Ân Chỉ Thư bị cái lạnh làm tỉnh giấc.

Đập vào mắt cô là khoang thuyền phi thuyền xa lạ, khí lạnh bật quá mức, cảm giác lạnh lẽo này khiến cô vốn quen mặc quần áo giữ nhiệt độ ổn định vô cùng khó chịu và kinh ngạc.

—— Bởi vì cô là một sát thủ cơ giáp chuyên nghiệp.

Sau kỷ nguyên tinh tế, Đế quốc đã phổ cập việc sử dụng giáp không người lái được điều khiển bằng chương trình AI. Tuy nhiên, chương trình AI cũng có thể gặp lỗi, cho nên mỗi tháng sẽ có vài chiếc cơ giáp không đạt chuẩn bỏ trốn.

Nói một cách dễ hiểu, đó là những cỗ máy “có được ý thức riêng”.

Công việc của Ân Chỉ Thư là đuổi bắt những chiếc cơ giáp mất kiểm soát này, hoặc là tháo dỡ đánh gục ngay tại chỗ, hoặc là chế phục đối phương rồi đưa về nhà máy kiểm tra và sửa chữa.

Cũng chính vì tính chất đặc thù của công việc, nên cô luôn mặc bộ đồ điều nhiệt chuyên dụng. Sau những đợt làm việc căng thẳng, cô sẽ được nghỉ phép và thư giãn.

Nhưng chưa bao giờ cô phải trải qua cảm giác bị “lạnh tỉnh lại” chẳng mấy dễ chịu như thế này.

Và sự kinh ngạc này đạt đến đỉnh điểm, khi cô phát hiện bộ đồ lao động giữ nhiệt độ ổn định trên người mình đã biến thành một chiếc váy dài lấp lánh như bầu trời đầy sao, chân mang đôi giày cao gót nhọn hoắt đính đầy kim cương, cao khoảng mười hai centimet.

Khoang thuyền phi thuyền mà cô đang ngồi lại chật chội và nhỏ hẹp.

Nói tóm lại, đoạn ký ức cuối cùng của cô là việc đang đuổi bắt vài chiếc cơ giáp không người lái mất kiểm soát.

Vậy sao cô đột nhiên lại đến đây?

…… Đây là đâu?

Chẳng lẽ cô đã bị kẻ địch bắt cóc?

Rốt cuộc thì kẻ địch đã nhiều lần muốn dùng giá cao để lôi kéo cô, liên tục bị từ chối vẫn không bỏ qua. Nhất thời thẹn quá hóa giận mà dùng hạ sách này cũng không phải là không thể.

…… Nhưng sau khi bắt cóc cô, chẳng phải nên dùng khí cụ ràng buộc cấp cao nhất để trói chặt tay chân cô à?

Cho cô mặc một bộ trang phục như vậy, là nghĩ rằng Ân Chỉ Thư cô đi giày cao gót sẽ bị hạn chế sức chiến đấu?

Điều này không hợp lý.

Ân Chỉ Thư rũ mắt trầm tư một lát. Giữa việc giành quyền kiểm soát phi thuyền này và việc tĩnh lặng quan sát sự thay đổi, cô tạm thời chọn vế sau.

Dường như đã chú ý thấy cô tỉnh dậy, người đàn ông trung niên mặc vest thẳng thớm ở hàng ghế đầu khẽ nghiêng đầu: “Ân tiểu thư, phi thuyền sắp đến nơi, xin ngài chuẩn bị sẵn sàng.”

Ân Chỉ Thư theo bản năng hỏi: “Đến đâu cơ?”

Ánh mắt người đàn ông trung niên trở nên có chút kỳ lạ: “Cha ngài…… chưa nói cho ngài?”

Cha cô ư?

Không, một cô nhi như cô lấy đâu ra cha……?

Người đàn ông trung niên đã coi sự im lặng của cô là cam chịu, nhìn cô một cái rất phức tạp, trên mặt lộ vẻ thương hại.

Chỉ trách cô sinh ra quá mức xinh đẹp, cố tình mẹ đẻ mất sớm, cha khác lại có tân hoan, căn bản không hề để ý đến đứa con gái này. Chính vì thế mới đem cô như một món hàng, cứ vậy bán cho Trần tam thiếu khét tiếng ăn chơi trác táng trong Thủ Đô tinh.

