Cho đến khi nôn hết mọi thứ trong dạ dày, nôn đến mức mật xanh cũng trào ra, tôi mới thôi.

Lẽ ra nôn như thế này, tôi phải cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nhưng ngược lại, tôi cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Mệt mỏi, uể oải, yếu ớt đeo bám suốt mấy ngày qua đột nhiên biến mất.

Cơ thể tôi trở lại trạng thái khỏe khoắn, nhẹ nhõm như hai ngày trước.

Lúc này, những chiếc lá liễu quanh tôi cũng nhanh chóng héo úa, mục nát, rồi cuối cùng biến mất không một dấu vết.

“Bà Liễu, cháu cảm ơn bà.”

“Bà Liễu, cháu cảm ơn bà.”

Cùng lúc đó, một giọng nữ trong trẻo vang lên bên tai, nói cùng một câu giống hệt tôi.

Tôi tròn mắt nhìn quanh

Sau gốc cây liễu truyền đến hai tiếng bước chân nhẹ như cố tình giảm tiếng động.

Toàn thân tôi căng cứng, nắm chặt cây gậy leo núi, men theo thân cây tiến về phía nguồn âm thanh.

Dưới ánh trăng trong vắt, một cô gái khoảng 15 - 16 tuổi mặc áo phao dài, đội mũ len tai thỏ, tay giơ cao một chiếc gậy vàng óng, đầu gậy có ba móc ngược sắc nhọn, đang cảnh giác nhìn tôi.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Cô gái ăn mặc đã dễ thương rồi, nhưng khuôn mặt lại còn dễ thương hơn.

Nhưng trong đôi mắt to như hạnh ấy lại là một vùng băng giá. Cô siết chặt môi, tay giữ vững chiếc gậy vàng.

Dường như chỉ cần tôi dám động đậy, cô ấy sẽ lập tức vung gậy xuống, đập nát đầu tôi.

Khi bốn mắt giao nhau, cả hai chúng tôi lại đột nhiên cùng lảo đảo.

Tôi không biết cô gái kia thế nào, nhưng tôi thì cảm thấy sự yếu ớt vừa bị lá liễu xua đi, lại quay trở lại!

Chẳng lẽ ngay cả bà Liễu với đạo hạnh cao thâm cũng không thể đối phó được với kẻ đứng sau?

Tôi bỗng cảm thấy tuyệt vọng.

Cô gái kia cũng lảo đảo, ngón tay thon thả đặt lên ngực, lạnh lùng liếc tôi một cái.

Rồi cô giơ gậy vàng lên, định đập thẳng vào trán tôi.

Tôi vội nói: “Người vớt xác sông Hoàng Hà?”

Bà ngoại từng nói, ngoài dòng họ Nam Cương chúng tôi, còn có ba nhánh truyền thừa khác, được giới huyền môn xưng là " Tứ đại cấm phái".

Ba nhánh còn lại là: Người vớt xác sông Hoàng Hà, thợ vá xác Mạc Bắc, và người dẫn xác Tương Tây.

Trong đó, pháp khí gia truyền của Người vớt xác sông Hoàng Hà chính là chiếc móc vớt xác làm từ Huyền Kim ngàn năm.

Cô gái sững lại: “Cậu là...?”

Tôi chắp tay: “Truyền nhân Nam Cương, họ Long, tên Đồ.”

Cô gái từ từ hạ cây móc xuống, mặt lạnh như băng gật đầu: “Bạch Linh.”

Nói xong, cô quay người định đi, nhưng không phải đi xa, mà là đi vòng quanh thân cây liễu, muốn giữ khoảng cách với tôi.

Đúng lúc này, thân cây trước mặt chúng tôi đột nhiên tách ra một cái hốc.

Hai cành liễu nhỏ thò vào, lôi ra hai miếng ngọc bội.

Bịch, bịch.

Hai miếng ngọc rơi vào tay tôi và Bạch Linh.

Tôi cúi xuống xem, miếng ngọc trắng muốt, cầm trong tay ấm áp.

Giữa ngọc khắc hình cây sinh mệnh.

Đây là biểu tượng của dòng họ tôi.

Miếng ngọc chỉ to bằng nửa bàn tay, hình vuông, nhưng hai cạnh mịn màng, hai cạnh sắc nhọn.

Rõ ràng là một mảnh ngọc vỡ, phía bên phải và phía dưới phải ghép với những mảnh khác.

Chẳng lẽ...?

Tôi quay sang nhìn Bạch Linh, không kiềm được mà đưa miếng ngọc của mình lại gần.

