Trong dân gian thường có câu “Nam Mao, Bắc Mã”.

Trong đó, “Bắc Mã” là chỉ xuất mã tiên – một hình thức tín ngưỡng dân gian phổ biến ở miền Bắc Trung Quốc, còn “Nam Mao” chính là pháp thuật đạo giáo của phái Mao Sơn ở miền Nam.

1. Bắc Mã – Xuất mã tiên

Nói đơn giản, “Nam Mao Bắc Mã” nghĩa là:

Miền Nam Trung Quốc chủ yếu tu luyện theo pháp thuật Mao Sơn.

Miền Bắc thì phổ biến hình thức xuất mã tiên – tức người trần thờ phụng, kết duyên với các vị thần linh (gọi là "tiên gia"), thường là Ngũ Đại Tiên (Hồ Tiên, Hoàng Tiên, Bạch Tiên, Thường Tiên, Hắc Tiên).

Người “xuất mã” (còn gọi là “đệ mã” hoặc “đệ tử của tiên gia”) có khả năng kết nối với cõi âm, hỏi bệnh, xem vận, trừ tà… Tùy vùng miền mà cách gọi khác nhau:

Ở miền Bắc gọi là bốc thẻ, lĩnh binh, dựng hương án…

Ở miền Nam thì gọi là ra đồng, lên bàn, nhập xác…

Dù cách gọi khác nhau, mục đích chung vẫn là một:

Có người đại diện (đệ tử) đứng ra làm cầu nối cho tiên gia để giúp người trần giải quyết chuyện trần gian.

Nhiều học giả cho rằng xuất mã là một sự kế thừa và biến tướng hiện đại của văn hóa shaman cổ đại. Ở miền Bắc Trung Quốc, nó đã phát triển thành một hệ thống văn hóa pháp thuật – tâm linh riêng biệt.

2. Nam Mao – Đạo pháp Mao Sơn

Để hiểu rõ “Nam Mao”, cần quay lại với lịch sử phái Chính Nhất – trong đó Mao Sơn là một nhánh lớn. Chính Nhất phái là một trong hai dòng chính của Đạo giáo (bên cạnh Toàn Chân đạo).

Chính Nhất phái có những đặc điểm nổi bật:

Không đặt nặng tu hành khổ hạnh, mà thiên về làm phép, trừ tà, cầu phúc, vẽ bùa, niệm chú…

Tôn kính thần tiên, tin vào thế giới vô hình.

Đạo sĩ không bắt buộc phải xuất gia, được lấy vợ, ăn mặn, sống đời thường như người bình thường nên gọi là hỏa cư đạo sĩ (đạo sĩ sống đời trần tục). Họ thường không để râu tóc dài, ăn mặc như người thường, nếu không mặc đạo bào thì nhìn vào không ai biết là đạo sĩ.

Nguồn gốc:

Truyền rằng tổ sư Trương Đạo Lăng được Thái Thượng Lão Quân truyền dạy “Chính Nhất đạo pháp” rồi lập giáo. Con cháu của ông như Trương Hành, Trương Thắng... tiếp nối truyền dạy.

Đến thời nhà Tống, ba ngọn núi nổi tiếng của Đạo giáo là Long Hổ Sơn, Mao Sơn, Các Tảo Sơn được hợp nhất dưới danh nghĩa “Tam Sơn Phù Lục”, do Chính Nhất thiên sư đứng đầu. Mao Sơn trở thành một trong những trung tâm lớn nhất của pháp thuật Đạo giáo.

3. Mao Sơn phái – Đạo pháp thượng đẳng ở miền Nam

Mao Sơn (tại tỉnh Giang Tô) vốn là nơi khởi phát phái Thượng Thanh, một nhánh lớn trong Đạo giáo. Dần dần, phái này phát triển thành Mao Sơn Đạo (gọi theo tên núi).

Mao Sơn phái chia ra:

Bắc Mao Sơn – nơi khai sinh truyền thống.

Nam Mao Sơn – khởi nguồn từ La Phù Sơn ở Quảng Đông, tổ sư là Cát Hồng (葛洪).

Người có công lớn phát triển Mao Sơn là Đạo sĩ Đào Hoằng Cảnh, sống vào thời Nam triều (nhà Tề, nhà Lương). Những nhân vật nổi tiếng khác có thể kể đến:

Thời Tiên Tần: Triển Thượng Công, Quách Tứ Triều

Thời Hán: Lý Minh, Tả Từ

Thời Tấn: Ngụy Hoa Tồn, Dương Hy, Hứa Mật, Hứa Huy, Cát Hồng

Thời Đường: Vương Viễn Tri, Phan Sư Chính, Tư Mã Thừa Trinh, Lý Hàm Quang và cả nhà thơ Lý Bạch cũng có liên hệ.

Mao Sơn được coi là Động Thiên thứ 8, Phúc Địa thứ nhất trong Đạo giáo – một nơi linh thiêng bậc nhất.

Kinh điển của Mao Sơn phái:

Là bộ “Hoàng Đình Kinh”, gồm hai phần Nội Cảnh và Ngoại Cảnh. Đây là tài liệu hướng dẫn tu luyện nội công, dưỡng sinh và được nhiều phái đạo sau này (như Toàn Chân đạo) sử dụng làm giáo trình căn bản. Người xưa gọi đây là “bí kíp trường sinh bất lão”.

Link nguồn bài viết 

https://www.163.com/dy/article/CR60RQ1F0523JG6L.html 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play