Mặt trời ngả bóng về tây, cuối thu đã nhuộm kín trời, thành phố Thâm Trạch cũng khoác lên mình một màu áo thu trầm lặng. Trên đường, người qua kẻ lại vội vàng lướt qua nhau, còn bên trong sân bay, âm thanh ồn ào huyên náo không dứt.

Thẩm Tầm Tinh bước ra từ cửa xuất cảnh, một mình kéo theo vali hành lý băng qua dòng người đông đúc náo nhiệt.

Cậu dừng lại trước cổng, đưa mắt nhìn quanh mấy lượt, nhưng không thấy bóng dáng nhị ca đến đón. Hơi cúi đầu, cậu lấy điện thoại trong túi ra, định gọi một cuộc.

Dáng người mảnh khảnh đến mức có phần gầy yếu, thoạt nhìn như vừa mới hồi phục sau một trận ốm nặng. Thế nhưng thân hình ấy lại chẳng hề mất đi vẻ đứng đắn, tuấn tú. Chỉ cần đứng yên ở nơi đó thôi cũng đủ khiến không ít ánh mắt lén dừng lại.

“Thẩm Tầm Tinh.”

Nghe thấy có người gọi tên mình, Thẩm Tầm Tinh khẽ ngẩng đầu lên.

Người đối diện đội một chiếc mũ lưỡi trai màu tối, vành mũ hơi nghiêng, vừa khéo che đi khuôn mặt rõ nét và tuấn tú. Khi thấy cậu ngẩng đầu, người kia khẽ cười, giơ tay tháo mũ xuống, nhẹ nhàng đội lên đầu cậu.

Đến lúc này, Thẩm Tầm Tinh mới nhìn rõ người đến là ai: “Triệu Vân Hành?”

Cậu gọi tên đối phương bằng giọng đều đều, sắc mặt không biểu lộ gì rõ ràng, “Sao lại là anh?”

Cậu vừa mới đưa tay lên, định kéo chiếc mũ đang che khuất tầm nhìn xuống, thì bất ngờ bị Triệu Vân Hành ôm chặt vào lòng, hoàn toàn không kịp đề phòng.

"Nhớ cậu."

Giọng nói trầm thấp của đối phương vang lên ngay bên tai, khiến cậu khẽ sững người. Trong thoáng hoảng hốt, Thẩm Tầm Tinh như cảm nhận được—thân thể Triệu Vân Hành đang run lên rất khẽ. 

"Triệu Vân Hành, anh bị gì à?"

Thẩm Tầm Tinh chau mày, cậu đâu thấy mình với người này có quan hệ thân thiết đến mức gặp mặt là ôm nhau. Vẻ mặt hơi khó chịu, cậu giãy ra, miễn cưỡng đẩy đối phương ra xa.

Triệu Vân Hành bị đẩy ra, vẻ mặt thoáng hiện chút hụt hẫng, nhưng cũng không nói gì. Chỉ là ánh mắt vẫn không rời khỏi Thẩm Tầm Tinh, trong đôi mắt sáng rực kia, niềm vui mừng lại không hề che giấu nổi.

Không hiểu vì sao, Thẩm Tầm Tinh lại mơ hồ đọc ra được một tia tưởng niệm trong ánh mắt hắn—mà vừa nhận ra điều đó, chính bản thân lại thấy cả người như ớn lạnh. Nghĩ đến cũng thật hoang đường, cậu thế mà lại cảm thấy... người kia nhớ mình? Thật đúng là có bệnh.

Nhân lúc Thẩm Tầm Tinh còn ngây người, Triệu Vân Hành đã đưa tay kéo lấy vali trong tay cậu.

"Đi thôi, anh trai cậu đang họp ở công ty, tôi đưa cậu về chỗ ở trước."

"À..."

Thẩm Tầm Tinh đáp lời, giọng lơ đãng. Từ nhỏ cậu đã sống ở nước ngoài, rất hiếm khi về nước, đối với giao thông trong thành phố Thâm Trạch cũng không mấy rõ ràng. Ngoài cách đi theo Triệu Vân Hành, cậu thật sự chẳng có phương án nào khác. Mặc dù trong lòng còn lấn cấn, nhưng sau một hồi do dự vẫn lặng lẽ đuổi theo.

