Tôi tên là Long Đồ, năm nay mười tám tuổi, là sinh viên năm nhất đại học.
Sáng hôm đó, tôi choàng tỉnh dậy từ một cơn ác mộng, mồ hôi vã ra như tắm, cả chăn đệm đều ướt sũng, dính sát vào người khó chịu vô cùng.
Nhưng khi tỉnh dậy, tôi lại không thể nhớ nổi nội dung giấc mơ, chỉ cảm thấy một cảm giác khó thở và tim đập nhanh vô cớ.
Nhà tôi thuộc một nhánh “người đi âm” ở vùng Nam Cương – chuyên chu du giữa hai cõi âm dương.
Nghề này xưa nay chỉ truyền cho con gái. Bà ngoại truyền cho mẹ tôi, mẹ lại truyền cho chị gái. Tôi thì chỉ học lỏm được chút da lông ngoài rìa.
Với trình độ tu hành nửa vời của mình, gặp chuyện này, tôi cũng hiểu ra chút ít.
Biết đây là điềm xấu, có lẽ sắp tới tôi sẽ gặp phải một tai họa đổ máu.
Vừa tắm xong, tôi liền nhận được một cuộc điện thoại lạ.
Người ở đầu dây nói là cảnh sát thị trấn quê tôi.
Tối qua, nhà tôi bốc cháy. Bà ngoại, ba mẹ với chị tôi – cả nhà bốn người – chết sạch.
Cảnh sát bảo tôi mau chóng quay về lo hậu sự.
Đầu óc tôi trống rỗng, sững sờ rất lâu mới bơ phờ cúp điện thoại, sau đó luống cuống đặt vé, cầm điện thoại đi ra ngoài.
Ba người bạn cùng phòng thấy tôi luống cuống vội vàng, gọi tôi mấy tiếng, tôi không có tâm trạng để ý, sải bước đi về phía cổng trường.
Nhưng khi tôi đến cổng trường, chú Lưu ở phòng phát thư đã chặn tôi lại, nói có thư của tôi.
Tim tôi thắt lại, bà ngoại không chịu dùng điện thoại, nếu nhớ tôi thì sẽ viết thư cho tôi.
Rất có thể đây là bức thư cuối cùng bà để lại.
Tôi vội nhận lấy, vừa xé phong bì ra thì thấy bên trong chỉ có đúng sáu chữ: “Tuyệt đối đừng quay về nhà!”
Nét chữ nguệch ngoạc hoảng loạn, nhưng vẫn nhìn ra được là nét bút của bà ngoại.
Tôi nghẹn thở.
Chẳng lẽ bà đã sớm đoán được chuyện hôm nay?
Chẳng lẽ… cái chết của cả nhà tôi không phải là tai nạn, mà là… mưu sát?
Lo lắng bất an, tôi lại quay về ký túc xá.
Đạo hạnh của ngoại cao thâm, lời bà nói tôi không dám không nghe.
Nhưng không về thì cũng không được. Thi thể của bốn người trong gia đình vẫn còn nằm lạnh lẽo trong nhà xác bệnh viện thị trấn, đang chờ tôi về lo liệu.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định… đi âm một chuyến.
Người thân không còn nữa, tôi sẽ xuống cõi âm tìm họ, hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Nghĩ là làm, tôi kéo từ dưới gầm giường ra một chiếc vali có khoá.
Trong đó có một gói đồ nhỏ.
Bên trong là ba cây nến dẫn hồn, một cuộn chỉ đỏ, một nắm tiền xu bám đầy dầu mỡ, một miếng vải tang trắng tinh, và một chiếc gương đồng to bằng lòng bàn tay.
Tôi cầm theo mọi thứ rồi bắt taxi đến vùng ngoại ô vắng vẻ, chọn một nhà trọ cũ kỹ lụp xụp để thuê phòng.
Muốn đi âm thì linh hồn phải thoát xác. Mà chuyện này đòi hỏi xung quanh tuyệt đối yên tĩnh, không được để ai làm phiền.
Trước đây mỗi lần bà ngoại hay mẹ đi âm, đều phải có người thân canh bên cạnh bảo vệ thân xác họ.
Còn tôi ở một mình, giờ này tìm người giúp là chuyện bất khả thi.
Chỉ đành chọn nơi hẻo lánh ít người lui tới.
Bà chủ trọ là một người phụ nữ tầm tứ tuần, dáng người tròn trịa. Bà ta chẳng hỏi han gì, ngáp dài ngáp ngắn rồi đưa tôi chìa khoá phòng ở cuối hành lang tầng hai.
Dãy hành lang tối om, mùi hương trong không khí vừa thoang thoảng mùi phấn son rẻ tiền, vừa lẫn lộn cái thứ mùi như… mồ hôi chân với cống rãnh.
Hai thứ mùi pha trộn vào nhau, không ngừng thách thức thần kinh khứu giác con người.
Tôi chẳng buồn để ý.
Vào phòng, khóa chặt cửa, tôi liền kéo cái giường chắn ngang lại.
Sau khi đóng kín cửa sổ và kéo kín rèm tôi liền nằm xuống giường để điều chỉnh trạng thái.
Đúng nửa đêm, chuông báo thức reo.
Tôi bật dậy, tinh thần đã sẵn sàng.
Đầu tiên dùng chỉ đỏ và tiền xu bày một trận pháp trừ tà đơn giản ở bốn góc phòng.
Tiền xu chỉ là loại một tệ bình thường, nhưng được tôi gom từ các quầy hàng vặt đông người, dính nhiều “nhân khí”.
Hơn nữa, thời buổi hiện nay chân long tọa đường, nhân đạo hưng thịnh.
