Gần trưa, Tôn Sinh Quý dẫn theo con trai là Tôn Hạo đến tìm Thẩm Tầm Tinh.
Tôn Hạo cúi đầu, thái độ khiêm tốn đến mức có chút rụt rè: “Thẩm tổng, chuyện hôm qua thật sự xin lỗi. Uống hơi nhiều rượu nên lỡ lời… Mong cậu đừng để bụng.”
Thẩm Tầm Tinh khẽ nâng mí mắt, chẳng buồn đáp lời, chỉ đọc xong văn kiện trong tay rồi mới ngẩng đầu, nhìn sang Tôn Sinh Quý: “Người thừa kế công ty các ông không phải cậu ta chứ?”
Tôn Sinh Quý lập tức trả lời, vẻ mặt hơi xấu hổ: “Không phải, là anh trai nó, năng lực vượt trội hơn tôi rất nhiều. Mong Thẩm tổng hãy cân nhắc lại việc rút vốn khỏi công ty chúng tôi, cho chúng tôi một cơ hội khảo sát lại tình hình trước.”
Thẩm Tầm Tinh nhìn thần sắc đầy sợ hãi trên mặt ông ta, khẽ cười lạnh: “Các người sợ tôi rút vốn đến vậy à? Chỉ cần người thừa kế của các ông không đi sai đường, không dính dáng đến hoạt động phi pháp, tôi cũng sẵn lòng để lại cho các ông một con đường sống.”
Cậu ngưng lại một nhịp, giọng điệu vẫn đều đều, nhưng sức ép từ câu nói không khác gì đè nén cả không khí trong phòng: “Lần trước tôi triệt vốn một công ty khác, hai ngày sau liền phá sản, chính vì bọn họ cấu kết với những kẻ không nên dây vào. Họ tự chuốc lấy hậu quả. Nhưng Tôn tổng, tôi khuyên ông nên lấy đó làm bài học cảnh tỉnh.”
Mồ hôi đã thấm ướt lưng áo Tôn Sinh Quý. Ông ta vội gật đầu, gượng cười: “Nhất định rồi, Thẩm tổng cứ yên tâm, chúng tôi luôn làm ăn đàng hoàng, không dính tới đường ngang ngõ tắt. Vậy... cứ theo thỏa thuận trước, mỗi năm lợi nhuận, chúng tôi sẽ chia thêm cho cậu mười phần trăm.”
“Được thôi, tôi sẽ cho người tiếp tục liên lạc với bên ông.”
Một tảng đá như được gỡ khỏi ngực, Tôn Sinh Quý vội vàng cười cười, giọng nói cẩn trọng: “Thẩm tổng, trời cũng gần trưa rồi, không biết cậu có thể nể mặt ăn cùng bữa cơm?”
“Không tiện” Thẩm Tầm Tinh nhàn nhạt đáp, “tôi có hẹn rồi, Tôn tổng đi thong thả, không tiễn.”
Chờ hai người kia rời đi, cậu mới lấy tờ giấy lúc trước từ trong tài liệu ra, cầm bút viết lên hai chữ: Ngụy Tĩnh. Sau đó, vẽ một mũi tên kéo dài từ cái tên đó, chỉ thẳng về phía Giang Tinh Nhiễm.
Trên tờ giấy vốn đã lược kê những nhân vật chủ chốt quanh Giang Tinh Nhiễm, lúc này đã dần thành hình một tấm bản đồ quan hệ.
Thẩm Tầm Tinh chống cằm nhìn qua một lượt.
Đại khái... giai đoạn đầu, Thẩm Tầm Không cùng Giang Tinh Nhiễm từng có tình cảm với nhau, nhưng vì bị chị cả phản đối nên mới chia xa.
Còn Giang Tinh Nhiễm — y dường như không có chút tình cảm gì với Thẩm Kỳ và Mục Kha Bách.
Ngụy Tĩnh… là người y lựa chọn sau khi Thẩm Tầm Không rút lui.