Việc cậu đột nhiên quyết định trở về nước, kỳ thực là có nguyên nhân.

Thẩm Tầm Tinh ngồi ở ghế phụ cạnh Triệu Vân Hành, đầu tựa vào cửa kính xe, ánh mắt trống rỗng nhìn cảnh vật vụt qua bên ngoài, dần dần thất thần. Trong đầu lại bất giác nhớ đến những giấc mơ kỳ quái những ngày gần đây.

Cậu mơ một giấc mộng dài, rồi trong mộng chợt bừng tỉnh—ý thức được bản thân mình chẳng qua chỉ là một vai phản diện trong một cuốn tiểu thuyết thuộc thể loại "vạn nhân mê".

Với một người từ nhỏ đã ngạo mạn tự phụ như Thẩm thiếu gia mà nói thì đây đúng là một đòn đả kích không hề nhẹ.

Trong nguyên tác, nhân vật chính vạn nhân mê tên là Giang Tinh Nhiễm—trong nhà được cha mẹ cưng chiều, ra ngoài lại có bằng hữu nâng niu che chở. Cũng chính vì vậy mà người này có phần ngây ngô không rành thế sự, khiến ai nhìn thấy cũng phải thốt lên khen một câu: "Giang tiểu thiếu gia thật sự thuần lương, hồn nhiên biết bao."

Càng đừng nói đến việc trong cốt truyện, người theo đuổi y nhiều không kể xiết.

Mà bản thân hắn—lại chính là phản đề hoàn hảo của người kia.

Chỉ bởi cái tên nghe hao hao giống nhau, tuổi tác cũng sàn sàn, từ nhỏ đã bị kéo ra làm đối lập.

Làm nền cho người khác, trở thành cái bóng bị đem ra so sánh, hết lần này đến lần khác bị nói là “không hiểu chuyện, không ra gì”.

Từ trước đến nay chưa từng được ai thật lòng yêu thích.

Dù sau đó đã ra nước ngoài, cậu vẫn không thoát khỏi vòng xoáy ấy—sự ghét bỏ, ánh mắt phủ định, những lời đàm tiếu không vì khoảng cách địa lý mà biến mất. Ngược lại, chẳng hiểu vì sao, còn sinh ra một danh tiếng phong lưu bạc bẽo, lời đồn càng truyền càng xa.

Nếu chuyện chỉ dừng lại ở đó, thì e cũng chưa đủ để khiến Thẩm Tầm Tinh quyết tâm trở về nước lần này.

Từ nhỏ, cậu đã mang bệnh tim. Năm mười ba tuổi, bệnh tình trở nặng vì một vài lý do, cuối cùng bị đưa ra nước ngoài điều trị. Sau đó cũng luôn ở bên đó học tập, đến tận hai năm trước mới tốt nghiệp đại học. Tính đến nay đã hai mươi sáu tuổi, trong khoảng thời gian dài đó, số lần trở về nước gần như đếm được trên đầu ngón tay.

Thế nhưng… khi vô tình nhìn thấy phần tiếp theo trong cốt truyện, cả người như chìm vào hốt hoảng.

Chính cậu—Thẩm Tầm Tinh—sẽ tận mắt chứng kiến chị cả và anh hai, từng người một, vì Giang Tinh Nhiễm mà gặp chuyện, cuối cùng lần lượt qua đời.

Cậu hấp tấp về nước để tiếp nhận công ty gia tộc, nhưng lại từng bước rơi vào bẫy do những kẻ si mê Giang Tinh Nhiễm giăng ra, bị họ cướp đoạt cổ phần công ty.

Rồi chính những cổ phần ấy—cuối cùng lại bị đem dâng lên cho Giang Tinh Nhiễm như một món quà.

Mà cậu thân mang bệnh tim, trong một lần tái phát, chết vì tai nạn xe.

Sau khi đọc xong phần cốt truyện liên quan đến mình, ý niệm đầu tiên nảy lên trong đầu Thẩm Tầm Tinh chính là—

Khi bản thân cậu đứng từ góc độ của một người ngoài, lần đầu tiên đọc toàn bộ nguyên tác, mới giật mình phát hiện: Bản thân trong truyện luôn có mặt ở những điểm nút quan trọng trong các cuộc cạnh tranh, nhưng hết lần này đến lần khác đều làm ra những hành động ngu xuẩn đến khó hiểu.

