Loại tiệc đấu giá thế này, thực ra lại là nơi dễ gặp người quen nhất.
Đó là ý nghĩ đầu tiên lướt qua đầu Thẩm Tầm Tinh khi ánh mắt rơi xuống người Giang Tinh Nhiễm.
“Tinh Nhiễm.”
Thẩm Tầm Tinh khẽ cong môi, ánh mắt lướt đến người đàn ông bên cạnh cậu ta— Ngụy Tĩnh: “Đi cùng bạn trai sao?”
“Tầm Tinh, cậu đừng nói lung tung.”
Giang Tinh Nhiễm hơi đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Tôi với A Tĩnh chỉ là bạn bè thôi.”
Ngụy Tĩnh thần sắc vẫn bình thản, mấy câu kia rơi vào tai cũng chẳng tạo nổi gợn sóng nào trong ánh mắt hắn.
Hắn đưa tay về phía Thẩm Tầm Tinh, nhàn nhạt nói: “Cậu là Thẩm Tầm Tinh đúng không? Tôi là Ngụy Tĩnh.”
Thẩm Tầm Tinh đưa tay ra, hai người ngắn gọn bắt tay một cái.
Trong lòng cậu sớm hiểu rõ — so với Thẩm Kỳ hay Mục Kha Bách, Ngụy Tĩnh mới thật sự là kẻ khó đối phó nhất.
Những hành động của đối phương trong nguyên tác —
Chỉ vì không vừa mắt chuyện Thẩm Tầm Không từng có quan hệ tình cảm với Giang Tinh Nhiễm, Ngụy Tĩnh đã không ngần ngại ra tay trả thù cả Thẩm thị. Chị cả cậu từng gây khó dễ với Giang Tinh Nhiễm, kết quả bị hại phải ngồi tù; còn Thẩm Kỳ thì bị cướp mất cổ phần.
Trong tất cả những chuyện này, Ngụy Tĩnh đều đứng sau giật dây không ít.
Thẩm Tầm Tinh khẽ cảm khái trong lòng — thật sự là tâm tư độc địa.
Cậu xoa xoa ngón tay, chỉ hận không thể phủi sạch vận xui từ cú bắt tay với Ngụy Tĩnh kia.
Tuy rằng Thẩm Tầm Tinh rất ít khi xuất hiện trong giới thượng lưu ở Thâm Trạch, nhưng mỗi lần cái tên ấy được nhắc đến, đều là để làm nền nổi bật cho Giang Tinh Nhiễm.
Giờ phút này, hai nhân vật chính lại cùng lúc xuất hiện, hơn nữa còn đứng cạnh nhau, tự nhiên liền kéo theo một làn sóng bàn tán xôn xao khe khẽ trong hội trường.
“Đây là Thẩm Tầm Tinh sao? Sao tôi cảm thấy cậu ta không hề giống lời đồn, nhìn cũng không đến nỗi quá tệ nhỉ?”
“Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, anh xem cái bộ dạng kia đi, chẳng giống người biết an phận, sao mà so được với Giang tiểu thiếu gia.”
Mấy lời bàn tán tuy không lớn, nhưng đủ để lọt vào tai Giang Tinh Nhiễm. Ý cười nơi khóe môi cậu ta dần sâu thêm vài phần.
Ngay lúc ấy, giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau: “Các vị, rảnh rỗi đến thế sao?”
Triệu Vân Hành đi tới, chậm rãi cười nói: “Nếu đã dư thời gian nói chuyện thị phi, chi bằng đi soi lại đầu lưỡi mình xem sao. Không khéo lỡ miệng một chút, sợ là đầu lưỡi cũng sưng vù lên đấy.”
Nói đến giới đỉnh lưu của thành phố Thâm Trạch, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay: Triệu, Ngụy, Thẩm, Mục – bốn nhà lớn. Mà Triệu Vân Hành lại là nhân vật xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ, mấy người kia nghe vậy cũng lập tức rụt cổ, biết điều thu lại tiếng xì xào.
Giang Tinh Nhiễm thấy Triệu Vân Hành tới, lập tức phất tay chào: “Vân Hành!”
Giọng điệu tự nhiên, nụ cười sáng lạng, thái độ rõ ràng rất thân quen.
Tuy Triệu Vân Hành đi về phía Giang Tinh Nhiễm, nhưng khi dừng lại, lại đứng bên cạnh Thẩm Tầm Tinh.
Hắn nghiêng người, cúi đầu khẽ oán giận bên tai Thẩm Tầm Tinh: “Đi gì mà nhanh thế, cũng không đợi tôi.”