Chẳng trách về sau trong nguyên tác, Ngụy Tĩnh lại quay đầu nhằm vào Thẩm thị.
Thì ra… là vì ghen tỵ với anh trai của mình.
Sau khi đưa ra kết luận, Thẩm Tầm Tinh tiện tay vo tròn tờ giấy kia, ném thẳng vào thùng rác, rồi xoay người đi tìm Triệu Vân Hành dùng bữa trưa.
Gần đây, buổi trưa nào cậu cũng cùng Triệu Vân Hành ăn cơm. Phần lớn thời gian là do Triệu Vân Hành chủ động đến tìm, nhưng Thẩm Tầm Tinh dần dần cũng quen với sự có mặt của người kia bên cạnh mình, coi như một thói quen tạm ổn giữa những vòng xoáy hỗn tạp.
Lúc hai người vừa bước vào nhà ăn, lại tình cờ chạm mặt Giang Tinh Nhiễm cùng Thẩm Tầm Không.
Giang Tinh Nhiễm tinh thần phấn chấn, cười rạng rỡ chạy nhanh đến trước mặt Thẩm Tầm Tinh: “Tầm Tinh, trùng hợp ghê, cậu cũng đến ăn ở đây à? Không bằng cùng nhau đi luôn đi?”
Thẩm Tầm Tinh vốn định từ chối, nhưng vừa nghiêng đầu liền bắt gặp ánh mắt anh trai đang lặng lẽ nhìn mình — vẻ chờ mong viết rõ trên gương mặt luôn điềm đạm kia.
Câu từ chối đến bên miệng, cuối cùng lại bị nuốt trở vào.
Cậu biết rõ, bản thân nhất định phải nhìn thấu Giang Tinh Nhiễm.
Biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng.
“Được thôi.” Thẩm Tầm Tinh cười khẽ, sắc mặt vẫn bình thản, khéo léo rút tay khỏi bàn tay đang nắm lấy của Giang Tinh Nhiễm, động tác không nhanh không chậm, nhưng lại khiến người ta khó mà nắm bắt được tâm ý.
Mấy người cùng nhau ngồi xuống, Giang Tinh Nhiễm chẳng bao lâu liền như mở máy hát, bắt đầu thao thao bất tuyệt kể chuyện hồi nhỏ — phần lớn đều xoay quanh y, Thẩm Tầm Không và Triệu Vân Hành, âm thanh xen lẫn chút hứng thú, như thể đang hoài niệm thuở quá khứ thật đẹp đẽ.
Rồi giọng nói kia lại rẽ hướng, rơi xuống người Thẩm Tầm Tinh: “Tầm Tinh, tôi còn nhớ lúc nhỏ ngươi thật ngốc, cứ đứng một chỗ mãi thôi, anh Tầm Không thật là, chẳng bao giờ chịu dẫn cậu đến tìm bọn tôi.”
Thẩm Tầm Tinh nhếch môi, nở một nụ cười hời hợt. Ánh mắt khẽ tối đi, trong lòng lặng lẽ quay ngược về năm mười hai tuổi — cái năm một mình trở lại Thâm Trạch.
Thẩm Tầm Tinh nhỏ hơn Thẩm Tầm Không ba tuổi, vốn dĩ là ngoài ý muốn.
Khi đó, thân thể Thẩm phu nhân đã suy yếu, cũng từng do dự muốn bỏ đứa bé này. Nhưng rồi đến khoảnh khắc nhìn thấy ảnh siêu âm hiện lên trên màn hình, bà không nỡ.
Và Thẩm Tầm Tinh, cứ như thế mà đến với thế gian này.
Chỉ tiếc, đứa bé ấy từ lúc ra đời đã mang trong mình bệnh tim bẩm sinh, thân thể yếu ớt, gió thổi nhẹ cũng đủ khiến mặt mày trắng bệch. Mà cha mẹ khi ấy cũng bận rộn xoay quanh sản nghiệp gia tộc, không có thời gian chăm nom. Cuối cùng, cậu được đưa đến nhà bà ngoại nuôi dưỡng.