Chính vì những sai lầm đó mà cuối cùng đã khiến người khác dễ dàng cướp lấy công ty như trở bàn tay.

Còn những kẻ theo đuổi Giang Tinh Nhiễm thì sao?

Toàn bộ đều là những nhân vật quyền quý trong giới thương nghiệp thành phố Thâm Trạch hiện tại. Dưới sự nâng đỡ của họ, Giang Tinh Nhiễm bước từng bước vững vàng tiến lên, đến cuối truyện rốt cuộc trở thành một doanh nhân xuất sắc, ánh hào quang rực rỡ bao phủ.

Những kẻ theo đuổi kia có những ai…….

Cậu liếc mắt nhìn qua bằng ánh dư quang, ánh mắt dừng lại nơi Triệu Vân Hành. Người kia dường như cũng cảm nhận được ánh nhìn của Thẩm Tầm Tinh, mỉm cười hỏi: “Lần này trở về, còn định đi nữa không?”

“Còn phải xem tâm trạng.” Thẩm Tầm Tinh thuận miệng đáp lời, giọng nhàn nhạt.

Triệu Vân Hành vốn không phải là kẻ theo đuổi Giang Tinh Nhiễm, giữa hai người chỉ có chút quan hệ mập mờ lướt qua trong cốt truyện.

Chỉ là, sau khi cậu chết đi, mọi thứ đột nhiên đổi khác—hai người bọn họ bất ngờ trở mặt. Trong truyện không hề nhắc đến nguyên do, nghĩ lại cũng thấy kỳ quái.

Nhưng năm đó, khi còn nhỏ, đối phương cũng là một thành viên trong tiểu đoàn thể xoay quanh Giang Tinh Nhiễm. 

Cái vòng nhỏ kia, trừ Triệu Vân Hành ra, phần lớn đều là những kẻ si mê Giang Tinh Nhiễm, đối với Thẩm Tầm Tinh từ đầu đến cuối vẫn luôn mang tâm lý bài xích người ngoài. Thẩm Tầm Tinh vì thế mà chẳng bao giờ có nổi ấn tượng tốt gì về Triệu Vân Hành.

Giang Tinh Nhiễm…

Vừa nghĩ đến cái tên này, lòng Thẩm Tầm Tinh đã ngột ngạt khó chịu. Thuở bé, vì bị cho là nhằm vào Giang Tinh Nhiễm mà cậu bị cô lập, thanh danh bị bôi nhọ đến không còn manh giáp. Đã vậy, anh trai và chị gái của cậu cũng vì hắn mà liên lụy, công ty cuối cùng lại rơi trọn vào tay những kẻ kia.

Chẳng lẽ kiếp trước cậu đã đào mộ tổ tiên nhà Giang Tinh Nhiễm? Nếu không thì tại sao lại xui xẻo đến mức này?

Trong lúc Thẩm Tầm Tinh còn đang ngẩn người, Triệu Vân Hành đã lái xe thẳng vào khu nhà. Hắn giúp Thẩm Tầm Tinh mang hành lý vào, đặt xuống xong liền thoải mái ngồi xuống ghế sofa, hoàn toàn không có ý định rời đi.

Thẩm Tầm Tinh hơi bực, nhưng cũng không để lộ ra mặt. Cậu nhìn Triệu Vân Hành đang an vị trên ghế, khẽ cười, giọng khách khí mà xa cách: “Sao vậy, Triệu tứ thiếu gia muốn ở lại ăn cơm à?”

Triệu Vân Hành đứng thứ tư trong nhà, gọi là “Triệu Tứ” thì nghe cũng chẳng hay ho gì. Thế nên ngoại trừ vị trước mắt đây, chẳng ai thật sự gọi hắn như vậy.

Triệu Vân Hành không trả lời, chỉ khẽ cong môi cười, nụ cười mang theo vài phần thần bí khó đoán.

Thẩm Tầm Tinh còn đang nhìn chằm chằm, liền thấy đối phương đứng dậy, thong dong đi tới, mở ra cánh cửa ngay đối diện phòng mình.