Giọng nói mang theo chút bất mãn cố ý, nhưng ánh mắt thì rõ ràng là vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên Giang Tinh Nhiễm bị người ta làm lơ như thế, y vội lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người: “Vân Hành, dạo này anh thật sự khó gặp mặt, mấy lần em gọi đều không thấy anh đến.”
“Vậy à? Ngại quá, sau này chắc lại càng khó gặp hơn.”
Triệu Vân Hành ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng trên mặt chẳng hề có chút áy náy nào.
Nhìn thấy sắc mặt Giang Tinh Nhiễm nghẹn đến mức khó coi, Thẩm Tầm Tinh nhịn không được bật cười khẽ.
Lúc này, có người từ phía sau bước tới: “Ồ, mọi người đều ở đây à?”
Thẩm Tầm Tinh ngoảnh đầu nhìn về phía giọng nói, thì thấy Mục Kha Bách cùng Thẩm Kỳ đang đi tới.
Quả là trùng hợp, cậu hứng thú liếc mắt đánh giá từng người một, trong lòng thầm nghĩ — không chừng hôm nay sẽ được xem một vở kịch hay.
“Anh tôi đâu rồi?” Cậu cười nhạt hỏi, cảm thấy vẫn còn thiếu một nhân vật chính.
“Anh Tầm Không có việc nên không đến được,” Giang Tinh Nhiễm vội vàng giải thích, “Thân thể của anh ấy dạo này không được khoẻ… Tầm Tinh, cậu không biết sao?”
Thẩm Tầm Tinh tỏ vẻ kinh ngạc, giả bộ thất thố hỏi lại: “Thế à? Làm sao lại thế… Chẳng lẽ là do trợ lý không chăm sóc cho tốt? Làm việc thất trách như thể, phải sa thải ngay thôi.”
“Tầm Tinh, cậu có ý gì đấy!” Giang Tinh Nhiễm nghẹn đến mức nói cũng không trọn câu, chỉ có thể khô khốc mà chất vấn.
Vẫn là Mục Kha Bách lên tiếng phá vỡ cục diện: “Lần này em muốn thứ gì, Tinh Nhiễm? Tôi giúp em đấu giá.”
Giang Tinh Nhiễm khẽ mỉm cười: “Không cần làm phiền anh Kha Bách, em cũng chẳng để ý thứ gì cả.”
Đứng bên cạnh, Ngụy Tĩnh lên tiếng với Giang Tinh Nhiễm: “Vật phẩm cuối cùng tên là Tinh Ảnh, tôi thấy rất hợp với em. Không chói lòa, nhưng lại khiến người ta không thể dời mắt ”. Nói xong hắn lại nhìn Giang Tinh Nhiễm không rời mắt.
Mục Kha Bách lập tức hùa theo: “Là chiếc trâm cài áo kia phải không? Tôi cũng có nghe qua, nghe nói là món đấu giá cuối cùng, mà không rõ hình dáng thế nào. Xem ra cậu chuẩn bị khá kỹ đấy.”
Thẩm Kỳ cũng gật đầu phụ họa: “Ánh mắt của Ngụy Tĩnh xưa nay vẫn tốt, Tinh Nhiễm nhất định sẽ thích.”
Thẩm Tầm Tinh khẽ tặc lưỡi một tiếng, cậu cứ ngỡ mấy người đối diện sẽ vì chiếc trâm cài áo kia mà tranh nhau ra giá đến sứt đầu mẻ trán chứ.
Hóa ra Mục Kha Bách và Thẩm Kỳ lại vô dụng đến thế?
Chẳng trách trong nguyên tác, Ngụy Tĩnh không nhằm vào hai người này mà ngược lại còn ra sức nâng đỡ.
“Đúng là vô dụng.” Thẩm Tầm Tinh lẩm bẩm chê bai.
Lập tức, ánh mắt của mấy người phía đối diện đồng loạt quét tới, không vui hỏi lại: “Cậu nói cái gì?”
Triệu Vân Hành liền khoác lấy vai Thẩm Tầm Tinh, thản nhiên cười đáp thay: “Nói các người nhân phẩm tốt.”
Thẩm Tầm Tinh hơi cong môi, không nhanh không chậm ngẩng lên: “Tôi chỉ đang tự cảm thán.”
“Nếu ai đó thấy có phần giống mình… thì là chuyện của họ.”
Giang Tinh Nhiễm dịu giọng lên tiếng: “Em thấy không bằng để chiếc trâm kia nhường cho Tầm Tinh đi, coi như quà gặp mặt tặng cậu ấy.”
“Tôi không có thói quen nhận đồ từ người lạ, cảm ơn.”