Lại nghĩ đến những thủ đoạn và hành vi tra tấn tàn bạo khiến người ta phẫn nộ của Trần tam thiếu, thật sự khiến người ta tiếc hận.

Sau một lúc cân nhắc, người đàn ông trung niên cuối cùng cũng uyển chuyển mở lời: “Ân tiểu thư, Trần tam thiếu sẽ không bạc đãi ngài đâu. Dù sao cũng đã bỏ ra khoảng một trăm triệu tinh tệ mới đổi được ngài về đây. Sau này ngài cứ yên tâm ở đây, có yêu cầu gì thì cứ nói với tôi……”

Một trăm triệu tinh tệ?

Đổi về đây?

Sẽ không bạc đãi cô??

Mấy thông tin này chồng chất lên nhau thực sự có chút vượt quá mong đợi của Ân Chỉ Thư.

Cô nhất thời không biết nên phàn nàn rằng một trăm triệu tinh tệ cũng có thể mua được mình, hay nên cảm thấy cực kỳ kinh ngạc vì có người dám bạc đãi cô.

Nhưng bỏ qua những điều đó, vài câu đối thoại này cũng đủ để Ân Chỉ Thư nhận ra nhiều điểm bất thường hơn.

Giọng cô tuy không thay đổi, nhưng âm điệu lại quá mềm mại và điệu đà.

Mái tóc dài màu trà xoăn lọn lớn xõa xuống cũng quá khác thường.

Ngoài ra, thái độ và ánh mắt của vị tiên sinh ở hàng ghế đầu đối với cô cũng rất kỳ lạ.

Cứ như thể hoàn toàn không biết cô là sát thủ cơ giáp mạnh mẽ nhất Đế quốc, mà lại là một đóa hoa yếu ớt chạm vào là tan vỡ.

“Có thể đưa tôi một cái gương không?” Ân Chỉ Thư suy nghĩ, thử dò xét theo lời đối phương nói mở miệng, “Nếu đã như vậy, tôi muốn để lại ấn tượng tốt cho Trần tam thiếu, chứ không phải bộ dạng mệt mỏi vì đường xa thế này.”

Phi thuyền đúng lúc này dừng lại. Ân Chỉ Thư đi theo người đàn ông trung niên phía sau, trực tiếp theo hành lang dài đi vào một căn phòng.

Một căn phòng có giường, màu sắc phối hợp vừa nhìn đã thấy mười phần ám muội khó tả…… đó là phòng ngủ.

Gương rơi vào tay cô cùng lúc, Ân Chỉ Thư hướng về phía người đàn ông trung niên nở một nụ cười lịch sự. Đối phương gần như theo bản năng lùi về phía cửa, khi sắp đóng cửa lại, mới chợt nhận ra hành động vừa rồi của mình.

Ông ta vì sao lại muốn rời đi?

…… Cũng phải.

Thiếu nữ trông có vẻ tinh tế yếu ớt như vậy, phủ đệ của Trần tam thiếu lại được bảo vệ nghiêm ngặt khắp nơi, đây càng là tầng 3, lẽ nào ông ta còn sợ cô đào tẩu không thành?

Cô muốn trang điểm chải chuốt, ông ta ở bên cạnh thì quả thật có chút ngượng ngùng.

Cánh cửa “kẽo kẹt” một tiếng khép lại. Ngay khoảnh khắc đó, Ân Chỉ Thư đã đứng dậy, nhẹ nhàng khóa trái cửa phòng.

Cô cứ như vậy dựa lưng vào cửa, giơ gương lên.

Khuôn mặt trong gương da thịt trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo đến cực điểm, khóe mắt hếch lên cực kỳ quyến rũ, nhưng cố tình màu đồng tử lại nhạt nhòa gần như xám, ánh mắt quá mức lạnh lẽo và tràn ngập sự dò xét, ngược lại càng tăng thêm chút yếu ớt đáng thương khác thường cho vẻ quyến rũ này.

Ân Chỉ Thư im lặng một lát.

Khuôn mặt đó đúng là của cô, nhưng cô đã bị thương nửa mặt trong một nhiệm vụ truy đuổi nhiều năm trước. Cô không muốn phẫu thuật chỉnh sửa, cho nên từ đó luôn đeo một nửa mặt nạ phỏng sinh.