Cô liếc tôi, nhưng không né tránh.

Hai miếng ngọc từ từ khớp vào nhau, quả nhiên hoàn hảo, tạo thành nửa trên.

“Muốn sống, hãy tìm những mảnh ngọc còn lại.”

“Không thì trăm ngày sau, chắc chắn chết.”

Gió nhẹ mang theo hai câu nói, sau đó dù tôi và Bạch Linh có gọi bà Liễu thế nào cũng không nhận được hồi âm nữa.

Tôi và Bạch Linh nhìn nhau, rồi lần lượt xuống núi.

Tôi đi trước, cô đi sau.

Tôi biết cô đang đề phòng tôi, tôi cũng thế.

Đi chưa đầy một cây số, cả hai không hẹn mà cùng tìm một gốc cây ngồi nghỉ.

Trong núi rừng vắng lặng, chỉ có hai hơi thở gấp gáp, một dài một ngắn.

“Ê, có nước không?”

Tôi lắc đầu.

“Đồ ăn?”

Tôi lại lắc đầu.

Thầm nghĩ, sao không nói sớm, trong lều trên núi còn nửa nồi canh cá diếc chưa uống hết.

“Chậc.”

Cô gái chép miệng, ném cho tôi một ánh mắt khinh bỉ không giấu giếm.

Tôi không thèm để ý, hai người cứ thế đi đi nghỉ nghỉ, đến tầm 4 giờ, trời hửng sáng mới xuống đến chân núi.

Lúc này cả tôi và Bạch Linh đều mệt đến muốn ngất xỉu, đành phải tìm ngay một khách sạn gần nhất thuê hai phòng.

Đến cửa phòng, cả hai đều không vội mở cửa, mà giả vờ bận rộn.

Cuối cùng tôi không nhịn được, lên tiếng trước: “Muốn ngủ chung không?”

Mặt cô đỏ bừng, nhưng vẫn khẽ gật đầu.

Khẽ nói: “Anh ngủ nửa đêm đầu, tôi ngủ nửa đêm sau."

Có vẻ mấy đêm nay cô cũng sống trong lo sợ.

Chúng tôi trả hai phòng vừa thuê, đổi sang phòng đôi.

Bước vào phòng, tôi mệt đến mức không buồn nói nữa.

Thể lực bây giờ tuy tốt hơn lúc trước khi rút Thanh Ti Cổ, nhưng so với trước kia vẫn còn kém xa.

Hồi lâu, tôi mới gượng dậy treo cốc, vẽ bùa trấn sát, bày trận trừ tà.

Dù biết những thứ này chưa chắc ngăn được đối phương, nhưng tôi vẫn cẩn thận chuẩn bị, không dám sơ suất.

Bạch Linh đi theo sau tôi, mở to mắt, chăm chú nhìn tôi làm hết cái này đến cái kia.

Tôi thấy lạ, bản thân đã là kẻ nửa mùa trong giới huyền môn rồi, nhưng sao cái cô này còn có vẻ còn gà mờ hơn cả tôi thế.

“Cô chưa học qua sao?”

“Bậy bạ! Tôi học đủ cả, chỉ là kiểm tra xem anh làm thế nào thôi.”

“Ừ, vậy cô làm đi, cửa sổ to quá, vẽ thêm bùa trấn sát đi.”

Bạch Linh tròn mắt nhìn tôi, rồi nhìn cửa sổ, mặt đỏ bừng.

“Tôi... tôi... phải vẽ ngay sao? Sao anh không dán bùa sẵn?”

Tại vì tôi không có chứ sao.

Chi đi âm không giỏi vẽ bùa, bà ngoại còn chẳng biết nhiều về bùa chú, huống chi là tôi.

Vẽ được dăm ba cái bùa trừ tà, trấn sát, an hồn đã là thiên tài rồi.

“Loại này chẳng phải tốt hơn sao?”

Nói rồi, Bạch Linh từ cái túi thỏ nhỏ đeo chéo người luôn lấy ra một xấp bùa chú, "bụp bụp bụp" dán lên cửa sổ.

Tôi há hốc mồm.

Thì ra là đại gia!

“Trên gương nhà tắm cũng dán hai tờ đi.”

“Ồ, tại sao phải dán ở đó?”

Tôi nhíu mày: “Sao cô không biết gì thế? Nhà tắm là nơi tụ âm, mặt gương lại là vật liệu tốt để hút hồn, rất nhiều thuật pháp huyền môn đều có thể lợi dụng mặt gương để ra tay.”

