi. Ba trăm người còn có thể cứu được.
Chỉ cần trong 7749 ngày, phá được cấm thuật của kẻ đứng sau, tôi vẫn có thể giúp họ siêu thoát đầu thai.
Còn bà nội, ba mẹ và chị gái…
Tôi nghe bà ngoại nói, truyền thuyết kể rằng một bảo vật của Long Hổ Sơn Thiên Sư chính là Tẩy Hồn Trì.
Nó có thể tẩy sạch oán khí, sát khí trong linh hồn, giúp người chết giữ được cơ hội đầu thai.
Nếu tìm được nó, gia đình tôi có thể được cứu.
Nhưng tôi phải làm sao để tìm ra hung thủ thực sự đứng sau?
Làm sao giải cứu ba trăm linh hồn nhà họ Long?
Làm sao lấy được bảo vật của Long Hổ Sơn?
Nỗi sầu muộn chất đầy trong lòng.
Ngoài lều đã vắng lặng, đồng hồ chỉ đã hơn mười hai giờ đêm.
Tôi bước ra khỏi lều, đến dưới cây liễu nghìn năm.
Tựa trán lên thân cây, chậm rãi quỳ xuống.
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió rít qua tai, mang theo một tiếng thở dài khe khẽ.
Ngay sau đó — chỉ trong chớp mắt — những cành cây khô của liễu già bắt đầu đâm chồi, nảy lá.
Toàn thân cây phủ kín lá xanh, như thể nơi đây là màu xanh duy nhất giữa đất trời lạnh lẽo.
Tôi ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn khung cảnh thần kỳ.
Tôi từng nghe bà ngoại nói cây liễu này là yêu quái tu hành lâu năm, đạo hạnh cực cao.
Hôm qua nó cứu mạng tôi, nhưng khi tận mắt chứng kiến phép màu đâm chồi nảy lộc kia, tôi vẫn không khỏi kinh ngạc.
Rồi bất ngờ, một cơn gió nhẹ thổi qua, lá liễu lả tả bay xuống, phủ kín cả người tôi.
Cả thân tôi bị chôn vùi trong lá, trước mắt chỉ toàn thấy màu xanh lục.
Mùi thơm nhè nhẹ của lá liễu xộc vào mũi. Ban đầu dễ chịu, nhưng dần dần... tôi cảm thấy buồn nôn.
Tôi phủi lớp lá ra khỏi mặt, cúi gập người nôn thốc nôn tháo.
Nhìn thứ mình vừa nôn ra, tôi suýt ngất.
Trong đống máu đen, có một cục tơ đen nhớp nháp tanh nồng, trông như đầu tóc người đang bị hòa tan.
Nhìn kỹ, đám tóc ấy còn đang ngo ngoe động đậy!
Buồn nôn thật sự! Là Thanh Ti Cổ!
Tôi từng nghe bà kể, cổ sư miền Miêu Cương giết người không thấy máu, âm hiểm vô cùng.
Lần này... tôi đã được nếm mùi tận răng.
Nghĩ đến việc con quái này ở trong bụng tôi suốt hai ngày, tôi lại nôn thêm mấy bãi…