Thẩm Tầm Tinh khẽ kéo tay áo, nút cài hình sao chổi dưới ánh đèn chiếu rọi lấp lánh ánh sáng chói mắt.
Không xa vang lên một tiếng kinh hô: “Đó là tác phẩm của Phạn Ni tiểu thư phải không?!”
Câu nói còn chưa dứt, một cô gái có vẻ ngoài thanh tú đã tiến đến bên nhóm người họ, vươn tay định xem kỹ nút tay áo của Thẩm Tầm Tinh.
Thẩm Tầm Tinh lập tức lùi về sau một bước, động tác linh hoạt tránh thoát, hàng lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía nàng: “Cô là ai?”
Nữ tử kia ý thức được bản thân thất lễ, vội vàng cúi người xin lỗi: “Thật xin lỗi, đã thất lễ rồi. Tôi là Tôn Ngôn, ái nữ của Tôn tiên sinh – người tổ chức buổi đấu giá lần này. Tôi cũng là một nhà thiết kế trang sức, từ lâu đã rất ngưỡng mộ tác phẩm của tiểu thư Fannie. Vừa rồi nhìn thấy chiếc khuy tay áo kia trông giống như một trong những thiết kế của cô ấy nên nhất thời kích động… xin lỗi vì đã thất lễ.”
“Thì ra là Tôn tiểu thư. Nếu đã là hiểu nhầm thì không sao, tôi cũng có lỗi khi đã nặng lời.”
“Thẩm thiếu gia không cần xin lỗi, đây vốn là lỗi của tôi.” Tôn Ngôn mỉm cười ngọt ngào, ấn tượng với Thẩm Tầm Tinh liền tăng lên vài bậc.
Giang Tinh Nhiễm khẽ cười tựa gió xuân, sau đó quay sang Thẩm Tầm Tinh như không để ý mà nói: “Tầm Tinh, vậy còn không mau để Tôn tiểu thư nhìn thử khuy áo của cậu đi?”
Tôn Ngôn vội vã xua tay: “Không cần, thật sự không cần! Tôi không dám chạm vào đâu. Chiếc khuy hình sao chổi này là một trong những tác phẩm thuộc bộ sưu tập ‘Tinh Lộ’ của tiểu thư Fannie, cô ấy chỉ thiết kế duy nhất một chiếc. Nghe nói cảm hứng cho thiết kế này đến từ một người bạn rất thân, cô ấy nói đó là món quà dành riêng cho người ấy… Không ngờ người đó lại chính là cậu!”
Thẩm Tầm Tinh nhẹ nhàng đáp lời, giọng điệu có phần hàm hồ: “Chị Fannie là người quen của tôi, đây là quà sinh nhật của chị ấy.”
Tôn Ngôn rõ ràng có phần kích động, ánh mắt sáng rực như sao: “Bộ sưu tập ‘Tinh Lộ’ của cô ấy đã ra mắt được ba năm, hai món đầu tiên là trâm cài Ngưng Tinh và vòng cổ Ngân Hành, Thẩm thiếu gia có đeo theo bên người không? Tôi… có thể được chiêm ngưỡng một chút chăng?”
Thẩm Tầm Tinh nhàn nhạt đáp: “Ngại quá, hôm nay tôi không mang theo.”
Giang Tinh Nhiễm chen lời, giọng nửa đùa nửa thật: “Tầm Tinh, cậu đừng keo kiệt thế chứ, để Tôn tiểu thư nhìn một chút cũng đâu có sao.”
Thẩm Tầm Tinh lười đáp, chỉ liếc mắt một cái, lười nhác đảo tròng mắt tỏ ý xem thường.
Tôn Ngôn lo lắng Giang Tinh Nhiễm sẽ khiến Thẩm Tầm Tinh có ấn tượng xấu với mình, vội vã nghiêm mặt nói với cậu ta: “Giang thiếu gia, tôi không có ý đó.”
Rồi lập tức quay sang Thẩm Tầm Tinh, giọng nói lại trở nên dịu dàng và áy náy: “Xin lỗi, thật sự là tôi quá đường đột. Lúc trước ngắm qua mấy mẫu trong bộ sưu tập đó, tôi cứ luôn nghĩ, rốt cuộc là phải có loại cảm hứng thế nào mới có thể tạo ra thiết kế tinh xảo đến vậy. Hôm nay gặp Thẩm thiếu gia, cảm giác ấy càng thêm rõ ràng… Quả đúng như lời tiểu thư Fannie từng nói—cậu chính là ngôi sao sáng nhất giữa bầu trời đêm kia.”
“Tôn tiểu thư quá lời rồi.”
