Giọng của Ân Chỉ Thư rất nhẹ nhàng và dịu dàng, nụ hôn của cô cũng thế, mềm mại và tĩnh lặng.
Nó dường như hoàn toàn vô hại, tựa như một cái chạm da thịt đơn thuần, giống hệt lần ngón tay và lòng bàn tay vô tình lướt qua nhau trước đó, không hề ẩn chứa bất kỳ thâm ý nào.
Nhưng cả hai đều biết, sự thật không phải vậy.
Lục Nghiên không nhắm mắt.
Ánh mắt anh hiếm khi lộ ra vẻ ngơ ngác, ngay cả sát khí trên người cũng ngưng trệ trong giây lát.
Cảm giác ngưa ngáy từ cái chạm tay lúc trước dường như men theo cánh tay, lan đến tận bờ môi và khuấy động thành một trận run rẩy nơi đáy lòng anh.
Sự rung động này, Lục Nghiên chỉ từng trải qua một lần duy nhất, đó là khi anh lần đầu tiên cho nổ tung một cỗ cơ giáp của địch thành một đóa pháo hoa rực rỡ giữa vùng không gian vô chủ.
Ân Chỉ Thư có thể cảm nhận được sự căng thẳng và kinh ngạc của Lục Nghiên. Cơ bắp của anh vốn đã căng cứng, giờ đây dường như còn gồng lên thêm vài phần.
Quan trọng hơn là, chính cô cũng đang rất hồi hộp.
Suy cho cùng, cô vốn chỉ là một nữ sát thủ vô cảm, chuyên điều khiển giáp máy không người lái. Mọi tiếp xúc với người khác giới của cô chỉ giới hạn trong việc nhận và gửi những mệnh lệnh nhiệm vụ ngắn gọn qua quang não, hoặc là những trận chiến một mất một còn trong game.
Hệ thống 1001 rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của cô, bèn nghiêm túc khuyên nhủ: [Ký chủ, ngài nghĩ mà xem, làm tròn lên thì có khác nào cô được hời to đâu. Trước đây ngài chỉ có thể ngắm nhân vật này qua màn hình thôi mà…]
Bầu không khí ái muội mờ ảo bỗng bị 1001 phá vỡ. Ân Chỉ Thư có chút thẹn quá hóa giận: [? Tôi ngắm màn hình hồi nào? Im đi.]
1001 vội thắng gấp, tạm thời lựa chọn sự chuyên nghiệp thay vì vâng lời: [Chỉ số hảo cảm +1, chỉ số trà xanh +1.]
[Tiện thể, tôi đề nghị ký chủ nên che mắt Lục thượng tướng lại. Dù sao thì sau khi vị Hoàng thái tử kia mở cửa ra, anh ấy cũng không dễ bị lừa như vậy đâu.]
Ân Chỉ Thư đang định hỏi giờ này lấy đâu ra thứ gì để bịt mắt thì ngón tay cô chạm phải chiếc cà vạt của Lục Nghiên.
Ngay lập tức, cô gần như thô bạo tháo phăng chiếc cà vạt của anh ra rồi đột ngột bịt mắt anh lại.
Lục Nghiên nhíu mày, bừng tỉnh khỏi những cảm xúc ban nãy. Anh khó chịu định đưa tay gỡ thứ trên mặt xuống.
Thế nhưng, đôi môi ấm áp đã lần nữa vội vàng áp xuống, ngăn chặn mọi hành động của anh.
Có lẽ vì trước mắt là một màu đen kịt nên mọi giác quan dường như được khuếch đại lên vô hạn, hoặc cũng có thể do tình thế quá khẩn cấp khiến Ân Chỉ Thư không còn thời gian để kiểm soát lực đạo, nên lần này, nụ hôn không còn là một cái chạm lướt nhẹ trên bề mặt nữa.
Chà, hình như có hơi mạnh bạo quá rồi.
Cùng lúc đó, cửa xe cuối cùng cũng bị giật mạnh ra.
Chàng trai tóc đỏ mắt vàng anh tuấn từ trên cao nhìn xuống cảnh tượng lộn xộn bên trong.
Người đàn ông mặc vest nửa nằm trên ghế sau, áo sơ mi đã nhàu nhĩ, cổ áo bung mở đến cúc thứ ba, để lộ những đường cơ bắp săn chắc tuyệt đẹp.
