Nơi chiếc xe dừng lại là một bờ biển không một bóng người.
Suốt quãng đường gần như im phăng phắc, chỉ có tiếng thở dốc bị kìm nén của Ân Chỉ Thư.
Lẽ ra trên đường đi, Lục Nghiên phải sắp xếp lộ trình trở về Liên bang và xử lý công việc. Nhưng hiển nhiên, vị thượng tướng trẻ tuổi nhất của Liên bang này, dù đã sớm quay lại dáng ngồi thẳng tắp như một thanh kiếm, lại hiếm khi thất thần đến vậy.
Đối với một vị thượng tướng như Lục Nghiên, người mà trong lòng trước nay chỉ có việc nước việc thiên hạ, cảm giác này không nghi ngờ gì là vô cùng lạ lẫm.
Dường như trong phút chốc, thế giới của anh, vốn là dải ngân hà bao la, là những căn cứ lạnh lẽo nơi biên giới Liên bang, là những hành tinh xoay tròn và những khẩu pháo quang năng của cơ giáp, bỗng chốc thu nhỏ lại, chỉ còn lại bóng hình của một mình Ân Chỉ Thư.
Trong mắt anh giờ chỉ còn lại hình ảnh cô đang thu mình bên cạnh.
Anh không thể và cũng không muốn nhìn bất cứ điều gì khác.
Anh nhìn những ngón tay cô cuộn tròn, cổ tay mảnh khảnh; nhìn những lọn tóc mai bết mồ hôi, chật vật dính trên da thịt; nhìn đôi mắt cô nhắm nghiền, hàng mi run rẩy. Sắc mặt và đôi môi cô đều nhợt nhạt một cách bệnh tật, điều này càng khiến cho vệt máu chưa được lau đi trên môi trông càng thêm đỏ thắm một cách lạ thường.
Đó là máu của anh.
Rồi, dường như đau đến không thể chịu nổi, Ân Chỉ Thư khẽ cắn lên môi dưới, cũng cắn phải vệt máu đó.
Lục Nghiên đột ngột nhắm mắt lại, nhưng không tài nào gạt được hình ảnh vừa rồi ra khỏi tâm trí.
Vào khoảnh khắc mà chính anh cũng không nhận ra, một góc nhỏ mềm mại nhất trong trái tim anh, nơi trước nay chưa từng tồn tại, dường như đã lún xuống một chút để rồi khắc sâu một hình bóng vào đó.
Khi Lục Nghiên bừng tỉnh khỏi trạng thái này, anh theo bản năng liếc nhìn quang não.
Anh có cảm giác mình đã chìm đắm rất lâu, điều này khiến anh cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng thời gian trên quang não rõ ràng mới trôi qua vỏn vẹn vài giây, ngay cả kim phút cũng chưa hề nhích.
Lục Nghiên khẽ nhíu mày, sự nghi hoặc trong lòng dần tan biến.
Thanh gươm sắc bén của Liên bang, người luôn tự kiềm chế đến mức khắc nghiệt, lại nhen nhóm một niềm vui thầm kín.
Nếu chỉ một khoảnh khắc buông thả ngắn ngủi vỏn vẹn vài giây mà có thể mang lại niềm vui say đắm đến thế, thì thỉnh thoảng trong những lúc rảnh rỗi hiếm hoi, cũng không phải là không thể…..
Chỉ là thỉnh thoảng mà thôi.
Chờ khi trở về Liên bang, vô số công việc thường ngày sẽ cuốn đi hết thời gian của anh. Trước khi rời khỏi Đế quốc, việc có được một góc sáng thầm kín thế này cũng khiến cho chuyến đi lần này không còn quá nặng nề.
Huống hồ, sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này, Tề phó quan sẽ xử lý người phụ nữ đã nhìn thấy mặt thật của anh.
[Chỉ số hảo cảm +1]
[Chỉ số trà xanh +1]
1001 thậm chí còn cùng Lục Nghiên thưởng thức dáng vẻ lúc này của Ân Chỉ Thư: [Ký chủ làm tôi nhớ đến một cái meme.]
[Tôi đau quá, tôi đang diễn thôi.jpg]
Ân Chỉ Thư phản bác: [Không, mi nói sai rồi. Phải là: Tôi đau quá, nhưng tôi không diễn.jpg]
1001: […]
Toàn quên mất ký chủ mà mình trói định là một người tàn nhẫn đến mức nào.
[À đúng rồi, vị Lục thượng tướng này không có bệnh gì về máu chứ? Lúc nãy hình như tôi vô tình nếm phải máu của anh ta rồi] Ân Chỉ Thư hỏi.