Nhưng khuôn mặt trong gương lại nguyên vẹn, như thể đã trở về thời kỳ dung mạo rực rỡ nhất của cô, thậm chí còn kiều diễm hơn vài phần.

Là cô, nhưng lại không phải cô.

Dù thế nào, cô rất rõ ràng một khuôn mặt như vậy, kết hợp với lời nói của người đàn ông trung niên vừa rồi, có ý nghĩa gì.

Cô đang nằm mơ, hay là không hiểu sao bị ném vào một hố đen nào đó, thay đổi sang một thế giới khác?

Đang nghĩ như vậy, trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một màn hình nổi. Thời gian dường như hoàn toàn tĩnh lặng trong khoảnh khắc này.

Trên màn hình hiện ra chính là cảnh bên ngoài căn phòng nơi cô đang ở, chỉ là hình ảnh dường như được nhuộm bằng màu nước, tạo hiệu ứng giống như một bức tranh quảng cáo.

…… Không hiểu sao lại có chút quen mắt.

Ân Chỉ Thư vẫn đang suy nghĩ xem rốt cuộc vì sao lại quen mắt, thì một giọng nói có chút non nớt đột nhiên xuất hiện trong đầu cô.

[Chào ký chủ thân mến, nơi đây là hệ thống phục vụ NPC đặc chế số 1001! Bởi vì một số lý do kỳ lạ nhưng hiện tại chưa thể giải thích rõ cho ngài, tóm lại, sau khi hôn mê, ngài đã xuyên vào trò chơi công lược tình yêu thực tế ảo nhập vai《Anh và hành tinh lấp lánh của tôi》, trở thành NPC quan trọng Ân Chỉ Thư của trò chơi này! 

Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ theo yêu cầu, ngài có thể tỉnh lại từ trạng thái hôn mê và có được tuổi thọ! Vậy tiếp theo, bé đáng yêu 1001 sẽ giới thiệu một chút về trò chơi này cho ngài……]

Giọng hệ thống vẫn thao thao bất tuyệt đọc lời quảng cáo trò chơi, còn Ân Chỉ Thư đã sững sờ tại chỗ.

???

Kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc.

Những lúc khác, cô có thể là một sát thủ cơ giáp không người lái lạnh lùng vô tình.

Nhưng nói đến trò chơi này, Ân Chỉ Thư cô có cả bụng lời muốn nói!

Không ai biết, vị sát thủ cơ giáp công trạng đứng đầu Đế quốc trông lạnh lùng vô tình này, lại dành toàn bộ thời gian rảnh để chơi game.

Thể loại MOBA thì khỏi phải nói, tất cả các trò chơi RPG trên thị trường cô đều có tài khoản đại gia. Còn về FPS, TPS và đối kháng, cô càng là người bất bại, thuận buồm xuôi gió.

Nhưng trò chơi công lược tình yêu mang tên《Anh và hành tinh lấp lánh của tôi》này, thực ra không nằm trong phạm vi cô từng đọc qua. 

Ngặt nỗi, toàn bộ tinh tế rõ ràng đã phát triển đến mức có thể điều khiển cơ giáp bay loạn, vậy mà đây lại là trò chơi thực tế ảo nhập vai đầu tiên.

Ân Chỉ Thư, người không hề hứng thú với các trò chơi hẹn hò, cuối cùng đã không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của trải nghiệm thực tế ảo nhập vai.

Cô đã đặt mua trọn bộ khoang sinh thái và mũ giáp.

Trăm triệu lần không ngờ tới, cô vốn dĩ chỉ muốn trải nghiệm thử, vậy mà suýt chút nữa đã tức chết vì trò chơi này!

Không phải là quảng cáo phóng đại hay lừa dối gì cả.

Trò chơi này quả thật đã đạt đến mức thực tế ảo nhập vai không giật lag. Những lời giới thiệu trong chiêu trò quảng cáo “mở cuộc điều tra mười năm với phụ nữ toàn tinh hệ, tỉ mỉ miêu tả và phác họa bốn người bạn trai hoàn hảo thực sự trong lòng phụ nữ” cũng đúng như lời đồn.