“Thẩm tiểu thiếu gia” hắn nghiêng đầu, mắt cong cong, ngữ khí tùy ý mà khiêu khích, “Không bằng đến nhà tôi ăn cơm đi?”

Thẩm Tầm Tinh: “......”

Ai có thể nói cho cậu biết với?! Tại sao Triệu Vân Hành lại ở ngay đối diện chứ!

Nụ cười giả tạo trên mặt Thẩm Tầm Tinh lập tức biến mất, sắc mặt lạnh tanh, không chút biểu cảm mà đóng cửa lại.

Triệu Vân Hành cũng chẳng buồn giận, khẽ hừ một tiếng rồi ung dung, bước chân nhẹ nhàng, quay về phòng mình đối diện.

Sau khi tiễn được Triệu Vân Hành đi, Thẩm Tầm Tinh mới bắt đầu thu dọn sơ qua. Căn hộ được bày trí rất nhã nhặn và tinh tế, đúng gu thẩm mỹ của cậu.

Ánh mắt vô tình dừng lại trên khóm hoa trước cửa sổ sát đất—một ô cửa thoáng đãng mở ra ánh sáng dịu dàng và mảng xanh an tĩnh.

Hoa bạc hà và linh lan đang vào kỳ nở rộ.

Thuở nhỏ, cậu lớn lên bên ngoại, bà ngoại là người rất yêu hoa, thường tự tay chăm chút từng gốc cây nhành cỏ. Cậu cũng vì thế mà yêu luôn việc trồng hoa, dưỡng cỏ.

Khi sống ở nước ngoài, cậu còn cố tình thiết kế một gian nhà kính nhỏ trong căn hộ để trồng hoa. Chỉ tiếc, lúc trở về nước, những chậu hoa ấy không thể mang theo, đành phải gửi gắm lại cho bạn bè chăm hộ.

Cậu bước vài bước ra gần hơn để nhìn kỹ, rồi đột nhiên thấy ở một góc ban công phòng khách, có vài dụng cụ làm vườn và phân bón rơi rải rác—toàn là những món cậu quen dùng, không sai vào đâu được.

Điều này khiến cậu hơi ngạc nhiên.

Chị gái bọn họ… hiểu mình đến mức này sao?

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không ra đáp án, Thẩm Tầm Tinh cũng không tiếp tục bận tâm nữa. Cậu đứng dậy, dự tính tìm chút gì đó để ăn.

Những năm sống một mình ở nước ngoài, bảo mẫu và dì giúp việc thay tới thay lui không biết bao nhiêu lần. Mãi đến bốn năm trước, người dì Chu theo cậu lâu nhất phải về nước để chăm cháu, Thẩm Tầm Tinh từ đó cũng chẳng thuê ai nữa. Thỉnh thoảng có ghé nhà bạn ăn ké đôi ba bữa, còn phần lớn thời gian đều là tự mình chống đỡ qua loa bằng đồ ăn nhanh.

Khi Triệu Vân Hành gõ cửa bước vào, liền thấy Thẩm Tầm Tinh đang cầm trên tay một túi thức ăn nhanh.

“Ồ, Thẩm thiếu gia nói mời tôi ăn cơm, chẳng lẽ là ăn thứ này sao?” – Hắn cong môi, giọng vừa trêu chọc vừa lười biếng.

“Ai nói tôi mời anh ăn cơm.” – Thẩm Tầm Tinh thản nhiên đáp, không thèm ngẩng đầu lên.

Thẩm Tầm Tinh khẽ nhíu mày.

Triệu Vân Hành đột nhiên thân thiết như vậy khiến cậu lập tức cảnh giác. Rõ ràng trong trí nhớ của cậu, trước khi ra nước ngoài, quan hệ giữa hai người căn bản không thể xem là tốt—thậm chí từng căng thẳng đến mức đối đầu gay gắt.

Cẩn thận nghĩ lại… nói thế vẫn chưa đủ chính xác.

Bởi vì vốn dĩ, quan hệ của cậu với bất kỳ ai cũng chẳng khá hơn là bao. Khi ấy, trong vòng bạn bè cùng trang lứa, hễ nhắc đến Thẩm Tầm Tinh là liền kèm theo những từ như "tính tình bốc đồng", "tùy hứng làm bậy", là kiểu người không nên đụng vào.

