Không khí tĩnh lặng trong giây lát.

1001: […] Thật sự bị khí chất trà xanh ngút trời của ký chủ dọa choáng váng.

Dù không muốn phá vỡ sự yên tĩnh này, nhưng 1001 vẫn phải làm tròn trách nhiệm của một hệ thống, bèn cẩn trọng báo cáo: […Chỉ số trà xanh +1.]

Ân Chỉ Thư cảm nhận được Lục Nghiên hơi cứng người lại, thậm chí còn siết lấy cổ tay cô. Đứng ngoài xe, Tề phó quan đang trong trạng thái như gặp phải đại địch, kinh ngạc mở to mắt vì không tin vào tai mình.

Tên thuộc hạ vừa mở cửa xe cho Quý Phong Tiêu thì hít một hơi lạnh, chuẩn bị sẵn sàng để hứng chịu cơn thịnh nộ của Hoàng thái tử.

Thế nhưng Quý Phong Tiêu chỉ híp mắt, đưa tay gỡ điếu xì gà xuống, cười lạnh một tiếng rồi xoay người bỏ đi.

Tề phó quan thở phào nhẹ nhõm, nhưng Ân Chỉ Thư vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy.

Quả nhiên, vị Hoàng thái tử tóc đỏ mắt vàng đi được vài bước lại đột ngột quay lại, một tay chống lên cửa xe, nhìn Ân Chỉ Thư chằm chằm: “Cô là người của Thủ Đô tinh?”

Nụ cười trên môi Ân Chỉ Thư càng tươi hơn: “Điện hạ đoán xem?”

Quý Phong Tiêu nhướng mày, rồi đột nhiên nở một nụ cười đầy ác ý: “Tôi không có hứng thú tham gia cùng hai người, nhưng đột nhiên lại rất muốn chia rẽ hai người.”

Anh đứng thẳng người, tháo một chiếc khuy măng sét màu vàng từ cổ tay áo rồi tiện tay ném vào trong tầm với của Ân Chỉ Thư, đoạn thong thả nói: “Ngày kia là vũ hội hoàng cung ở Thủ Đô tinh, tôi còn thiếu một bạn nhảy. Cô đã là người của Đế quốc, tôi tin cô hiểu rõ, trở thành bạn nhảy của tôi có ý nghĩa gì.”

Chiếc khuy măng sét được khắc hoa văn vô cùng phức tạp, có lẽ là biểu tượng cho huy hiệu sư tử và hoa diên vĩ của hoàng tộc.

Ân Chỉ Thư không thích kiểu nói chuyện này lắm, nhưng dưới sự chỉ đạo của 1001, cô vẫn nhìn thẳng vào ánh mắt ngạo mạn điển hình của kẻ bề trên đó, nở một nụ cười có thể xem là ngoan ngoãn, giọng điệu hơi kéo dài: “Vâng, em hiểu mà.”

Câu trả lời này rõ ràng khiến Quý Phong Tiêu vô cùng đắc ý. Anh thờ ơ liếc nhìn Lục Nghiên đang bị khống chế một lần nữa, rồi thu lại ánh mắt, xoay người bước về phía phi thuyền hoàng kim của mình.

Tên thuộc hạ bước theo bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Điện hạ, không hỏi xem họ có liên quan gì đến Trần Tam sao? Với cả, tung tích của Lục Nghiên…”

Quý Phong Tiêu lạnh lùng liếc hắn: “Lục Nghiên dù có chết cũng không đời nào bị trói trên xe để chơi cái trò này. Còn cái gã họ Trần gì đó, cần phải hỏi nữa à? Kéo xuống cho chó ăn đi.”

Phi thuyền hoàng kim một lần nữa dang rộng đôi cánh, đổ một cái bóng khổng lồ đầy vẻ kiêu ngạo xuống mặt đất, rồi gầm lên một tiếng, phóng thẳng lên trời cao.

1001: [… Ký chủ, ngài gan thật đấy. Ngài không sợ Hoàng thái tử nổi giận? Vị này nổi tiếng với tính cách nóng nảy và hành động tùy hứng mà.]