Khí “thiên – địa – nhân” trên mấy đồng xu còn mạnh hơn cả tiền đồng Ngũ Đế.
Muốn đi âm, linh hồn phải rời thân xác, mà cơ thể trống không thì dễ bị quỷ vãng lai dòm ngó.
Vòng trừ tà này để bảo vệ thân thể khi tôi xuất hồn.
Dù bây giờ tà vật chiếm xác không còn nhiều như xưa, nhưng bước này tuyệt đối không thể thiếu.
Tôi đặt gương đồng xuống sàn nhà, cắn ngón tay nhỏ ba giọt máu lên mặt gương.
Rồi châm lửa đốt ba cây nến dẫn hồn.
Đây là nến đặc chế do bà ngoại làm, giúp người có đạo hạnh kém như tôi dễ dàng tách hồn, và cũng có tác dụng dẫn đường cho hồn phách quay về.
Ba cây này là bà đặc biệt chuẩn bị cho tôi hồi tháng 9 năm ngoái, khi tôi mới lên đại học.
Đi âm cực kỳ nguy hiểm, các nam đinh như cậu và ông cố đều không ai dính vào chuyện này.
Tôi tuy không phải người được truyền thừa chính thức, nhưng cũng bị bà bắt học chút ít.
Bà còn chuẩn bị đồ nghề cho tôi, chẳng lẽ lúc đó bà đã dự cảm được điều gì rồi?
Tôi không dám nghĩ thêm nữa.
Mọi thứ đã sẵn sàng. Tôi hít một hơi sâu, nằm xuống bên cạnh gương đồng và nến dẫn hồn, rồi dùng tấm vải trắng phủ kín từ đầu đến chân.
Dưới lớp vải tang trắng, tôi ngửi thấy mùi thơm lành lạnh từ nến dẫn hồn tỏa ra, chỉ một lúc sau liền cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến.
Cơ thể dần chìm vào giấc ngủ, còn linh hồn thì tỉnh táo ngồi dậy, rồi đột ngột lao thẳng vào gương đồng.
Trước mắt tôi là một thế giới xám xịt, dưới chân là con đường rộng rãi, bằng phẳng.
Bên đường lác đác vài bóng hồn đang chậm rãi bước đi, mắt đờ đẫn, không chút ý thức.
Đây chính là… Đường Hoàng Tuyền.
Tôi thử cử động cơ thể, làm quen với trạng thái mơ hồ lơ lửng này, rồi hòa vào dòng hồn phách, bước tiếp về phía trước.
Đi tầm nửa canh giờ, phía trước hiện ra một cánh cổng to lớn đầy uy nghi, hai bên có hai quỷ sai đứng gác.
Cổng Quỷ Môn.
Bà ngoại từng nói, nơi này cấm sinh hồn (1) tiến vào. Dù là người đi âm như chúng tôi cũng không được vượt giới.
(1): Sinh hồn: Linh hồn người sống
Tổ tiên từng có người bất cẩn đi lố vào trong, kết quả bị đẩy vào súc sinh đạo, đầu thai làm một con bê.
Cả nhà phải vất vả tìm con bê đó về, giết đi, làm lễ triệu hồn cực kì tốn kém mới kéo được linh hồn về lại.
Tôi không dám tiến thêm, mà quay người tách khỏi dòng hồn phách, rẽ vào rừng cây ven đường.
Bà ngoại nói, hai bên Hoàng Tuyền là Rừng Sinh Hồn– mỗi người sống đều có một cây đại diện cho sinh mệnh của mình ở nơi này.
Cây nảy mầm, ra hoa, úa tàn, đổ ngã – phản ánh sinh lão bệnh tử nơi dương gian.
Chúng tôi – người đi âm dòng họ Long – thường hoạt động trong khu rừng vô tận này.
Trong rừng sâu có một căn nhà gỗ nhỏ, là chỗ ở của dòng họ Long ở âm gian.
Tôi từng theo bà tới đó vài lần hồi mới học đi âm.
Tôi kết ấn tay, miệng lẩm nhẩm chú:
“Truy về gốc rễ, đẩy lùi tà khí - Giữa động phủ huyền ảo, ánh sáng Thái Nguyên soi rọi - Uy thần tám phương hộ vệ, dẫn ta quay về nguồn cội.”
Vừa niệm xong Linh Dẫn Quyết, linh hồn tôi bắt đầu bay vùn vụt xuyên rừng, gió âm rít rào bên tai khiến hồn thể tôi mờ nhạt dần, yếu đi trông thấy.
Đạo hạnh vẫn còn kém quá.
Cuối cùng, tôi cũng đến được căn nhà gỗ… nhưng trước mắt lại là một đống hoang tàn đổ nát.
Tôi sững sờ.
Căn nhà vốn sạch sẽ gọn gàng, giờ chỉ còn ván mục, xà gãy, như đã bỏ hoang mấy chục năm.
Chuyện quái gì đang xảy ra?
Ba năm trước, khi tôi mười lăm tuổi, bà còn đưa tôi tới đây. Lúc đó, nhà gỗ hai tầng, xung quanh toàn là cây sinh mệnh của người nhà họ Long – tươi tốt, rợp bóng.
Giờ thì sao?
Tất cả cây thuộc về người nhà tôi đều tỏa ra luồng khí chết mờ mờ – chứng tỏ đã bệnh nặng gần chết.
Cây của chính tôi cũng không ngoại lệ.
Còn cây của bà ngoại, ba mẹ và chị tôi – đã mục rữa ngã đổ, thân cây và lá cây đã hóa thành bùn đen nhớp nhúa, toát ra một luồng oán khí dày đặc.
Chuyện này… nghĩa là bốn người họ không chỉ chết, mà chết rồi còn hoá thành… lệ quỷ!