Triệu Vân Hành khẽ cúi đầu, đôi mắt cong cong, nhìn cậu bằng ánh nhìn gần như ôn nhu. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt đi dấu nếp nhăn giữa hàng lông mày Thẩm Tầm Tinh, rồi bật cười: “Vậy… để tôi nấu cơm, có thể vinh dự mời Thẩm thiếu gia dùng bữa cùng được không?”

Thẩm Tầm Tinh hất tay Triệu Vân Hành ra, sắc mặt lạnh tanh: “Đừng có động tay động chân.”

Ánh mắt cậu nửa hoài nghi, nửa đánh giá người đối diện từ đầu tới chân: “Anh cũng biết nấu ăn à? Có ăn được không vậy?”

“Chắc chắn còn ngon hơn của cậu nhiều.” Triệu Vân Hành không chút khách khí giật lấy túi thức ăn nhanh trong tay cậu, thuận tay kéo luôn người ra khỏi cửa.

“Đi thôi tiểu thiếu gia.”

Dù trong lòng chẳng mấy tình nguyện, nhưng lúc thấy Triệu Vân Hành thật sự đang loay hoay nấu nướng trong bếp, ánh mắt Thẩm Tầm Tinh vẫn khẽ sáng lên.

“Anh cái này là…” Cậu ngập ngừng, muốn nói lại thôi.

Đồ ăn Triệu Vân Hành làm không chỉ vừa miệng một cách kỳ lạ, mà hầu hết nguyên liệu đều phù hợp với chế độ dinh dưỡng dành cho người có bệnh tim.

“Có gì à?” – Triệu Vân Hành quay đầu lại, mắt cong cong như cười như không.

“Không có gì.” Cậu nuốt nghi vấn trở lại. Hỏi ra rồi lại sợ bản thân tự mình đa tình, chi bằng giữ im lặng.

Thẩm Tầm Tinh gắp thêm mấy miếng đậu bắp bỏ vào bát. Triệu Vân Hành thấy vậy, khẽ nhướng mày, đột nhiên hỏi: “Cậu thích ăn đậu bắp?”

“Đương nhiên là thích. Sao thế?”

“Không có gì.” Triệu Vân Hành cúi đầu nên Thẩm Tầm Tinh không thấy được trong đáy mắt hắn đang cuộn trào một màu đen như vực sâu.

Khi bữa ăn còn chưa kết thúc, di động của Thẩm Tầm Tinh chợt rung lên.

Là cuộc gọi từ Thẩm Tầm Không.

“Alo anh, em đã đến Phỉ Thúy Viên, thu dọn ổn thỏa cả rồi.”

Thẩm Tầm Tinh vừa nghe điện thoại, vừa liếc nhìn Triệu Vân Hành một cái, rồi thản nhiên nói tiếp: “Ừ, em đang ở cùng Triệu Vân Hành.”

“Tiệc tẩy trần?”

Giọng cậu có chút do dự. “Không cần thiết đâu… Em không nghĩ—”

Lời còn chưa nói hết đã bị người bên kia ngắt ngang. Cậu khựng lại vài giây, im lặng một lúc rồi mới thở ra, thấp giọng: “Được rồi, tối nay em sẽ qua cùng anh ta.”

Triệu Vân Hành nhìn cậu, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”

“Anh tôi nói, bảo tôi chuẩn bị tham dự một buổi tiệc đón gió, muốn tôi đi cùng anh.”

Thẩm Tầm Tinh khẽ thở dài.

Anh trai của hắn, Thẩm Tầm Không… cũng là một trong những người theo đuổi Giang Tinh Nhiễm—thậm chí có lẽ là người yêu tha thiết nhất.

Ở giai đoạn đầu của nguyên tác, Giang Tinh Nhiễm từng thật lòng thích Thẩm Tầm Không.

Chỉ là kết cục của Thẩm Tầm Không lại chẳng được tốt đẹp. Vì Giang Tinh Nhiễm mà anh ấy đã chắn một đòn chí mạng, chết ngay trong vòng tay đối phương.

Hiện tại, Giang Tinh Nhiễm đang là thư ký của Thẩm Tầm Không, hai người đang ở vào giai đoạn ám muội, cũng không hẳn rõ ràng là tình cảm, nhưng lại chẳng giống quan hệ công việc thuần túy.