“Gương dùng vào mục đích tốt thì bắt ma, dùng không tốt, có thể giết người đấy!”

Tôi không nói quá đâu.

Lần trước trong khách sạn, Thanh Ti Cổ phát tác, sáng hôm sau tôi phát hiện bùa Trấn Sát vẽ bằng máu trên gương và cửa sổ đã đen kịt.

Bạch Linh nghe xong gật đầu lia lịa, suýt nữa lấy sổ tay ra ghi chép.

“Ừm, tôi nhớ rồi, nói đúng lắm, ông tôi cũng bảo thế.”

Nhắc đến đây, tôi chợt nhớ ra một chuyện.

“Nghe nói Người vớt xác sông Hoàng Hà chỉ truyền nam không truyền nữ, sao móc vớt xác lại ở trong tay cô?”

Bà ngoại từng nói, móc vớt xác được rèn từ huyền kim ngàn năm là vật cực dương, lại được nhánh phái người vớt xác sông Hoàng Hà truyền thừa qua hàng ngàn năm.

Luận về uy lực, trong giới huyền môn, nó thuộc hàng top.

Tương truyền móc vớt xác có hai công dụng là điều khiển và khắc chế xác chết.

Đối với những loại thi thể cấp thấp như hàng thi hay âm thi, gặp phải móc vớt xác, chúng lập tức bị sai khiến, không thể chống cự.

Ngay cả những loại thi thể đã nhập phẩm, chỉ cần chưa đến cấp phi thi, móc vớt xác đều khắc chế được.

Trong giới huyền môn, thi thể được chia thành: hành thi, âm thi, huyết thi, bạch mao thi, phi thi, du thi, phục thi, và bất hóa cốt.

“Bởi vì... bởi vì họ đều không còn nữa, nhà họ Bạch giờ chỉ còn mình tôi thôi.”

Bạch Linh nắm chặt móc vớt xác, đôi mắt hạnh đẫm lệ.

Tôi giật mình, trùng hợp vậy sao?

________________________

Hành thi: Chỉ là cái xác chết biết đi bình thường

Âm thi: hay còn gọi là dưỡng thi là thi thể chôn cất xong nhưng không bị phân hủy, có thể kéo dài từ vài chục đến cả trăm năm. Chia làm xác khô (oán khí) và xác ướt (ác khí), thường gây họa lớn.

Huyết thi: là một loại xác chết biến dị có màu tím sẫm, hình thành trong mộ cổ nằm ở phong thủy bảo địa – tức vùng đất tốt nhưng rất hung hiểm. Nó có sức mạnh cực lớn, độc tính cao, chỉ cần chạm vào là chết. Có thể xuất hiện theo bầy đàn và tấn công. Thường nằm trong mộ có cấu trúc phức tạp, được phong để bảo vệ báu vật.

Bạch Mao thi: Trên xác mọc lông, nổi tiếng là da đồng xương sắt. Tu vi càng cao thì thân thể càng rắn chắc. Hành động nhanh nhẹn, có thể nhảy lên mái nhà, trèo cây như bay. Ban đầu không sợ lửa thường, về sau thậm chí không còn sợ ánh sáng mặt trời.

Phi thi: Đúng như tên gọi, là loại cương thi có thể bay. Thường là loại đã tu luyện cả ngàn năm, vô cùng lợi hại. Không sợ ánh sáng mặt trời, không sợ đao kiếm, thậm chí còn biết pháp thuật, đến mức đạo sĩ bình thường không thể trấn áp.

Du thi: Cương thi này di chuyển theo chu kỳ mặt trăng và thời tiết, không cố định chỗ ở, lang thang khắp nơi , có thể ra vào hai giới âm dương, lên đến cửu thiên, xuống tận địa phủ, tuy thân thể không còn sinh khí, nhưng tự do tiêu dao như thần tiên.

Phục thi: Là dạng cương thi “ẩn nấp”, không hiển hiện rõ nhưng có thể tồn tại âm thầm, chất chứa nguồn năng lượng tà khí dài hạn. Đôi khi nó có thể hoạt động như người sống bình thường, khi kích động sẽ hóa nguyên hình

Bất hóa cốt: Sau khi con người chết, do tinh thần tụ lại ở một bộ phận, khiến xương chỗ đó không phân hủy. Mảnh xương này được gọi là bất hóa cốt, đen như đá, nếu hấp thụ tinh khí trời đất lâu ngày thì sẽ gây họa cho nhân gian.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play