Bà ngoại hắn tên là Phương Kiến Thu, là giáo sư đã nghỉ hưu của trường Đại học Hoa Thanh. Trong đám cháu chắt, bà thương nhất vẫn là đứa bé yếu ớt này.
Bà thường ôm Thẩm Tầm Tinh đặt lên đầu gối, khi cậu nghịch ngợm, giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân: “Tinh Tinh của bà lại đang nghịch gì thế?”
Mỗi khi trái tim đau nhói giữa đêm khuya, chỉ cần gọi một tiếng “bà ngoại”, cậu sẽ được ôm vào lòng, vỗ về dịu dàng, như cả vũ trụ đều đang ôm cậu vào ngực: “Bà ở đây rồi, Tinh Tinh của bà không cần phải sợ gì cả.”
Trước khi rời đi, bà ngoại nói với Thẩm Tầm Tinh: “Bà muốn lên trời làm ngôi sao. Sau này nếu Tinh Tinh của nhà ta nhớ bà, thì cứ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nhé.”
Năm bà ngoại mất, Thẩm Tầm Tinh mới mười hai tuổi.
Sau đó, được đón về lại thành phố Thâm Trạch.
Chỉ là, những nhóm nhỏ thân thiết tốp năm tốp ba trong gia tộc đều đã sớm hình thành, bản thân cậu lại là đứa trẻ cần được chăm sóc đặc biệt, thân thể yếu ớt, tính cách yên lặng, tự nhiên khó hòa nhập được với bọn họ.
Kể từ ngày trở về, Thẩm Tầm Tinh trở nên ít nói, thường hay ngồi ngây ra, ngơ ngẩn một mình.
Mà Thẩm gia là một đại gia tộc, nơi đó chưa bao giờ thiếu người miệng lưỡi độc địa. Có người khẽ khàng lắc đầu, nói cậu là đứa trẻ máu lạnh vô tình – đến cả khi bà ngoại mất cũng không thấy khóc lấy một lần.
Những lời thị phi đó, dĩ nhiên không thể truyền đến tai Thẩm Tầm Tinh.
Mỗi ngày của cậu chỉ xoay quanh một việc — trèo lên cây quế trăm năm trước sân, rồi ngồi lặng thinh nhìn về phía chân trời, ngẩn người.
Quản gia Thẩm gia không dám ngăn, chỉ có thể dẫn theo một đám người đứng dưới gốc cây túc trực, canh cẩn thận sợ tiểu thiếu gia kiều quý này ngã xuống, va đầu sứt trán.
Nhà họ Thẩm và nhà họ Triệu là hàng xóm.
Lúc ban đầu, Triệu Vân Hành đối với đứa trẻ mới tới này, ấn tượng đầu tiên chính là — “con khỉ con” treo trên cây.
Chẳng qua thời gian trôi qua, những người canh giữ dưới tàng cây ngày một thưa dần. Chưa đến một tháng, đã chẳng còn ai ở lại nữa.
Triệu Vân Hành nhìn tiểu hài tử ngồi một mình trên cành cao, dáng vẻ mảnh khảnh, lặng lẽ, trong lòng bỗng cảm thấy đứa trẻ kia cứ có cảm giác… cô độc đến lạ thường.
Sau này nữa, cha Thẩm rốt cuộc cũng không nhìn nổi, dứt khoát ra lệnh cho Thẩm Tầm Không mỗi lần ra khỏi cửa đều phải dẫn theo em trai.
Thế là từ đó về sau, trong đám bạn chơi bóng của Triệu Vân Hành, Thẩm Tầm Không luôn mang theo một cái “đuôi nhỏ”.
Giang Tinh Nhiễm và Thẩm Tầm Tinh đều không biết chơi bóng, chỉ có thể ngồi bên rìa sân.