Thẩm Tầm Tinh vội vàng đáp, giọng nói có phần bối rối, rõ ràng là đã bị lời khen làm cho lúng túng.
Thấy sự chú ý vốn thuộc về mình lại bị Thẩm Tầm Tinh cướp đi mất, sắc mặt Giang Tinh Nhiễm thoáng chốc trở nên khó coi. Tuy vậy, cậu ta rất nhanh đã thu lại biểu cảm, ngẩng đầu, ánh mắt đột nhiên sáng lên khi trông thấy một người, cao giọng gọi: “Tôn Hạo? Anh cũng đến à?”
“Tinh Nhiễm?”
Tôn Hạo nghe thấy có người gọi tên mình, quay đầu lại nhìn—thấy là người quen, gương mặt lập tức rạng rỡ: “Không ngờ lại gặp được em ở đây, chúng ta đúng là có duyên!”
Giang Tinh Nhiễm mừng rỡ, bước nhanh hai bước tiến lại gần: “Sao anh lại ở đây?”
“Đây là buổi đấu giá do ba và chị tôi tổ chức.”
Tôn Hạo vừa nói vừa thân mật xoa đầu Giang Tinh Nhiễm. Ngẩng đầu, thấy Tôn Ngôn đang đứng một bên, hắn cười hì hì gọi: “Chị, chị cũng ở đây à? Đúng lúc lắm, em nhớ vật phẩm cuối cùng đem ra đấu giá hôm nay là Tinh Ảnh, không phải sao? Đưa cho Tinh Nhiễm đi.”
“Trước đây chưa từng thấy hai người cùng xuất hiện.” Mục Kha Bách nói như lơ đãng, giọng bình thản như thể chỉ đang nhận xét một hiện tượng, nhưng sự thù địch bên trong lại không hề che giấu.
“Là mới quen gần đây sao?”
“Ngày đó tôi cưỡi ngựa, chẳng may bị ngã.”
Tôn Hạo giải thích, giọng nói vẫn mang theo mấy phần ngại ngùng, “Là Tinh Nhiễm đưa tôi vào bệnh viện.”
Thẩm Kỳ cong môi cười, che giấu đi sự bất mãn mà cố ý trêu chọc: “Đúng là có duyên thật.”
Tôn Hạo chẳng để lại chút ấn tượng nào— chỉ là vai phụ từng xuất hiện vài lần trong nguyên tác, không gợn nổi lấy một con sóng. Không cần đề ý. Thẩm Tầm Tinh thầm nghĩ
Tôn Ngôn ở bên cạnh nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, rõ ràng có chút không vui: “Đưa đưa đưa, mày chỉ có biết đưa thôi hả! Chả giúp ích được gì cả, toàn phá thôi.”
Chưa đợi Giang Tinh Nhiễm phản bác, một thanh âm trầm khàn, mang theo chút ý vị già nua đột nhiên từ sau lưng Thẩm Tầm Tinh vang lên: “Đưa cái gì cơ?”
Người vẫn luôn trầm mặc từ đầu, Ngụy Tĩnh lúc này ánh mắt khẽ sáng lên, chủ động bước về phía trước vài bước, ôn hòa lễ độ nói: “Tôn lão, ngài đến rồi. Mọi người đang nói đến món ‘Tinh Ảnh’ của Tôn tiểu thư, tôi cũng đặc biệt thích thiết kế đó, chỉ sợ đến lúc đấu giá, ngài sẽ không nỡ bỏ thứ mình yêu quý mà nhường lại.”
Lời nói đầy nhún nhường, thái độ lại rất biết điều. Cũng khó trách Ngụy Tĩnh phải tự hạ tư thái như thế. Dù công ty của Tôn Sinh Quý không lớn bằng Ngụy – Triệu – Thẩm – Mục Tứ Đại Gia, nhưng lại nắm trong tay không ít tài nguyên ngoại quốc, mạng lưới quan hệ rộng, lợi nhuận từ thị trường quốc tế còn cao hơn trong nước.
Lần này Tôn Sinh Quý hồi hương là để về hưu, tổ chức buổi đấu giá chẳng qua cũng là muốn nhân cơ hội này mở rộng thị trường nội địa cho công ty nhà mình, nên với những người có tiếng nói trong giới thương nghiệp, ông đương nhiên không thể quá qua loa.
Tôn Sinh Quý vốn định khách sáo đáp lời Ngụy Tĩnh, ai ngờ ánh mắt quét sang một vòng, vừa xoay người liền bắt gặp bóng người phía sau.
Đôi mắt lập tức sáng rỡ.
“…Thẩm tổng?” Ông dò xét gọi một tiếng, giọng mang theo dè dặt.