Ân Chỉ Thư tạm thời không để ý đến nó.

Cô vội vàng buông chiếc cà vạt ra, nhẹ nhàng trườn xuống khỏi người Lục Nghiên. Sau khi chần chừ một giây, cô quyết định gấp chiếc cà vạt lại ngay ngắn rồi hai tay trịnh trọng đưa đến trước mặt anh.

“Lúc nãy…” Cô ngượng ngùng mở lời, cố gắng lựa chọn từ ngữ, nhưng mới nói được hai chữ đã khựng lại.

Nói gì bây giờ?

Rằng lúc nãy tôi hôn anh, dùng cà vạt bịt mắt anh, thật sự ngượng ngùng…?

Việc đã làm rồi, nhưng lúc sắp nói ra lại khó hơn cả khi làm.

Ân Chỉ Thư thầm thở dài, cảm thấy con đường trở thành trà xanh cao cấp còn dài. Cô tự thấy biểu hiện của mình đã rất xuất sắc, nhưng xem ra vẫn còn nhiều điểm cần phải cải thiện.

Thế nhưng, dáng vẻ này lọt vào mắt Lục Nghiên lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Ngón tay cô trắng nõn, thon dài. Khoảnh khắc cô nâng niu chiếc cà vạt sẫm màu và trịnh trọng đưa nó cho anh, anh lại bất giác nghĩ đến lúc đôi mắt bị che lại, chính đôi tay này đã vòng ra sau đầu để siết chặt chiếc cà vạt, khống chế anh.

Cô rõ ràng rất sợ. Dù lúc đối mặt với vị Hoàng thái tử kia, cô tỏ ra rất cứng cỏi, nhưng vì da thịt kề nhau, anh có thể cảm nhận rõ nhịp tim dồn dập và sự run rẩy mà cô đang cố che giấu.

Giống như nụ hôn cô đặt lên môi anh vậy, rõ ràng là căng thẳng đến run người, nhưng vẫn can đảm làm tới.

“Tại sao lại giúp tôi?” Lục Nghiên cúi mắt nhìn cô.

“Tôi đã nói là sẽ báo đáp ngài mà.” Ánh mắt Ân Chỉ Thư chỉ lướt qua anh trong thoáng chốc rồi vội dời đi nơi khác. “Đây là cà vạt của ngài.”

Dừng một chút, cô lại bổ sung: “Có cần tôi giúp ngài thắt lại không?”

Ánh mắt Lục Nghiên sâu thẳm.

Lý trí mách bảo anh phải từ chối. Bao nhiêu năm nay, dù có Tề phó quan và quan quân nhu bên cạnh, mọi việc trong sinh hoạt anh đều tự mình làm. Anh luôn cho rằng việc để người khác làm hộ những chuyện này là một hành động ngớ ngẩn.

Nhưng khi nghe thấy giọng nói dịu dàng của Ân Chỉ Thư, anh bỗng quên mất lý trí của mình.

“Cô tên gì?” anh thấp giọng hỏi.

“Tôi là Ân Chỉ Thư,” cô đáp.

Giơ chiếc cà vạt nãy giờ, tay mỏi quá rồi, hy vọng Lục Nghiên hiểu ý một chút mà nhanh nhận lại đồ của mình đi chứ.

Lục Nghiên không gọi tên cô, chỉ đột ngột nói: “Được.”

Tiếng “được” không đầu không cuối này khiến Ân Chỉ Thư ngẩn người, rồi cô mới nhận ra, đó là câu trả lời cho đề nghị lúc trước của mình.

Tề phó quan đã nhanh chóng lên xe. Chiếc xe lặng lẽ khởi động rồi lao đi như một mũi tên rời cung, nhưng bên trong vẫn vô cùng êm ái.

Không ai dám phát ra tiếng động nào vào lúc này, nhưng điều đó không ngăn được vẻ kinh ngạc lộ rõ trên mặt họ.

—— Vị thượng tướng sắt đá và cương trực của Liên bang… đã cúi đầu trước một cô gái chỉ vừa mới biết tên.

