Ngồi tàu gần 20 tiếng, cuối cùng tôi cũng tới được Bạch Thị.

Giữa tháng Tư mà trời Đông Bắc vẫn lạnh thấu xương, lạnh hơn tôi tưởng rất nhiều. Nhiệt độ xuống âm khiến một đứa mặc áo cộc tay như tôi run cầm cập.

Tôi tìm đại một nhà trọ trú tạm, đặt đồ ăn và mua luôn một bộ đồ ấm kèm theo mấy món đồ leo núi.

Trước khi đi ngủ, tôi lấy một cốc sứ treo vào tay nắm cửa.

Kéo tủ đầu giường và ghế ra chắn phía sau cửa.

Làm vậy để nếu ai mở cửa đi vào, cái cốc sẽ rơi xuống phát ra tiếng động, báo cho tôi biết.

Tôi còn lấy chỉ đỏ với đồng xu, bày một trận trừ tà ở bốn góc phòng.

Làm xong những việc này, tôi suy nghĩ một lát.

Rồi lại dùng máu ở đầu ngón giữa vẽ một cái phù trấn tà lên cửa sổ.

Gương trong nhà vệ sinh cũng vẽ luôn một cái.

Xong xuôi hết rồi, tôi mới yên tâm nhắm mắt ngủ.

Vừa mở mắt, tôi phát hiện cả người mình bị bao trùm bởi một đống sợi tơ đen đặc, đang ngọ nguậy quấn chặt, và càng ngày càng nhiều.

Lại có những sợi chui vào mũi, miệng, tai tôi, tôi căn bản không thể ngăn cản, chỉ cảm thấy đầu mình sắp bị những sợi tơ đen xé toạc từ cổ họng.

Tôi lạnh cả người.

M* kiếp, đây đâu phải tơ sợi bình thường — đây là Thanh Ti Cổ của vùng Miêu Cương!

Trước khi nhận cuộc điện thoại đó, rõ ràng tôi vẫn khỏe mạnh bình thường. Sau đó cũng không tiếp xúc gần với người lạ.

Kẻ nào là cổ sư đã hạ cổ tôi?

Là lúc còn ở ký túc xá?

Hay là ở cái nhà nghỉ hôi hám kia?

Hay là ở trên tàu?

Giờ nghĩ mấy cái đó cũng vô dụng rồi.

Tôi cố gào lên, cố vùng vẫy, nhưng hoàn toàn bất lực.

Ngay lúc đó, trên đỉnh đầu bỗng nhiên xuất hiện một nhành liễu xanh biếc.

"Chát" — một tiếng rõ to vang lên ngay trên đầu, đám sợi tơ đen liền nới lỏng.

"Chát" lần hai, đám tơ bắt đầu tuột ra khỏi người tôi.

"Chát" lần ba, đám tơ hoàn toàn biến mất.

Là bà Liễu!

Tôi như sụm xuống, tay chân mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào.

Cơn đau nhức nhối trong não khiến trán tôi túa mồ hôi lạnh.

Nhưng tôi chẳng quan tâm mấy nữa. Tôi cố lết đến trước mặt bà, muốn dập đầu cảm ơn bà đã cứu mạng, cũng muốn cầu xin bà cứu giúp nhà họ Long.

“Bà ơi... cháu... cháu...”

Bà Liễu là một cây liễu già mọc sâu trong núi Trường Bạch, thân to đến mức mười người ôm cũng không xuể.

Tuổi đời ít nhất cũng phải hơn ngàn năm!

Bố tôi là con nhà thợ săn ở vùng đó. Lúc ông 24 tuổi, cùng bạn bè lên núi gần nhà bà ngoại tôi chơi.

Không may gặp phải rắn độc, được mẹ tôi, người đi hái thuốc ngang qua, cứu về nhà. Đợi khi đoàn người họ nghỉ ngơi nửa tháng chuẩn bị rời đi, bố tôi lại nói ông không đi nữa.

Năm thứ hai sau khi cưới, bố mẹ tôi sinh chị tôi, năm sau nữa là tới tôi.

Lúc tôi năm tuổi, bố dẫn tôi về quê thăm bà nội.

Chắc là không hợp thổ nhưỡng hay sao mà tôi khóc suốt đêm, lại còn sốt cao không hạ, ăn gì ói nấy.

Uống thuốc, tiêm thuốc đều không có tác dụng.

Bà nội làm theo phong tục địa phương, cõng tôi tới trước cây liễu lớn, bắt tôi quỳ lạy nhận cây làm bà đỡ đầu.

Lạy xong, trên tay tôi liền hiện ra một vết bớt hình lá liễu.

Cũng ngay sau đó, tôi khỏi bệnh luôn.

Về nhà, bà ngoại nghe chuyện, xoa đầu tôi nói dịu dàng:

“Tiểu Đồ à, Liễu Trầm Sa là cây tu hành lâu năm, tu vi thâm sâu khôn lường. Nhỡ mai này nếu bà ngoại không còn bảo vệ được con nữa, thì cứ chạy tới chỗ bà Liễu.”

Hồi đó tôi với chị tôi vẫn chưa bước chân vào con đường tu hành, nghe bà nói còn tưởng là kể chuyện, cười ha ha như đám ngốc.

Tôi tìm đến bà Liễu chính là vì nhớ tới lời dặn khi xưa của bà ngoại.

Thật ra là tôi cũng đã hết cách rồi.

Nhưng tôi còn chưa kịp nói gì, nhành liễu đã biến mất, còn tôi thì rơi thẳng từ trên cao xuống.

Người đập một phát xuống giường, lúc này tôi mới nhận ra mình vẫn đang nằm trên nệm — thì ra là mơ.