Bên cạnh, Thẩm Kỳ nghe vậy còn tưởng đối phương đang gọi mình, liền lập tức đáp lời, nhấc chân định bước lên, ai ngờ mới vừa nhấc được nửa bước, đã thấy Tôn Sinh Quý kích động nắm chặt lấy tay… Thẩm Tầm Tinh.
“Thẩm tổng, thật sự là cậu sao? Cậu về nước rồi à? Sao không báo trước với tôi một tiếng, để tôi còn có thể đích thân ra sân bay đón tiếp cậu!”
Tôn Sinh Quý nói đến mức giọng cũng run lên, gương mặt vốn đã có tuổi nay càng thêm lộ vẻ hòa ái dễ gần, hai tay siết lấy tay Thẩm Tầm Tinh không buông.
Thẩm Tầm Tinh không để ông ta giữ lâu, rất nhanh đã rút tay về, thần sắc có chút mờ mịt :“ Ngài là…?”
Tôn Sinh Quý vội vàng nhắc nhở: “Là công ty Đại Phúc a, cậu quên rồi sao? Lúc trước chúng tôi suýt phá sản, chẳng ai chịu chìa tay giúp đỡ. Chỉ có cậu— tuệ nhãn thức châu, chịu đầu tư một khoản đúng lúc, mới giúp chúng tôi qua được cửa tử!”
“Thì ra là công ty của Tôn lão tiên sinh. Lần đó tôi chỉ góp chút công sức vụn vặt, thực sự là đều nhờ vào bản lĩnh của quý công ty mới có thể thành công. Nếu vừa rồi có điều gì thất lễ, mong Tôn tiên sinh rộng lòng bỏ qua.”
“Không sao, không sao. Thẩm tổng còn nhớ đến lão già này là ta đã thấy rất vui rồi”. Tôn Sinh Qúy cầm tay Thẩm Tầm Tinh như cầm báu vật.
Kỳ thực cậu chẳng mấy khi quan tâm đối phương là ai, ai làm chủ tịch công ty, tên gì họ gì, đều không để vào mắt. Chỉ có một điều khiến cậu nhớ kỹ lần đầu nghe thấy cái tên “Tôn Sinh Quý” trong tài liệu đầu tư.
Vì cái tên này… thật sự quá mức tốt lành.
Tên đã mang điềm lành, lại gặp tình cảnh như ý, ban đầu còn tưởng là chiêu trò truyền thông, không ngờ người thật ở ngay trước mặt.
Muốn không nhớ cũng khó.
Đại Phúc vốn là công ty cậu từng đầu tư khi mới mười chín tuổi — lúc ấy chỉ là thuận tay mua vào chút cổ phần gốc, không ngờ sau này giá trị tăng gấp ba. Tiền lãi vẫn được đều đặn chuyển vào một tài khoản phụ, đến mức chính cậu cũng chẳng buồn quan tâm nữa.
Tôn Sinh Quý vẫn chưa buông tha, ánh mắt nóng rực: “Thẩm tổng, lần này cậu trở về, là đang nhắm đến công ty nào trong nước sao? Nếu có ý tưởng gì, mong cậu không ngại cho tôi được theo cùng một chuyến. Bản lĩnh của cậu, trước giờ đều khiến người khác khâm phục.”
Thẩm Tầm Tinh cười như không cười: “Tạm thời chưa nhìn trúng ai cả, hiện tại tôi chỉ đang phụ trách một vài hạng mục bên Aulair thôi. Tôn lão quá lời rồi.”
“Aulair à? Quả nhiên là nơi xứng tầm với cậu.”
Tôn Sinh Quý mỉm cười, ánh mắt đầy thâm ý, giọng điệu ôn hòa nhưng không giấu được vẻ từng trải lão luyện: “Người trẻ tuổi có thực lực, lại có mắt nhìn như Thẩm tổng, sớm muộn gì cũng là nhân vật đứng đầu một phương. Tôi già rồi, không dám tranh phần, chỉ mong khi có cơ hội, còn được chen một chỗ trong đường đi nước bước của cậu, để sau này… cũng tiện xưng là từng đi chung một ngả.”
Thẩm Tầm Tinh giọng nhàn nhạt, không mặn không nhạt đáp: “Lời của Tôn lão, tôi xin ghi nhận. Nếu thật sự có duyên hợp tác, ắt sẽ có ngày gặp lại trên bàn đàm phán.”
"Người không có gì trong tay, thường hay mơ mộng cao xa.”
Tôn Hạo chen thẳng vào giữa hai người, giọng nói mang theo vài phần căm ghét rõ ràng: “Chỉ là loại nhị thế tổ ăn không ngồi rồi, còn bày đặt chọn lên chọn xuống. Mày nghĩ mình là ai?”