1001: [… Tôi cứ tưởng ngài cố tình làm thế cho anh ấy xem?]
Ân Chỉ Thư tỏ vẻ sửng sốt: [Tôi phải cho anh ta xem cái đó để làm gì?]
1001 im lặng một lúc: [Bởi vì… chỉ số hảo cảm +1?]
Ân Chỉ Thư: “…”
1001: […]
Tuy không thật sự hiểu sở thích của vị Lục thượng tướng này, nhưng cũng đủ kinh ngạc.
Tiếng sóng biển cuộn trào truyền vào từ ngoài cửa sổ. Bầu trời đang ở khoảnh khắc rực rỡ cuối cùng trước khi tối hẳn, những gợn sóng lấp lánh được ánh hoàng hôn nhuộm thành một mảng màu mộng ảo, đẹp đẽ.
Nhưng những người trên bờ biển lại chẳng có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp này.
Tề phó quan cố gắng lên tiếng phá vỡ sự im lặng trong xe: “Chúng ta có nên xuất phát bây giờ không, xin ngài chỉ thị.”
Lục Nghiên đã hoàn toàn khôi phục vẻ lạnh lùng khẽ gật đầu.
Ngay lập tức, mặt biển rộng lớn trước mắt bỗng lặng lẽ tách ra. Nước biển bốn phía đổ xuống như một thác nước khổng lồ, và rồi một chiếc tàu con thoi tinh xảo trồi lên từ đáy biển.
Ân Chỉ Thư không hề ngạc nhiên, thậm chí cô đã đoán trước được cảnh này ngay khi ngửi thấy mùi nước biển thoang thoảng.
Tề phó quan mở cửa xe cho Lục Nghiên, dừng một chút, rồi vòng sang phía Ân Chỉ Thư.
“Cảm ơn.” Ân Chỉ Thư cúi người tháo giày cao gót rồi mới đặt chân trần lên bờ cát. Gió biển thổi tung mái tóc và vạt váy của cô, nhưng cô dường như không để tâm.
Cô chỉ tiện tay vuốt lại mái tóc rồi nhìn về phía Lục Nghiên: “Vậy tiếp theo, tôi sẽ cùng ngài lên chiếc tàu kia cho đến khi ngài thật sự rời đi, hay là… tôi có thể đi ngay bây giờ ạ?”
Vừa xuống xe, bầu không khí gần gũi và đầy quyến rũ trong xe lúc trước đã tan biến vào hư không.
Cửa tàu con thoi chậm rãi mở ra.
Những người lính đặc chủng không mang quân hiệu của Liên bang xếp thành một hàng thẳng tắp trên chiếc cầu dẫn đang vươn ra, chỉ để hộ tống vị thượng tướng danh vọng và chiến công hiển hách nhất trở về.
Sức uy hiếp trầm mặc và sát khí ngút trời hòa cùng vị mặn mòi của nước biển ập tới.
“Cô có thể đi rồi,” Lục Nghiên dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chuyện vừa rồi, cảm ơn cô.”
Giọng anh hòa cùng tiếng sóng vỗ, mang một sắc thái trầm thấp và lạnh lẽo. Mái tóc bạch kim của anh bị gió biển thổi rối, nhưng khí chất vẫn vừa lạnh lùng đáng sợ lại vừa quyến rũ, đến nỗi 1001 cũng phải [Wow], huýt một tiếng sáo nghe non choẹt.
Tiếng sáo vừa dứt, 1001 vội vàng chen vào: [Ký chủ đã đi qua đường lui bí mật của Liên bang, lại còn biết được vị trí ẩn náu của tàu con thoi. Dựa theo tính cách diệt cỏ tận gốc của Lục Nghiên, cảm ơn thì cảm ơn, nhưng nguy hiểm vẫn là nguy hiểm đó nha.]
Ân Chỉ Thư tiếc nuối “à” một tiếng: [Vậy thì… để tôi nghĩ cách xem.]
Cô quả thật suy nghĩ một lúc, rồi mới chậm rãi mở lời: “Là tôi phải cảm ơn ngài mới đúng. Nhưng mà, tôi phải đi bằng cách nào ạ?”
Lục Nghiên lạnh nhạt liếc Tề phó quan. Những việc vặt vãnh thế này thường sẽ được giao cho anh ta sắp xếp, giống như vô số lần trước đây.
Tề phó quan đã bớt lo rằng Lục Nghiên sẽ đối xử đặc biệt với cô gái này. Anh ta hiểu ý, tiến lên nửa bước, đang định xin chỉ thị xem lần này nên “diệt cỏ tận gốc” hay chỉ theo dõi giam giữ.