Mà buổi tiệc đón gió tối nay, khả năng cao sẽ có mặt Giang Tinh Nhiễm.

Thẩm Tầm Tinh vốn không hứng thú với những buổi tiệc tùng tụ hội kiểu này. Nhưng nếu đã quyết tâm thay đổi quỹ đạo của cốt truyện—vậy thì bước đầu tiên, chính là phải gặp Giang Tinh Nhiễm.

Hắn thật sự muốn nhìn xem—Giang Tinh Nhiễm rốt cuộc có gì hơn người.
Dựa vào đâu mà hết lần này đến lần khác, cậu lại phải làm nền cho người kia?

Thẩm Tầm Tinh buông chén, trong mắt thấp thoáng ánh âm trầm không sao tan được. Có thứ gì đó u uất quẩn quanh, như thể lâu ngày vẫn chưa được giải tỏa.

Còn chưa kịp suy nghĩ sâu thêm, gáy đã bị ai đó vỗ nhẹ một cái.

“Ăn xong nhớ rửa chén đấy.”

Giọng Triệu Vân Hành vang lên ngay sau lưng, kéo cậu từ dòng suy nghĩ trở về thực tại.

Thẩm Tầm Tinh nhíu mày, có chút không vui: “Dựa vào cái gì?”

“Nấu cơm thì không phải rửa chén. Đó là luật.” Triệu Vân Hành nhún vai, vẻ mặt dửng dưng mà tự nhiên như không.

Sau khi rửa chén dọn dẹp xong xuôi, Thẩm Tầm Tinh nhận mệnh đứng dậy định rời đi.

Vừa xoay người, bả vai đã bị ai đó choàng tay khoác lấy.

“Đồ sinh hoạt cá nhân đã sắm đủ chưa?” Triệu Vân Hành từ phía sau nghiêng đầu hỏi, hơi thở phả sát bên tai.

“Chưa đâu, chẳng phải còn phải đi mua sao.” Thẩm Tầm Tinh đáp lời, định bước đi thì vai lại bị giữ chặt.

“Vậy thì cùng đi với tôi.”

Câu nói nhẹ tênh, nhưng tay lại giữ rất chắc.

Thẩm Tầm Tinh lập tức theo phản xạ đẩy người ra, lùi về sau hai bước, ánh mắt lạnh lùng mà cảnh giác: “Triệu Vân Hành, đúng là tôi và Giang Tinh Nhiễm không hợp nhau, trước kia thậm chí còn đánh nhau.”

Cậu ngừng một chút, giọng càng thêm lạnh: “Nhưng không có nghĩa là anh lúc nào cũng phải dính chặt lấy tôi như vậy.”

Trong lòng Thẩm Tầm Tinh dâng lên một trận bực bội khó hiểu.

Từ lúc cùng Triệu Vân Hành gặp lại đến nay, người này từng câu từng chữ, từng động tác cử chỉ đều mang theo một loại kỳ quái khó diễn tả.

Giống như đang quấn lấy cậu, lại giống như… đang muốn đưa cậu vào một kiểu lồng giam không tên.

Chẳng lẽ đây là cái gọi là phương pháp tán tỉnh kiểu mới?

Phòng khách ánh sáng chan hòa, ánh mặt trời lặng lẽ chiếu xuyên qua cửa kính, rải đầy sàn gỗ trầm màu. Ánh sáng bao phủ lên người Triệu Vân Hành, khiến cả thân hình hắn như nhuộm một tầng sắc vàng mờ ảo.

Mà Thẩm Tầm Tinh, trong khoảnh khắc ấy, lại thấy không rõ biểu tình của đối phương.

Đó là... nước mắt ư?

Cậu khựng lại, bản năng muốn bước lên nhìn kỹ—nhưng Triệu Vân Hành đã tiến một bước về phía trước, chắn ngang tầm mắt của cậu.

Giọng nói khẽ khàng, mang theo uất ức như thể bị oan ức thật sự: “Không liên quan gì đến Giang Tinh Nhiễm cả. Tôi chỉ là… chỉ là muốn đối tốt với cậu một chút.”