Hắn vốn đã nghe qua mấy lời đồn xoay quanh Thẩm Tầm Tinh, vừa nãy lại từ miệng Giang Tinh Nhiễm nghe được một loạt lời thêm mắm dặm muối về cuộc đối thoại giữa Thẩm Tầm Tinh với Tôn Ngôn. Lúc này thấy thái độ đối phương cao ngạo như vậy, rốt cuộc nhịn không được mà phát tác.
Thẩm Tầm Tinh còn chưa mở miệng, Tôn Sinh Quý đã mặt mũi biến sắc, lập tức đá một cước về phía Tôn Hạo: “Câm miệng! Mày đang nói nhăng nói cuội gì đó, còn không mau xin lỗi Thẩm tổng!”
Thẩm Tầm Tinh liếc sang, ánh mắt dừng lại một giây trên gương mặt Tôn Hạo, nụ cười nhạt dường như thoáng qua rồi biến mất.
“Không sao. Người trẻ nói năng chưa suy nghĩ kỹ cũng là bình thường.Tôn thiếu đây nếu có hứng thú tìm hiểu về đầu tư, sau này có thể chậm rãi học thêm. Nhưng nếu chỉ dựa vào vài câu truyền miệng mà đã vội kết luận, thì e là… sẽ khó chen chân vào bàn đàm phán thật sự.”
Dừng một chút, cậu khẽ nghiêng người về phía Tôn Sinh Quý, giọng điệu hờ hững: “Chỉ là, trong chuyện làm ăn, tôi quen cân nhắc kỹ càng hơn một chút. Dù sao... danh tiếng đôi khi cũng quyết định ai sẽ thắng trên bàn đàm phán.”
Nói đoạn, ánh mắt thoáng qua gương mặt tái mét của Tôn sinh quý, ngữ khí vẫn nhẹ nhàng như cũ nhưng ý tứ lại cực kỳ rõ ràng: “Xem ra quý công ty phát triển không tệ, không biết… tôi có nên rút vốn từ bây giờ không, để tránh chiếm mất cơ hội của người khác?”
Tôn Sinh Quý lau mồ hôi trên trán, hơi khom lưng, cung kính nói: "Vài năm gần đây quả thực phát triển không tệ, tất cả cũng nhờ năm xưa cậu Thẩm chịu dốc vốn hào phóng, nguồn tài chính dồi dào mới chống đỡ được thời kỳ khó khăn, hôm nay Đại Phúc được như thế này, thật sự đều là công lao của cậu."
"Tôi nào dám chiếm lợi một mình, chi bằng từ năm nay, lợi nhuận hàng năm tăng thêm cho cậu mười phần trăm, không biết ý cậu thế nào?"
Thẩm Tầm Tinh hơi nghiêng người, ánh mắt dừng lại trên mặt ông ta chưa đến một giây, sau đó khẽ gật đầu, cười nhạt: “Qúy công ty có lòng rồi.”
Nói rồi, cậu xoay người, rút điện thoại ra nhìn giờ, giọng vẫn đều đều: “Đấu giá còn chưa bắt đầu sao?”
…..
Buổi đấu giá diễn ra rất thuận lợi.
Thẩm Tầm Tinh chẳng hứng thú với bất cứ món nào nên cũng không có ý định giơ bảng. Cậu ngồi bên cạnh Triệu Vân Hành, vừa xem vừa học cách sử dụng vài phần mềm đang cực kỳ hot trong nước dạo gần đây, chuyên tâm chẳng kém ai.
Cuối cùng, món đấu giá được mong chờ nhất cũng đã đến — Tinh Ảnh.
Ba, bốn viên đá quý hình ngôi sao tinh xảo xoay quanh một tinh thể sáng rực đặt ở trung tâm, như các vì tinh tú đang vờn quanh một mặt trăng. Toàn thể món trang sức được chế tác từ lam trùy thạch quý hiếm, màu sắc sâu thẳm như cất giữ cả bầu vũ trụ mênh mông trong lòng bàn tay.
Âm thanh xì xào không ngớt, ánh mắt của hầu hết khách mời đều dừng lại trên chiếc trâm đang được nâng lên, thần sắc khó giấu nổi sự khao khát.
Thẩm Tầm Tinh chỉ liếc nhìn một cái, ánh mắt lạnh nhạt quét qua, sau đó cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại. Cậu nghiêng người về phía Triệu Vân Hành, thì thầm trao đổi chuyện sử dụng vài app mới đang làm mưa làm gió trên mạng.