Hơn nửa khuôn mặt của đối phương bị chiếc cà vạt kẻ ô che khuất, chỉ để lộ vài sợi tóc màu xám bạc. Đầu anh hơi ngửa ra sau theo bàn tay đang giữ chiếc cà vạt, cho thấy trong mối quan hệ này, anh rõ ràng đang ở thế yếu và hoàn toàn bị động.
Thân ảnh thướt tha của Ân Chỉ Thư đang chống tay bên trên người đàn ông. Mái tóc dài xoăn màu trà có phần rối bù, buông lơi xuống, chỉ để lộ ra góc nghiêng gương mặt trắng nõn của cô.
Hai người đang chìm trong không khí ái muội đến mức không thèm liếc mắt đến người vừa tới. Mãi cho đến khi có người dường như không nhìn nổi nữa, bèn ho khan một tiếng.
Thật ra Ân Chỉ Thư đang vô cùng căng thẳng, nếu không thì ban nãy, trong lúc cúi xuống đã chẳng lỡ dùng sức quá đà, vô ý làm rách môi Lục Nghiên.
Tim cô đập nhanh như trống dồn, nhưng vẫn cố nặn ra vẻ mặt lười biếng và thiếu kiên nhẫn, nghiêng đầu liếc nhìn ra ngoài xe.
Quý Phong Tiêu quả thật sở hữu một gương mặt khiến cả đế quốc phải điên đảo.
Nếu Lục Nghiên, người đang bị cô ghì giữ bên dưới, là bầu trời sao sâu thẳm và băng giá, thì Quý Phong Tiêu chính là ngọn lửa đồng cỏ ngông cuồng và dữ dội. Anh giống như điếu xì gà đang cháy dở trên môi, tỏa ra làn khói vừa nguy hiểm lại vừa say mê.
Một mặt thì căng thẳng, mặt khác Ân Chỉ Thư vẫn tranh thủ say sưa ngắm nhìn một lúc. Mãi cho đến khi 1001 gào thét nhắc nhở, cô mới cất giọng ngọt ngào: “Ồ, ra là Hoàng thái tử điện hạ.”
1001 vô cùng hài lòng: [Chỉ số trà xanh +1.]
Ánh mắt Quý Phong Tiêu dừng lại trong giây lát trên đôi môi vương chút máu của cô, rồi lướt nhanh qua người Lục Nghiên, sau đó thích thú nhướng mày: “Xem ra là tôi đã làm phiền rồi.”
Nói thì nói vậy, nhưng rõ ràng vị Hoàng thái tử này không hề có ý định đóng cửa xe hay rời đi.
Ân Chỉ Thư có chút bất ngờ, cô chậm rãi chớp mắt.
Rõ ràng cô chỉ đang suy nghĩ xem phải làm thế nào trong tình huống này, nhưng trong mắt Quý Phong Tiêu, hành động đó lại mang một ý nghĩa khác.
Cô gái có làn da trắng như tuyết, đuôi mắt vốn đã ẩn chứa nét quyến rũ, nên cái chớp mắt và hành động khẽ nheo lại đôi con ngươi màu nhạt ấy tựa như một lời mời gọi thầm lặng.
Vệt máu tươi trên môi cô lại càng trở nên mê hoặc trong không gian tối tăm của chiếc xe.
Ngay cả chính Quý Phong Tiêu cũng không nhận ra, ánh mắt anh dừng trên người Ân Chỉ Thư đã hơi lâu một chút.
1001 chớp lấy cơ hội, khẩn cấp chỉ dẫn: [Ký chủ bình tĩnh, vào những lúc thế này, chỉ cần ngài không ngại thì người ngại sẽ là anh ấy. Những lời nói thảo mai có thể sẽ mang lại hiệu quả bất ngờ đó nha. Tiện thể, Ký chủ nên khéo léo dùng các thán từ, như vậy khí chất trà xanh sẽ càng đậm đặc đấy!]
Giữa lúc đang giằng co với Quý Phong Tiêu, Ân Chỉ Thư nhanh chóng suy tính rồi lại cất giọng mềm mỏng: “Hoàng thái tử điện hạ sao lại nhìn em như vậy? Chẳng lẽ ngài có sở thích này từ bao giờ rồi? Hay là, ngài cũng muốn tham gia cùng bọn em… ạ?”