Ví dụ như vị Thượng tướng Lục Nghiên lạnh lùng, quyết đoán, cố chấp nhưng thiếu tình cảm.

Hay như vị Hoàng thái tử đế quốc Quý Phong Tiêu rực rỡ chói mắt, có chút bất cần đời.

Rồi vị Đại giáo chủ Adelai Ludwig cấm dục lạnh lẽo với gương mặt được thần ban tặng.

Cùng với vị ảnh đế Ôn Nhạn Hồi dịu dàng, lưu luyến, nho nhã lễ độ, người thừa kế tài phiệt số một có hàng triệu fan trên toàn tinh hệ.

Bất kể là ai, họ đều được mệnh danh là những kẻ phóng hỏa trái tim hoàn hảo. Tất cả phụ nữ trên toàn tinh hệ trong một đêm đều có được bốn “ông chồng” chung.

Vấn đề nằm ở thiết lập bối cảnh của trò chơi.

Trò chơi này thực sự có một xã hội tinh hệ ảo có thể nói là hoàn chỉnh.

Nếu là một xã hội, các NPC tự nhiên cũng có đời sống xã giao.

Vì vậy, bốn “ông chồng” hoàn hảo này tuy hoàn toàn thuộc các lĩnh vực khác nhau, thậm chí các quốc gia khác nhau, nhưng giữa họ lại có một sự giao thoa.

Một thứ khiến tất cả nữ game thủ đều cực kỳ khó chịu, mỗi ngày đều lên diễn đàn chửi rủa công ty game chó má bằng hàng vạn bài đăng: đó là điểm giao thoa.

Điểm giao thoa này, là một người.

Một NPC trà xanh trùng tên trùng họ với Ân Chỉ Thư, dao động giữa bốn vị bạn trai hoàn mỹ, hàng ngày châm ngòi giá trị tiến độ công lược của người chơi, và giẫm đạp loạn xạ gần ranh giới tức giận của người chơi.

Hiển nhiên.

Hiện tại, cô đã biến thành nữ trà xanh bị ngàn người chửi rủa này.

Nói là chỉ muốn trải nghiệm game thực tế ảo, nhưng Ân Chỉ Thư rốt cuộc là người một khi chơi game thì vô cùng nghiêm túc. Khi nghiêm túc, cô cũng đã thử công lược một trong số các bạn trai ấy, sau đó không nghi ngờ gì cũng bị những thao tác ưu tú của vị nữ trà xanh này làm cho buồn nôn.

Nói cách khác, cô cũng từng mười ngón bay lượn trên bàn phím mà đăng bài chửi rủa NPC này trên diễn đàn.

Ai mà ngờ được, chỉ chớp mắt, thế mà lại thành tôi tự chửi chính mình.

Ân Chỉ Thư: …………

Nếu cô làm sai điều gì, xin hãy dùng luật pháp tinh tế để trừng phạt cô, chứ đừng bắt cô trở thành chính người mà cô đã từng tức giận chửi rủa!!

Hệ thống 1001 cuối cùng cũng kết thúc phần giới thiệu trò chơi theo công thức. Giao diện poster trò chơi đang lơ lửng trước mặt cô cũng thay đổi.

[Ký chủ thân mến, tùy cơ ứng biến nhé, đừng hỏi nhiều vấn đề, có hỏi bé đáng yêu 1001 cũng không biết. Tóm lại, dưới đây là phương pháp để ký chủ trở về thế giới ban đầu! ]

[Nói thì rất đơn giản! Chỉ cần ký chủ có thể đồng thời công lược bốn vị nam chính của trò chơi này, đồng thời kích thích những người chơi khác! Chờ đến khi giá trị hảo cảm của bốn vị nam chính đều đạt 100 điểm, tất cả giá trị phẫn nộ của người chơi đều đạt đến ngưỡng cảnh báo, và danh hiệu trà xanh của ký chủ thăng cấp lên Lv.10, thì ký chủ có thể trở về thế giới ban đầu! ]

Theo lời 1001, trên màn hình lơ lửng tương ứng xuất hiện tên của bốn nam chính trò chơi. Mỗi tên đều có một thanh tiến độ màu sắc khác nhau, trên đó ghi rõ【0%】.

Ở phía bên trái màn hình, xuất hiện một biểu đồ hình cột có ba chữ 【Giá trị phẫn nộ】. Tiến độ cũng vẫn ở vị trí【0】.