Giang Tinh Nhiễm hăng hái cổ vũ cho mấy người còn lại, còn Thẩm Tầm Tinh thì ỉu xìu rúc vào chỗ râm mát, vẻ mặt như sống không còn gì luyến tiếc nhìn ra sân bóng.
Giang Tinh Nhiễm quay đầu lại thấy nhóc con ủ rũ kia, bèn bước qua.
“Chào cậu, tớ tên là Giang Tinh Nhiễm, cậu tên gì vậy?”
“Thẩm Tầm Tinh.”
“Là chữ ‘Tinh’ trong sao trời đó hả?”
Thẩm Tầm Tinh khẽ gật đầu
“Trùng hợp ghê ha, tụi mình có cùng một chữ trong tên đó.”
Giang Tinh Nhiễm đứng bên cạnh cậu, tò mò hỏi: “Anh Tầm Không là gì của cậu vậy? Tớ thấy ảnh dẫn cậu đến đây.”
“Anh trai.”
“Thế còn Thẩm Kỳ là gì của cậu?”
“Anh họ.” Thẩm Tầm Tinh bắt đầu mất kiên nhẫn, giọng nói cũng dứt khoát lạnh nhạt: “Cậu tới điều tra hộ khẩu nhà tôi à?”
Giang Tinh Nhiễm hơi bối rối, vội vàng chuyển đề tài.
Hai người sóng vai đứng cạnh nhau, Thẩm Tầm Tinh cúi đầu lắc qua lắc lại, Giang Tinh Nhiễm nói gì thì cậu đáp nấy, chẳng mặn mà cũng chẳng nhiệt tình.
Đang lúc lắc lư vô tư như thế, đột nhiên có người phía trước nắm lấy cậu kéo mạnh một cái, tiếp đó là một cơn đau nhói đâm thẳng lên đầu — trước mắt tối sầm, Thẩm Tầm Tinh cả người ngã ngửa ra sau, đập xuống đất.
Mấy giây sau, ý thức mới dần dần quay về.
Tất cả những ấm ức dồn nén suốt bao ngày, trong khoảnh khắc ấy đồng loạt vỡ tung — Thẩm Tầm Tinh òa khóc.
Thủ phạm là Triệu Vân Hành cũng hoảng cả lên, tay chân luống cuống không biết làm gì, hai bàn tay lơ lửng giữa không trung, không dám chạm vào nước mắt của cậu bé nhỏ.
Cậu ta thấp giọng dỗ dành: “Tầm Tinh à... cái đó… đừng khóc nữa, là anh sai rồi. Anh dẫn em đi gặp bác sĩ nha, được không?”
Thẩm Tầm Tinh vừa khóc vừa nức nở, ráng dùng tay áo lau nước mắt, nghẹn ngào nén khóc lại. Một lúc sau mới lí nhí nói nhỏ: “Muốn về nhà.”
Triệu Vân Hành lấy khăn ướt lau tay, rồi mới nắm lấy cổ tay nhỏ của Thẩm Tầm Tinh: “Được rồi, anh đưa em về nhà.”
Hắn đưa cậu bé trở lại nhà cũ của Thẩm gia. Thẩm Tầm Tinh vừa thấy nơi này không phải nhà bà ngoại, vành mắt lập tức đỏ hoe, suýt nữa bật khóc. Nhưng cậu lại cắn chặt môi dưới, cố gắng nhịn xuống.
Quản gia Thẩm gia vừa nghe chuyện đã vội vã gọi bác sĩ đến khám. May thay không có gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày, tuyệt đối không được leo trèo hay hoạt động mạnh.
Mỗi ngày câu cửa miệng của Triệu Vân Hành chính là: “Hôm nay đại thiếu gia nhà chúng ta có gì sai bảo?”
Thẩm Tầm Tinh nằm dài trên ghế tựa dưới gốc cây quế, thở phì phò như con cá nhỏ mắc cạn, không buồn nhúc nhích, chỉ hé miệng ra, ý bảo người ta đút trái cây vào tận miệng.