Nhưng mà... giấc mơ này chân thực đến rợn người. Đầu tôi vẫn còn đau âm ỉ, cổ họng thì khô rát.

Tôi với tay bật đèn, định rót ly nước.

Ánh đèn vừa sáng, thứ đầu tiên đập vào mắt là mảnh vỡ của cái cốc nằm trên thảm gần cửa.

Phù trấn tà trên cửa sổ thì bị ai đó xóa mất một nửa.

Còn mấy sợi chỉ đỏ trong trận trừ tà ở các góc phòng thì bị cắt đứt.

Tôi sững người, không thốt nên lời.

Không phải mơ! Nếu không có bà Liễu, thì giờ tôi đã toi đời rồi.

Tối đó tôi không ngủ tiếp nữa.

Sáng hôm sau tôi mặc đồ kỹ càng, cầm gậy leo núi, mang theo đồ ăn với nước, một mình đi sâu vào núi Trường Bạch.

Tôi đánh giá quá cao sức mình.

Mới leo được nửa chừng đã lăn ra ngất xỉu trong tuyết.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đang nằm trên cái giường lò nóng hổi.

“Dậy rồi à?”

Trước mặt tôi là một ông chú trung niên mặt mũi hiền lành. Chú đưa tay sờ trán tôi, thấp giọng nói: “Vẫn còn sốt.”

“Đây, uống thuốc đi.”

Vừa nói chú vừa túm tôi dậy, nhét cho tôi một viên thuốc và một cốc nước ấm.

Tôi làm bộ ngoan ngoãn nuốt thuốc, nhưng thật ra giấu viên thuốc vào tay áo, nước cũng chỉ nhấp một tí cho ướt môi.

Nếu là tôi của hai hôm trước thì chắc đã nuốt cái ực vào rồi.

Nhưng giờ thì khác. Sau chuyện này, tôi không dám ăn uống thứ gì từ người lạ đưa nữa.

Tôi còn không biết mình bị hạ cổ khi nào, làm sao mà dám tin ai nữa?

“Này nhóc, chú đưa mày về đây cũng thay bố mẹ nói mày vài câu nhé?”

“ Mày bị ngu hả con???”

“Sốt cao thế này còn dám leo núi một mình, đầu óc có được bình thường không?!”

“Hên mà mày gặp chú, nếu không chắc giờ chết cứng ngắc ngoài đường rồi!”

“Đúng là gan lì hết biết!”

Tôi nghe chẳng những không giận, mà còn thấy hơi buồn cười.

Cười cười... rồi bỗng dưng tôi muốn khóc.

Hồi trước mẹ cũng hay mắng tôi như vậy.

Giờ tôi biết làm sao đây? Với cái thân thể thế này, tôi làm sao vào núi gặp bà Liễu?

Làm sao bây giờ…

Đang u uất thì ông chú ngừng mắng, nhìn tôi đầy quan tâm:

“Mày bị gì vậy? Khóc cười lẫn lộn thế, đừng làm chú sợ nhe con.”

Rồi bỗng ánh mắt chú thay đổi, như chợt nghĩ ra điều gì:

“Không lẽ... mày định tự tử à? Thánh thần ơi, sao mà mày nghĩ quẩn vậy? Có chuyện gì nói chú nghe.”

Tôi còn chưa kịp lắc đầu cho qua chuyện…

Thì một giọng nói trầm khàn vang lên trong phòng.

“Nó đến tìm Liễu Trầm Sa.”

Giọng đó không phải của chú kia. Nhưng trong phòng ngoài tôi với chú ấy thì đâu còn ai khác?

Tôi nổi hết da gà. “Ai? Ai đang nói đó?!”

Chú trung niên trợn tròn mắt: “Gì? Mày nghe được tiếng ông Bát à?”

“Thế nhóc có thấy được ông ấy không?”

Chú chỉ vào bên cạnh mình. Tôi nhìn theo hướng chú chỉ — một ảo ảnh hình con trăn màu xanh rêu, to ngang bắp đùi, đang nằm cuộn tròn trên bàn.

Tôi nhớ bà ngoại từng kể, trong giới huyền môn phương Bắc, có câu: Nam Mao, Bắc Mã (1)

Mà “Bắc Mã” chỉ chính là xuất mã tiên, một hệ tín ngưỡng dân gian vùng Đông Bắc, thờ Ngũ Đại Tiên: Hồ – Hoàng – Bạch – Thường – Hắc.

“Thường” chính là rắn tiên — và con trăn này chính là một vị “Thường Bát gia”.

Tôi chớp mắt, từ trên giường bò dậy, cúi người hành lễ về phía ảo ảnh con trăn.

“Tiểu bối Long Đồ, xin bái kiến tiên gia.”

Con trăn rung đuôi đánh rầm rầm vào tường, cười khúc khích:

“Người nhà họ Long à? Hèn chi được Liễu Trầm Sa để mắt.”

“Tiếc thay... nhóc con không sống được mấy hôm nữa đâu.”

Chú trung niên há hốc mồm: “Bát gia... ý ngài là sao?”

Ảo ảnh con trăn lạnh lùng lên tiếng:

“Hổ Nhai Tử, đừng nhiều chuyện.”

“Đây không phải chuyện cậu có thể hỏi đâu.”

“Mai đưa nó đi gặp Liễu Trầm Sa.”

“Còn lại, đừng hỏi gì nữa.”

______________________________

(1) Có thể giải thích ngắn gọn cụm “Nam Mao Bắc Mã” nhưng mình khá thích kiến thức sâu xa của cụm này. Nên mình sẽ dành một chương sau để giải thích rõ hơn, mọi người có hứng thú thì có thể đọc chương đó không thì thôi =)))

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play