Ân Chỉ Thư lại đột nhiên hạ giọng, nói với vẻ đầy áy náy: “Thật ra… tôi cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng vết thương trên môi, chắc là sẽ lành nhanh hơn những chỗ khác một chút.”
Bước chân Lục Nghiên vừa định nhấc lên bỗng khựng lại.
Vì đã chịu quá nhiều vết thương, thậm chí ngay lúc này trên người anh vẫn còn thương tích, nên thuốc giảm đau và thuốc an thần đủ để lấn át đi vết thương nhỏ trên môi.
Nhưng sau khi được nhắc nhở như vậy, Lục Nghiên đột nhiên cảm thấy, cơn đau nhoi nhói trên môi bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Cảm giác mềm mại nhưng mãnh liệt khi Ân Chỉ Thư hôn mình lại một lần nữa ùa về, đáy mắt Lục Nghiên tối lại.
Anh gần như buột miệng hỏi theo bản năng: “Cô chưa từng… với người khác à?”
Vị thượng tướng tóc bạch kim này rõ ràng không thể nói thẳng ra những từ như “thân mật” hay “hôn”.
Ân Chỉ Thư lại giả vờ không hiểu, nghiêng đầu hỏi: “Vâng? Ý ngài là chuyện hôn ạ? Trước đây đúng là tôi chưa từng có kinh nghiệm. Nhưng ngài cũng không cần để tâm quá đâu, tôi không sao cả. Có thể giúp được ngài là tốt rồi.”
Có lẽ chính Lục Nghiên cũng không nhận ra, khóe môi anh đã khẽ nhếch lên thành một vòng cung vui vẻ thoáng qua. Giọng nói cũng ấm áp hơn vài phần: “Ừ, tôi sẽ không quá để tâm.”
1001 lập tức báo cáo: [Chỉ số hảo cảm +1, chỉ số trà xanh +1. Tôi xin tố cáo, anh ấy nói dối, anh ấy rõ ràng là rất để ý chuyện này!]
Ân Chỉ Thư cũng không ngờ chiêu này lại hiệu quả đến vậy: [Chẳng lẽ anh ta là người theo chủ nghĩa ‘nam đức’ à?]
1001: [Hả? ‘Nam đức’ là gì?]
Ân Chỉ Thư giải thích theo cách khác: [Ý tôi là, vị thượng tướng 125 tuổi theo giấy tờ này, lại vẫn còn nụ hôn đầu hả? Thật lòng mà nói, dù thời đại tinh tế này mọi người đều sống rất thọ và tuổi thanh xuân có thể kéo dài tới 300 năm, nhưng nghe đến con số 125 tuổi, trong lòng tôi vẫn thấy có chút khó tả.]
1001 vội nói: [Đã là thời đại tinh tế rồi, đừng để ý đến tiểu tiết như tuổi tác nữa, cứ coi như anh ấy 25 tuổi đi. Còn về nụ hôn đầu… để tôi tra thử xem.]
“Biết lái xe không?” Lục Nghiên rõ ràng đang có tâm trạng tốt, cũng nhanh chóng tìm cho mình một lý do để không giết Ân Chỉ Thư ——
Đến giờ phút này, cô rõ ràng vẫn không biết mình là ai, nếu không thì chẳng phải cô nên đòi hỏi nhiều thứ hơn từ anh hay sao?
Cô không làm vậy.
Không những thế, cô còn lo lắng cho vết thương nhỏ của anh.
Ân Chỉ Thư giả vờ như không biết mình vừa đi một vòng từ lằn ranh sinh tử trở về, dịu dàng đáp: “Dĩ nhiên là biết ạ.”
Lục Nghiên lại nhìn về phía Tề phó quan, ý tứ trong mắt đã quá rõ ràng.
Tề phó quan: “…?”
Trong lòng phó quan Tề ngập tràn dấu chấm hỏi và gào thét, suýt nữa thì đã viết mấy chữ “sắc đẹp làm mờ lý trí” lên mặt mình. Tiếc là, phục tùng mệnh lệnh đã là bản năng của quân nhân.
Ân Chỉ Thư thuận lợi cầm lấy chìa khóa xe, vui vẻ tựa người vào cánh cửa đang mở, định bụng sẽ nhìn theo Lục Nghiên bước lên chiếc tàu con thoi sẽ đưa anh rời đi.
Lục Nghiên vừa định cất bước lại như chợt nhớ ra điều gì, anh bỗng dừng lại và hỏi: “Cô sẽ đi chứ?”
Ân Chỉ Thư ngẩn người: “Hả?”
“Vũ hội của Quý Phong Tiêu.” Ánh mắt Lục Nghiên trở nên nặng trĩu khi nhìn cô.