Triệu Vân Hành đưa tay tới, nhưng ngay khi Thẩm Tầm Tinh định há miệng cắn, hắn lại bất ngờ khéo tay bẻ hướng, bỏ miếng quýt vào miệng mình.
Thẩm Tầm Tinh cắn trúng đầu lưỡi, tức đến suýt khóc, lập tức vùng dậy muốn đuổi theo đánh hắn.
Triệu Vân Hành vừa cười vừa nhanh tay nhét cho cậu một múi quýt: “Cái này ngọt lắm đấy.”
Nói xong, nhân lúc Thẩm Tầm Tinh còn đang nhai nuốt, hắn xoay người phóng vèo ra xa tám thước.
Thẩm Tầm Tinh tức đến mức mặt mày đều nhăn tít lại, giận dữ hét lớn: “Triệu Vân Hành!”
Nói rồi liền đuổi theo.
Thế nhưng dù sao hai người vẫn cách nhau hai tuổi, Thẩm Tầm Tinh vốn chạy không lại Triệu Vân Hành, chạy được một đoạn liền mệt đến thở không ra hơi, hai tay chống lên đầu gối, ngẩng đầu nhìn quanh, nào còn thấy bóng dáng người kia đâu…
Giờ ngọ, đường phố lặng như tờ. Ánh nắng xuyên qua tán cây loang lổ rơi xuống đất, chiếu vào mắt Thẩm Tầm Tinh, lấp lánh đến mức khiến cậu muốn rơi nước mắt.
Chạy đến mức tức giận như vậy, nghĩ đi nghĩ lại... có phải là mình hơi quá rồi không?
Cậu dụi khóe mắt, hơi ảo não, lại không nhịn được dỗi một mình. Hít hít mũi, trong lòng dâng lên một chút tủi thân mơ hồ — dù sao đi nữa, vẫn là Triệu Vân Hành sai nhiều hơn một chút!
Đang định quay người về, bỗng có người từ phía sau vươn tay vòng qua ôm lấy vai cậu, một que kem lạnh bất ngờ thò ra trước mặt.
“Thiếu gia, lần này đảm bảo thật sự ngọt luôn.” Người đưa kem cười rạng rỡ như nắng.
Thẩm Tầm Tinh sững sờ đứng yên tại chỗ.
Triệu Vân Hành thấy cậu không phản ứng, còn tưởng cậu không tin mình, liền cúi đầu cắn một miếng trước, giọng mang theo hơi thở gấp gáp vì chạy vội: “Thật sự ngọt! Nếu gạt ngươi thì ta là chó con!”
Nói xong lại đưa kem tới, dí sát vào bên miệng Thẩm Tầm Tinh.
Thẩm Tầm Tinh hừ khẽ một tiếng từ mũi, nhưng vẫn nhận lấy, cắn một miếng. Đầu lưỡi vừa chạm đến vị ngọt lạnh lan tỏa, ánh mắt cậu lập tức sáng lên.
“Thế nào? Anh không lừa em đi.” Triệu Vân Hành còn thở dốc, trên trán lấm tấm mồ hôi, tiếng nói mang theo ý cười mềm mại.
Thẩm Tầm Tinh bị hắn nửa ôm trong lòng, có thể cảm nhận được nhịp tim đập gấp của người kia, cũng có thể thấy được ánh nắng phủ trên thái dương hắn — ấm áp, rực rỡ, và chân thật.
Thẩm Tầm Tinh đưa cây kem qua, khẽ hất cằm: “Cho.”
Triệu Vân Hành tủm tỉm cắn một miếng, còn không quên trêu chọc: “Tinh Tinh của chúng ta thật ngoan.”
Thẩm Tầm Tinh không đáp, tay chợt lật nhẹ, đem đầu que kem quệt thẳng lên một bên má Triệu Vân Hành.
Kem lạnh dính trên da, Triệu Vân Hành chẳng những không giận mà còn bật cười, rút khăn giấy lau lau mặt, thuận thế dụ dỗ: “Đừng cứ ru rú trong nhà nữa, anh đưa em ra ngoài chơi bóng nha?”