Trái lại, Giang Tinh Nhiễm lại tỏ vẻ rất hứng thú. Cậu ta nhẹ nhàng kéo tay áo Ngụy Tĩnh, giọng nói nhỏ đến mức chỉ có hai người nghe được: “A Tĩnh, nó đẹp quá.”
Ngay khi người điều phối đấu giá chuẩn bị hô giá khởi điểm, giọng nói của Tôn Ngôn đột ngột vang lên, cắt ngang cả khán phòng: “Xin lỗi, trâm cài này—tôi không bán nữa.”
Đối diện với tiếng xôn xao ồ lên từ phía dưới khán phòng, Tôn Ngôn chỉ hơi cúi người xin lỗi, giọng điệu bình tĩnh tiếp lời: "Chiếc trâm cài này, tôi muốn tặng cho Thẩm Tầm Tinh tiên sinh."
"Tôi luôn rất yêu thích các thiết kế của Phạn Ni tiểu thư, đặc biệt là [Tinh Lộ]. Chiếc trâm này chính là lấy cảm hứng từ ánh sáng lấp lánh của hằng tinh mà cô ấy thường vẽ nên."
"Hôm nay, tôi có may mắn được gặp một 'Muse' thuộc về hệ sao trời kia — vì thế, tôi muốn tặng lại món trang sức này cho anh ấy. “Chiếc trâm này với tôi chẳng là gì, nhưng vật quy về chủ. Đặt món này trên người cậu ấy mới khiến nó có giá trị thực sự. "
Nói xong, cô gái liền bước xuống bục, đích thân mang chiếc trâm cài đến trước mặt Thẩm Tầm Tinh, đưa nó về nơi nó vốn thuộc về: "Hy vọng cậu sẽ nhận lấy."
Thẩm Tầm Tinh khẽ cười, nhẹ nhàng đưa tay tiếp nhận, giọng ôn hòa mà xa cách: "Cảm ơn cô, Tôn tiểu thư."
Cậu ngẩng mắt nhìn Tôn Ngôn, giọng điệu vẫn hờ hững như cũ: "Xem như để đáp lễ, nếu cô không ngại, tôi sẽ nhờ chị Phạn Ni chỉ dẫn thêm đôi chút. Hy vọng có ích."
Ánh mắt Tôn Ngôn sáng rực lên, không giấu được vui mừng: “Thật ạ? Vậy thì… cảm ơn cậu rất nhiều!”
“Với năng lực của Tôn tiểu thư, việc được chị Phạn Nị chỉ đạo chỉ là chuyện sớm muộn,Thẩm mỗ chỉ nhân dịp này đẩy nhanh quá trình đó lên thôi. Chiếc trâm cài rất đẹp.”
“Đi thôi” Thẩm Tầm Tinh nghiêng đầu nói với Triệu Vân Hành, “Chúng ta về.”
Lúc đi ngang qua Giang Tinh Nhiễm, cậu liếc mắt nhìn gương mặt đang cố gắng trấn định nhưng vẫn đen sì như đáy nồi của đối phương, khóe môi khẽ cong.
Nói xong, liền sải bước đi thẳng, không ngoái đầu lại.
Bóng lưng ấy tiêu sái rời đi, để lại đằng sau một đám người với sắc mặt phức tạp. Trong đó, Tôn Hạo có chút không cam lòng, lên tiếng bất bình: “Ba, tên đó đã thu hồi vốn rồi thì thôi, ba còn nịnh nọt làm gì chứ!”
Tôn Sinh Quý nghiêm mặt, lạnh lùng quát: “Im miệng! Mày biết gì mà nói. Năm đó lúc nguy hiểm nhất, Thẩm tổng là người ra tay giúp đỡ!”
“Hơn nữa,” ông ta dừng một chút, ánh mắt sâu xa: “Không tính chuyện tri ân báo đáp, mày biết Tập đoàn Andersent không?”
“Biết chứ, đó là tập đoàn tài chính số một của Anh quốc, sao vậy ạ?”
“Thẩm tổng và tập đoàn tài chính đó… chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài.” Tôn Sinh Quý nói, sắc mặt nghiêm trọng hẳn lên, “Dù cả hai bên đều chưa từng chính thức xác nhận, nhưng cũng chưa từng phủ nhận.”
Ông liếc con trai một cái, ánh mắt trầm xuống: “Con biết công ty bị Thẩm tổng thu hồi vốn lần trước chứ? Không quá hai ngày sau thì phá sản, chủ tịch công ty cũng sa lưới."
Ông ta nhấn mạnh từng chữ: "Người ra tay — chính là Tập đoàn Andersent đó đấy.”