Ân Chỉ Thư nghiêng đầu: “Ý ngài là vị Hoàng thái tử hống hách ngang ngược đó ạ? Tôi không thích kiểu người phô trương như vậy đâu, nên dĩ nhiên là sẽ không đi rồi.”
Dừng một chút, cô lại giả vờ thắc mắc: “Hay là… ngài muốn tôi đi?”
Tâm trạng của Lục Nghiên rõ ràng đã tốt hơn, nhưng nét mặt anh vẫn đanh lại: “Nếu tôi muốn cô đi, thì cô sẽ đi sao?”
Ân Chỉ Thư lộ vẻ khó xử, trông cô có vẻ rất giằng xé và do dự, dường như thật sự không muốn đi chút nào nhưng lại không muốn làm trái ý Lục Nghiên.
Lục Nghiên khẽ nhếch môi: “Sau này gặp lại.”
[Chỉ số hảo cảm +1]
[Tiện thể, chúc mừng ký chủ. Tuy Lục thượng tướng của chúng ta đã 125 ‘tuổi hạc’, nhưng đúng như cô nghĩ, anh ấy là một ‘người bảo vệ nam đức’ đúng nghĩa đó nha.]
Anh nhìn sâu vào Ân Chỉ Thư đang có vẻ hơi ngẩn ngơ một cái, rồi cuối cùng mới thật sự xoay người rời đi. Anh không hề quay đầu lại, ngay cả khi đã bước lên tàu con thoi, anh cũng không nhìn cô thêm một lần nào nữa.
Tề phó quan hạ giọng hỏi: “Sếp, thật sự cứ để cô ta đi như vậy?”
“Trên xe có định vị, Thủ đô Tinh cũng có người của chúng ta, để mắt tới một chút.” Lục Nghiên dặn dò thêm một câu trước khi bước vào khoang trị liệu: “Nhưng không cần theo dõi quá sát sao, đừng làm ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của cô ta.”
“Trước khi tôi trở lại Đế quốc lần nữa, tạm thời ngừng sử dụng tuyến đường này.”
Nói xong, anh lại nghĩ đến điều gì đó, cúi xuống nhìn thời gian đánh thức của khoang trị liệu, rồi ma xui quỷ khiến thế nào lại chỉnh báo thức sớm hơn mười hai tiếng, vừa đúng lúc vũ hội của Quý Phong Tiêu bắt đầu.
Ân Chỉ Thư nhìn chiếc tàu con thoi trồi lên từ biển cả, rồi trong nháy mắt xé toạc không gian mà biến mất, không nhịn được mà huýt một tiếng sáo.
1001 cảm thấy nếu nó có lông mày thì giờ chắc hai hàng đã hôn nhau: [Hành vi huýt sáo cực kỳ không “trà xanh”, mong ký chủ xem xét lại hành vi của mình đi…..]
[Vị thượng tướng ngây thơ 125 tuổi đã vì tôi mà phá lệ, chẳng lẽ không đáng để tôi huýt một tiếng sáo ăn mừng vì anh ta à? Lẽ ra lúc phát triển game nên viết thêm tình tiết này vào, tôi đảm bảo nếu có, độ nổi tiếng của Lục thượng tướng nhà chúng ta chắc chắn sẽ bỏ xa các đối thủ khác.” Ân Chỉ Thư vươn vai, xoay người hoạt động khớp vai:
[Diễn lâu như vậy, mệt chết đi được. Ở đây lại không có ai, không cho phép tôi được là chính mình một lát à?]
Thế là 1001 trợn mắt há mồm nhìn Ân Chỉ Thư gõ gõ lên vỏ xe, sau đó lướt tay qua gần như mọi nút bấm trong xe. Cô như thể lướt qua bản hướng dẫn vận hành của xe với tốc độ đọc lượng tử, rồi lôi ra thùng đồ nghề từ cốp sau.
1001 có một dự cảm không lành, nó lắp bắp hỏi: [Ký, ký chủ, ngài định làm gì vậy? Chẳng phải tiếp theo chúng ta nên về nội thành rồi tính tiếp hả?]
Những ngón tay của Ân Chỉ Thư lướt như bay trên màn hình điều khiển trong xe. Vô số cửa sổ bật lên rồi lại bị đóng lại sau khi được giải mã, cuối cùng để lộ ra kho vũ khí được giấu rất kỹ của chiếc xe.
Cô nhìn những loại pháo quang năng có kích cỡ khá đa dạng trên màn hình, cuối cùng nở một nụ cười dịu dàng và mãn nguyện: [Đúng vậy, không sai, chúng ta phải về nội thành trước đã.]
[Để cho nổ tung cái gã Trần Tam thiếu gia đó.]