Nói xong, Triệu Vân Hành cúi đầu, dáng vẻ ủy khuất đến cực điểm, giống như thật sự bị cậu bắt nạt: “Hôm nay tôi còn cố ý gác lại công việc công ty chỉ để đưa em đi. Vậy mà trong mắt em, tôi lại là loại người đó sao?”

Thẩm Tầm Tinh liếc nhìn hốc mắt đỏ ửng của đối phương, trong lòng bỗng dâng lên một tia áy náy mơ hồ.

Có phải... mình quá nhạy cảm rồi không?

Cậu khẽ ho nhẹ, thu lại khí thế: “….…tôi mới về nước, cũng chưa quen đường xá, anh dẫn tôi đi cũng được.”

Lời còn chưa dứt, vẻ mặt Triệu Vân Hành đã thay đổi trong tích tắc, vui mừng không giấu được, lập tức vươn tay nắm lấy cánh tay Thẩm Tầm Tinh, thân thiết như hai người quen nhau từ kiếp trước: “Đi thôi, thiếu gia! Tôi đảm bảo sẽ đưa cậu mua toàn hàng tốt nhất.”

Thẩm Tầm Tinh: “......”

…Cảm giác bị lừa càng lúc càng rõ ràng.

Trong trung tâm thương mại, Triệu Vân Hành đang nghiêm túc chọn lựa chăn cho hắn, dáng vẻ vô cùng chuyên chú. Nhân viên tiêu thụ vừa mới giới thiệu xong mấy loại chất liệu, hắn liền nhẹ giọng phân phó: “Lấy loại lông dê đi. Cậu ấy sợ lạnh.”

Thẩm Tầm Tinh đứng một bên, hai tay ôm trước ngực, lông mày khẽ nhướng lên.

“Triệu Vân Hành.” Cậu gọi một tiếng, giọng điệu mang theo mấy phần lười biếng.

“Ừm? Tôi đây.” Triệu Vân Hành đáp lại, quay đầu lại nhìn, khoé mắt còn vương lại ý cười nhàn nhạt.

Thẩm Tầm Tinh khẽ cười, ánh mắt nửa đùa nửa thật: “Tôi cảm thấy… hình như anh rất hiểu tôi đấy. Sẽ không phải là yêu thầm tôi từ lâu rồi chứ?”

Lời vừa dứt, cậu cố ý nghiêng đầu, ý cười lướt nhẹ nơi khoé môi, tựa như đang chọc ghẹo một con mèo lông xù không biết giấu móng vuốt.

Triệu Vân Hành nhìn cậu.

Ánh mắt người kia chuyên chú đến mức khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, nơi đáy mắt lặng lẽ cuộn trào thứ cảm xúc không gọi tên được—trầm lắng, sâu thẳm, dịu dàng đến mức gần như khiến người lùi bước.

Hắn đáp khẽ: “Có thể là thật đấy.”

“Khụ khụ khụ—!”

Thẩm Tầm Tinh bị sặc nước miếng, ho đến lồng ngực cũng hơi run lên, gương mặt trong thoáng chốc liền đỏ bừng, không phân rõ là nghẹn hay thẹn. Cậu chỉ định đùa nghịch mấy câu để khiến Triệu Vân Hành lúng túng, không ngờ lại bị đối phương phản đòn thẳng thừng.

Cậu hơi mất tự nhiên nghiêng mặt, lắp bắp: “Anh… anh nói linh tinh cái gì đấy?!”

Triệu Vân Hành khẽ cười, từ phía sau vòng đến, không nặng không nhẹ vỗ lên lưng cậu hai cái, giọng nói mang theo ý cười: “Đùa thôi mà. Mấy chuyện này đều là chị gái cậu kể với tôi cả. Làm sao mà nghiêm túc thế, chẳng vui chút nào.”

Thẩm Tầm Tinh tiếp lấy ly nước từ tay nhân viên tiêu thụ, liếc Triệu Vân Hành một cái, mặt vẫn còn nóng ran, cố ý nghiêm giọng: “Lấy chăn đi. Trễ rồi.”

“Tuân lệnh.”

Triệu Vân Hành vừa cười vừa xoa đầu cậu một cái, động tác rất nhẹ, mềm đến mức khiến người ta không nỡ phủi tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play