“Không đi.” Thẩm Tầm Tinh chẳng cần nghĩ đã từ chối.
“Chỉ hai đứa mình, tới nhà anh, anh dạy em chơi bóng rổ.” Triệu Vân Hành vỗ vai cậu, cười đến đắc ý: “Truyền thụ cho em tuyệt học của nhà họ Triệu, chờ tới lúc khai giảng, em chính là người ném bóng giỏi nhất lớp!”
Không biết câu nào trúng ý, Thẩm Tầm Tinh nhai nốt miếng kem cuối, rồi giơ tay chùi mép vào áo Triệu Vân Hành, cười rạng rỡ: “Được thôi.”
Cậu híp mắt nhìn hắn, còn không quên trêu lại: “Nhưng mà tôi thấy anh đánh bóng cũng chẳng ra sao cả, lần trước còn ném trúng đầu tôi.”
Triệu Vân Hành phì cười: “Này là tai nạn! Tôi chơi bóng chưa từng tạp trúng ai đâu, nhóc là người đầu tiên đó.”
Thẩm Tầm Tinh chớp mắt cười, nghiêng đầu đáp: “Tôi cũng chưa từng bị ai đánh trúng, anh cũng là cái thứ nhất.”
Hai người nhìn nhau cười một hồi, Triệu Vân Hành đưa tay kéo cậu đi: “Đi nào, để tôi dạy thiếu gia người chơi bóng, mai mốt học xong có thể trả thù tôi luôn.”
Thẩm Tầm Tinh nhếch môi cười khẽ: “Phải xem tâm trạng đã.”
Triệu Vân Hành kéo tay Thẩm Tầm Tinh, đang định rẽ qua con hẻm nhỏ dẫn về nhà mình, lại chạm mặt mấy người Giang Tinh Nhiễm ở đầu đường.
Mục Kha Bách huơ tay gọi lớn: “Vân Hành, chơi bóng không?”
Thẩm Tầm Tinh nghe đến câu ấy, sắc mặt liền đổi. Nhóc nhớ rất rõ lần trước bị bóng đập trúng đầu, rõ ràng khi ấy dường như có người phía sau đẩy nhẹ một cái. Mà cái người đó, hình như... chính là Giang Tinh Nhiễm.
Cậu không nhịn được lên tiếng chất vấn: “Giang Tinh Nhiễm, lúc đó có phải cậu đẩy tôi một cái không?”
Giang Tinh Nhiễm thoáng ngẩn ra, nét mặt tỏ vẻ ngạc nhiên: “Sao lại thế được? Tầm Tinh, rõ ràng là do Vân Hành ném lệch bóng thôi. Cậu lúc đó không đứng vững, nên mới bổ nhào về phía trước.”
Thẩm Tầm Tinh mím môi. Hắn không tin, không tin chút nào. Cậu còn định mở miệng lần nữa thì Mục Kha Bách đã chen ngang, vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Thôi nào Thẩm Tầm Tinh, rõ là do cậu không vững mà ngã, mắc gì đổ lỗi cho Tinh Nhiễm?”
Thẩm Tầm Tinh hừ lạnh, ánh mắt vừa lúc bắt gặp khóe môi Giang Tinh Nhiễm thoáng cong lên – một nụ cười nhàn nhạt, thoáng qua như thể chẳng có gì... nhưng lại khiến cậu giận sôi máu.
“Rõ ràng là y!” – Thẩm Tầm Tinh nghiến răng chỉ thẳng.
Mục Kha Bách lập tức cao giọng quát: “La cái gì? Cậu mà còn vu oan cho Tinh Nhiễm nữa, lần sau bọn ta sẽ không rủ ngươi đi cùng đâu!”
Tiếng “không rủ ngươi” kia như xát thêm muối vào lòng, Thẩm Tầm Tinh lập tức vỗ mạnh tay lên bàn đá cạnh đó, cười lạnh: “Không rủ thì thôi, ai cần đi chung với các ngươi? Các ngươi tưởng tôi ham lắm chắc?!”