Ân Chỉ Thư vừa đưa tay, định vòng chiếc cà vạt qua cổ anh thì giọng Lục Nghiên lại vang lên: “Đừng động đậy.”

“Hửm?” Ân Chỉ Thư ngạc nhiên cúi xuống.

Lục Nghiên khom người, một tay đã đặt lên mắt cá chân vẫn chưa được xử lý của cô.

Mắt cá chân của cô rất nhỏ, dù đã hơi sưng đỏ vì trật khớp, nó vẫn mang một vẻ đẹp mong manh. Lục Nghiên thậm chí không dám dùng sức nắm lấy.

Tất nhiên là cô thấy đau.

Nhưng nhiều năm làm nghề sát thủ đã rèn cho cô khả năng chịu đau phi thường, ngay cả khi đã xuyên vào game và thay một cơ thể mới.

Dù vậy, khi Lục Nghiên vừa chạm vào, cô vẫn hít khẽ một hơi.

Lục Nghiên quả nhiên lập tức dừng mọi động tác, rồi nói: “Nếu đau, có thể vịn vào tôi.”

Ân Chỉ Thư vừa mới vòng chiếc cà vạt qua sau cổ anh, một tay còn đang đặt trên vai. Nếu bây giờ thuận thế vịn vào… thì chẳng khác nào chủ động ngả vào lòng anh.

Đó là một khoảng cách vừa khó xử, lại vừa là một cơ hội trời cho.

[Nếu ký chủ cần, tôi có thể hạ thấp ngưỡng cảm nhận đau đớn của ngài xuống. Dù gì thì lúc nắn lại khớp mà đau đến mức hét lên sẽ làm hỏng hình tượng ‘em gái trà xanh’. Hơn nữa, 1001 cũng sẽ đau lòng lắm đó!]

Ân Chỉ Thư vô cùng cảm động rồi từ chối: [Cảm ơn nhé, nhưng cơn đau sẽ khiến ấn tượng để lại chân thật hơn.]

Cô đột nhiên mở to mắt, dè dặt hỏi: “Ngài định giúp tôi nắn lại khớp sao?”

Lục Nghiên gật đầu, tưởng rằng cô đang lo lắng cho tay nghề của anh: “Không phải gãy xương, chỉ là trật khớp thôi. Nắn lại khớp ở mức độ này thì tôi…”

“Được ạ” Ân Chỉ Thư nhẹ nhàng ngắt lời anh.

Cô không thuận thế vịn vào người anh mà ngả ra sau ghế, hai tay bấu chặt lấy phần đệm da. Các đốt ngón tay cô trắng bệch, rõ ràng là đang sợ hãi cơn đau sắp ập đến, nhưng trên mặt vẫn giữ một nụ cười lịch sự: “Tôi không sao đâu, làm phiền ngài rồi.”

Lục Nghiên lặng lẽ liếc nhìn những ngón tay của cô, không nói thêm lời nào, tay anh đột ngột dùng sức.

Cơn đau do nắn khớp ập đến như vũ bão, càn quét mọi dây thần kinh của Ân Chỉ Thư. Mồ hôi túa ra trên trán, cô nhắm nghiền hai mắt, trông vô cùng yếu ớt, nhưng vẫn nghiến chặt môi dưới, không để một tiếng kêu đau nào bật ra.

[Chỉ số trà xanh +1]

[Chỉ số hảo cảm +1]

[Chỉ số hảo cảm +1]

1001 có chút kinh ngạc khi phải thông báo liên tiếp hai lần, thì nghe thấy giọng nói của Ân Chỉ Thư vang lên trong tâm trí, nhẹ nhàng và hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài đang cắn răng chịu đựng của cô.

[Thấy chưa, đâu phải do tôi may mắn.]

[Là do bản thân Lục thượng tướng vốn đã muốn đưa tôi lên xe, tôi chỉ dùng đạo cụ A để tác động anh ta một chút mà thôi.]

[Và bây giờ, tôi sẽ đổi sang đạo cụ B, để khiến trong mắt anh ta chỉ có tôi, để anh ta khắc ghi dáng vẻ yếu đuối nhất của tôi lúc này.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play