Ngoài ra, ở góc trên bên phải màn hình còn có một khung danh hiệu trong suốt, trên đó ghi【Thực tập sinh trà xanh Lv.0 】, hiển nhiên cần tích lũy kinh nghiệm trà xanh mới có thể thăng cấp.

Còn có mấy khu vực mang màu sắc hơi ảm đạm chưa được mở khóa, không biết dùng để làm gì.

1001 tiếp tục vô cùng cao hứng giới thiệu: [Ký chủ cần tích lũy giá trị trà xanh để duy trì sinh mệnh của mình. Độ hảo cảm có thể đổi lấy các loại đạo cụ công lược, còn giá trị phẫn nộ thì có thể đổi thành tinh tệ thông dụng theo tỷ lệ, đáp ứng nhu cầu hàng ngày của ký chủ.]

Ân Chỉ Thư nhanh nhạy nắm bắt trọng điểm: “Khoan đã, cái gì gọi là giá trị phẫn nộ đạt đến ngưỡng cảnh báo?”

[À…… Cái đó…… Trò chơi này có hiệp ước người chơi, yêu cầu người chơi không được gây ra bất kỳ tổn hại nào cho NPC. Nhưng cảm xúc của con người khó kiểm soát, khi giá trị phẫn nộ tích lũy đến mức không thể giải tỏa, có một tỷ lệ nhất định sẽ vi phạm hiệp ước.]

Sau một lúc ngừng lại ngắn ngủi, tốc độ nói của 1001 nhanh hơn: [Nhưng mà ký chủ xinh đẹp của tôi, ngài đừng lo! Đến lúc đó ký chủ nhất định đã hoàn thành nhiệm vụ, công thành lui thân! Người chơi tuyệt đối không thể làm hại ngài!]

Ân Chỉ Thư: …… Đã hiểu rồi.

Cô không chỉ xuyên vào cái trò chơi chó này, mà còn phải cẩn thận đóng vai một trà xanh mới có thể sống sót. Thậm chí còn cần phải nâng cấp lên một tầng cao hơn để cùng lúc nắm giữ bốn vị nam chính.

“Nếu tôi thất bại thì sao?”

[Sao lại thế được chứ? Ký chủ xinh đẹp của tôi nhất định sẽ bách chiến bách thắng!] 1001 vô cùng lạc quan thổi phồng: [Việc bị kẹt vĩnh viễn trong trò chơi này và hồi sinh vô hạn, hay đột nhiên hương tan ngọc nát gì đó, chắc chắn là không tồn tại đâu!]

(*) hương tan ngọc nát: ng con gái đẹp nhưng yểu mệnh

……?

“…… Mi có biết trước khi xuyên đến đây, tôi làm nghề gì không?” Ân Chỉ Thư đột nhiên hỏi.

1001 dừng lại một chút, hiển nhiên là đang khẩn cấp tìm kiếm thông tin: [Ký chủ trước khi xuyên đến đây, là sát thủ cơ giáp của Đế quốc, tỷ lệ thành công thanh trượt là 99.99%. Ngài được đánh giá cực kỳ cao trong ngành, có…… ờm…… danh tiếng là “Vua giải mã bạo lực”……]

Giọng 1001 ngày càng nhỏ lại, có lẽ là trong khi tra cứu thông tin, nó không thể tránh khỏi việc thấy những hình ảnh chi tiết về “Vua giải mã bạo lực”, bị một cảm giác đồng cảm như chính mình cũng bị sợ hãi và đau đớn giả tưởng khi nhìn những hài cốt cơ giáp tan tác.

“Thấy chưa? Tôi chỉ bách chiến bách thắng trong những chuyện như thế này thôi.” Ân Chỉ Thư nói.

Sau khi hiểu rõ tình hình, Ân Chỉ Thư hơi hoạt động tay chân, nhanh chóng chấp nhận tình huống thoạt nhìn vô lý nhưng hiển nhiên đã thành hiện thực này. Cô hỏi câu cuối cùng: “Vậy bây giờ tôi cần làm gì?”