Tôn Hạo nuốt khan một cái, cả người bỗng căng cứng lại, lắp bắp: “Không, không nghiêm trọng đến thế đâu… ba?”
Tôn Sinh Quý hừ lạnh, liếc nhìn đứa con trai đầy thất vọng: “M thì biết cái gì mà biết! Từ giờ trở đi, tránh xa Giang Tinh Nhiễm cho ta. Ngày mai lập tức tới gặp Thẩm tổng xin lỗi.”
“Giang Tinh Nhiễm đó có gì đáng để mê muội đến thế? Vì một đứa con trai mà mất cả lý trí, vứt luôn tiền đồ, sĩ diện gia tộc? Nếu mày còn dám làm ra loại chuyện ngu xuẩn như đem 'Tinh Ảnh' đi tặng, thì cút khỏi Tôn gia.”
Ông ta đứng bật dậy, giọng nặng như gió bấc: “Tôn gia không cần một kẻ thừa kế trong đầu toàn bã đậu. Không có bản lĩnh thì cút đi, để người khác lên!”
Tôn Hạo cứng đờ cả người. Hắn chưa từng thấy ba mình lạnh lùng đến thế. Qua đôi mắt kia, hắn chẳng nhìn thấy lấy một tia thương xót — chỉ toàn khinh bỉ. :“…Con… biết rồi ạ.”
Ông liếc nhìn con trai một cái, ánh mắt lạnh như nhìn thứ vô dụng: “Mày không phục người ta giỏi hơn thì lo mà học. Cứ mở miệng ra là ghen bỏ, bày trò vặt vãnh để chứng tỏ bản thân. Tưởng mình là thiếu gia thì ai cũng phải nhường nhịn à? Mày chả là cái đinh gì trong mắt những kẻ phía trên cả.”
Giọng ông càng lúc càng cay nghiệt: “Tao nuôi mày hai mươi mấy năm, rốt cuộc mày học được gì? Bản lĩnh gây chuyện thì giỏi, chứ nói đến đầu tư, đàm phán, mày có thắng nổi ai chưa? Thẩm Tầm Tinh? Mày đấu nổi nó sao?”
Tôn Sinh Quý gằn giọng, tay nắm chặt cán ghế, lời nói mang theo sự khinh miệt rõ rệt: “Giang Tinh Nhiễm? Cái loại giả vờ vô hại, bên ngoài ngây thơ lễ độ, bên trong tính toán từng li từng tí đó mà mày cũng coi là chân ái?”
Ông đập mạnh tay lên bàn, làm chồng hồ sơ rung lên: “Thứ hồ ly tinh đó, nếu không phải có chút đầu óc và biết đu dây giữa các mối quan hệ, thì làm gì có cửa đặt chân vào bữa tiệc này? Tưởng là vì nó giỏi à? Là vì biết chọn người để nịnh đấy!”
Giọng ông trầm xuống, ánh mắt sắc lạnh: “Mày tưởng tặng trâm là thật lòng sao? Nó làm vậy chỉ để mượn tay mày gây sự với Thẩm Tầm Tinh. Người như thế — nhìn một cái là biết không đơn giản. Thế mà mày cứ đâm đầu vào như thằng ngu, để người ta xỏ mũi không biết.”
Tôn Hạo mặt tái mét. Đôi môi run nhẹ nhưng không dám nói gì. “Tao không cấm mày yêu đương, nhưng nếu mày đến cả một thằng đàn như nó cũng nhìn không thấu thì làm sao ngồi được ghế tổng giám đốc? Mày khi nãy không thấy khi nãy ngồi gần nó là ai à?!”
“ Ngụy Tĩnh, Mục Kha Bách, Thẩm Kỳ!!!!”
Ánh mắt Tôn Sinh Quý như dao chém thẳng xuống: “Còn không tỉnh ra, thì sau này đừng có trách tao cắt tên mày khỏi gia phả.”
Đang đi thì Tôn Sinh Qúy như nhớ ra gì đó bỗng quay đầu lại: “ Ngày mai đi theo ta đi xin lỗi Thẩm Tầm Tinh, sau đó thì đi theo mọi người trong nhà học tập. Tao còn thấy mày đi theo sau Giang Tinh Nhiễm nữa thì tao sẽ đem mấy đứa con riêng về. Nghe rõ chưa?”. Ánh mắt ông ta sắc bén như thể không phải nhìn con trai mà là nhìn thứ gì đó dơ bẩn, thấp hèn
Tôn Hạo mặt tái mét, đôi môi run nhẹ : “ Vâng, thưa ba…..”
“ Cút đi, đúng là mất mặt.”