Cuộc khắc khẩu lần đó cuối cùng cũng lắng xuống nhờ vào lời khuyên của Triệu Vân Hành và Ngụy Tĩnh, nhưng từ đó về sau, Thẩm Tầm Tinh liền một mực ngầm cắt đứt quan hệ với Giang Tinh Nhiễm, dứt khoát như vạch một đường sống núi lạnh lùng không thể vượt qua.
Giang Tinh Nhiễm từng nhiều lần muốn gặp cậu để giảng hòa, nhưng Thẩm Tầm Tinh đều lạnh nhạt khước từ, một câu cũng không muốn nói thêm. Lâu dần, trong đám bạn bè lại râm ran những lời đồn: Thẩm gia tiểu thiếu gia mới trở về tính tình điêu ngoa, khó chiều, lại vô lý.
Lúc này, vừa chạm mặt đám người Giang Tinh Nhiễm, tâm tình Thẩm Tầm Tinh lập tức chìm xuống. Cậu bị Triệu Vân Hành nắm tay, lòng bàn tay liền cứng lại, mà Triệu Vân Hành cũng dường như cảm nhận được cảm xúc thay đổi, nhẹ nhàng siết tay cậu trấn an.
“Các ngươi đi trước đi,” Triệu Vân Hành nói.
Giang Tinh Nhiễm tiến một bước, giọng mềm nhẹ: “Vân Hành, kêu luôn Tầm Tinh đi cùng đi. Mấy người các ngươi chơi bóng, ta chăm sóc Tìm Tinh.”
Lời nói nghe có vẻ thiện ý, nhưng Thẩm Tầm Tinh lại cảm thấy phiền chán. Cậu chau mày: “Ai cần người chăm sóc? Còn nữa, đã nói là không đi rồi, sao nhiều chuyện như vậy.”
Mục Kha Bách lập tức không vui: “Thẩm Tầm Tinh, cũng đừng không biết tốt xấu. Tinh Nhiễm là vì cậu mà quan tâm thôi. Không thích thì thôi, đừng quá đáng.”
Ngụy Tĩnh – nãy giờ vẫn im lặng – lúc này mới lên tiếng: “Vân Hành, thật sự không đi à?”
Triệu Vân Hành mỉm cười, giọng ôn hòa: “Không đi đâu. Ngươi với anh Thẩm dẫn bọn họ qua bên Trần gia đi, tiện thể đánh một trận giao hữu cũng được.”
Giang Tinh Nhiễm nhìn hai người họ tay còn nắm chặt nhau, ánh mắt thoáng trầm xuống. Nhưng ngẩng đầu lên lại là một thần sắc hoàn toàn khác – nhẹ nhàng, điềm đạm, mang theo ý cười nhàn nhạt: “Vân Hành, trước đây chẳng phải anh nói lúc rảnh sẽ dạy tôi chơi bóng rổ sao?”
Thẩm Tầm Tinh liếc xéo, cong môi cười nhạt: “Thật vậy à?”
Triệu Vân Hành đưa tay sờ mũi, cười gượng mấy tiếng: “Hình như là có nói... nhưng thôi, để lần sau đi.”
Giang Tinh Nhiễm vẫn giữ nụ cười nhẹ, hàng mi hơi cong lên, nhưng giữa chân mày lại lộ ra vài phần cô đơn vừa đủ: “Được thôi, vậy em đợi lần sau anh Vân Hành rảnh.”
Nói rồi, không chờ thêm lời nào, hắn quay sang kéo tay Thẩm Tầm Không và Thẩm Kỳ: “Anh Tầm Không, anh Kỳ ,chúng ta đi trước nhé.”
Trước khi đi, Giang Tinh Nhiễm còn quay đầu lại, cười lễ độ với Triệu Vân Hành: “Vân Hành, hẹn gặp lại.”