1001 sau một thoáng ủ rũ ngắn ngủi thì một lần nữa phấn chấn lên: [Ký chủ đáp xuống đúng một tháng trước khi trò chơi này chính thức mở cửa cho người chơi, đang ở một bước ngoặt quan trọng của cuộc đời! Với một tháng thời gian, nhiệm vụ của ký chủ vô cùng gấp rút, cần phải tăng giá trị hảo cảm của bốn nam chính lên trên 25%!

Vậy thì, dựa theo diễn biến tiếp theo vào giờ phút này, Trần tam thiếu sẽ phá cửa xông vào, định động tay động chân với ký chủ. Ký chủ không chịu nổi nhục nhã, sau khi giãy giụa mọi cách thì vô tình ngã xuống ngoài cửa sổ, đúng lúc rơi vào xe của Hoàng thái tử đế quốc Quý Phong Tiêu đang đi ngang qua đây. Anh ấy sẽ cứu ký chủ và mở ra tuyến công lược nam chính đầu tiên!]

Ân Chỉ Thư nhanh chóng sắp xếp lại những thông tin cô biết về Quý Phong Tiêu trong đầu.

Quý Phong Tiêu, Hoàng thái tử của Đế quốc Thiên Thánh. Thông tin cá nhân ghi chú tính cách: nhiệt tình, bộc trực, tự tin, phóng khoáng, có mái tóc đỏ đặc trưng, mị lực phi phàm, sở hữu nhân khí siêu cao trong Đế quốc.

(*) nhân khí: độ nổi tiếng

Ân Chỉ Thư tự động “phiên dịch” một chút.

Ừm, Quý Phong Tiêu, tự phụ cuồng vọng, tự cho mình là siêu phàm, nghe có vẻ rất có khả năng sẽ thấy chết không cứu. 

1001 chỉ sơ lược vài câu, nhưng cô cảm thấy thay vì đợi được cứu, chi bằng thử tự cứu.

Ví dụ như, chủ động ăn vạ.

Ngoài hành lang có tiếng bước chân từ xa đến gần, cùng với những âm thanh hỗn độn và dồn dập, hiển nhiên là vị Trần tam thiếu kia đang tiến về phía căn phòng này.

Nghĩ đến cốt truyện 1001 đã giải thích, Ân Chỉ Thư quyết đoán di chuyển toàn bộ bàn ghế, sofa trong phòng ra phía sau cánh cửa đã khóa, rồi thong thả ung dung đứng bên cửa sổ.

1001 nhìn cô tay không di chuyển sofa mà kinh hồn bạt vía, cuối cùng không nhịn được hỏi: [Ký, ký chủ, ngài đang làm gì vậy? Giá trị sinh mệnh của ngài còn mười lăm phút trống, một chút giá trị trà xanh mới có thể kéo dài thêm sáu giờ. Ngài đừng làm bậy!!]

Tiếng chửi bậy cùng tiếng tông cửa ầm ĩ dần trở nên náo động.

Mắt thấy cánh cửa yếu ớt sắp không chịu nổi sự tàn phá như vậy, đúng lúc vị Trần tam thiếu kia đang la hét muốn dùng kiếm laser trực tiếp gỡ khung cửa xuống thì cuối con đường dài, một chiếc xe đen cực kỳ kín đáo cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt.

“Không làm gì cả, chỉ là bỏ bớt quá trình, đi thẳng đến kết quả thôi.”

Nói xong, ngay khoảnh khắc Trần tam thiếu cùng thuộc hạ của gã cuối cùng cũng phá cửa xông vào, Ân Chỉ Thư đã xoay người nhảy xuống từ cửa sổ trong tiếng thét chói tai của 1001.

À, dù sao cũng chỉ là tầng 3, còn không cao bằng phòng điều khiển một chiếc cơ giáp chiến đấu.

Đối với sát thủ cơ giáp như Ân Chỉ Thư cô mà nói, quả thực dễ như ăn kẹo……

—— Cộp!

Rơi thẳng xuống nóc xe, rồi còn đâm sầm vào kính chắn gió phía trước xe, trong đầu Ân Chỉ Thư có một khoảnh khắc trống rỗng.

Chết tiệt, cô đã quên mình đang đi giày cao gót!

Chủ quan quá!

Hóa ra, Ân Chỉ Thư cô khi đi giày cao gót, thật sự có thể bị hạn chế sức chiến đấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play