Buổi tối tan làm, Thẩm Tầm Tinh xoay xoay chìa khoá xe trong tay, đẩy cửa bước ra khỏi văn phòng.

Ngoài dự đoán lại đụng phải Triệu Vân Hành đang đứng ngoài hành lang.

Thẩm Tầm Tinh âm thầm hít sâu một hơi, cưỡng ép nặn ra một nụ cười trông như lành tính vô hại nhất: “Triệu tổng tới tận đây, chắc YunHua gần đây ăn nên làm ra lắm, rảnh đến độ không biết làm gì?”

YunHua — là công ty do Triệu Vân Hành cùng bạn học đại học Chu Tước sáng lập, từ bốn năm trước đã lên sàn niêm yết thành công. Đây là liên doanh giữa hai gia tộc, trong đó trò chơi dưới trướng từng tạo nên cơn sốt toàn cầu, danh tiếng vang dội. Lúc YunHua tung ra tựa game đầu tiên, không ít nhà đầu tư nước ngoài đã tranh nhau đưa ra cành olive mời hợp tác, chỉ tiếc... đều bị Triệu Vân Hành lạnh nhạt từ chối.

Thẩm Tầm Tinh ở nước ngoài cũng thường xuyên nghe thấy tên của Triệu Vân Hành, đến cả bạn bè của cậu cũng từng khen đối phương là “vị kỳ tài đỉnh cao trong giới Internet, tay vàng chạm đâu thắng đó”.

Chỉ nghe thấy vị “kỳ tài ngút trời” kia khẽ cười, thong dong nói: “Cũng sắp đóng cửa rồi, Thẩm tổng có muốn cân nhắc đầu tư một chút không?”

“Anh nếu sắp đóng cửa rồi thì những công ty khác chẳng phải cũng hết đường sống sao?” Thẩm Tầm Tinh giọng điệu âm dương quái khí, nói xong liền không thèm để ý đến Triệu Vân Hành nữa, xoay người định rời đi.

Triệu Vân Hành vươn tay, tháo chìa khóa xe trên tay Thẩm Tầm Tinh xuống: “Này, cậu định tự lái xe về à?”

“Bằng không thì làm gì? Tôi đi bộ về chắc?” Thẩm Tầm Tinh bước tới một bước định lấy lại chìa khóa, lại bị Triệu Vân Hành linh hoạt lùi về sau một bước.

Thấy hai người sắp chạm vào nhau, Thẩm Tầm Tinh theo bản năng đẩy mạnh một cái, Triệu Vân Hành không kịp phòng bị, lưng va mạnh vào tường, khẽ rên lên một tiếng vì đau.

“Anh… anh không sao chứ?” Thẩm Tầm Tinh hơi hoảng, giọng có chút không tự nhiên.

Triệu Vân Hành ngước mắt nhìn thấy gương mặt áy náy của Thẩm Tầm Tinh, ánh mắt khẽ đảo, lập tức làm bộ khoa trương kêu lên: “Ôi chao, đau quá đi mất~”

Thẩm Tầm Tinh lập tức cảm thấy áy náy hơn, giọng cũng hạ xuống: “Ai bảo anh tự nhiên lại giật chìa khóa xe tôi làm gì.”

Triệu Vân Hành vừa xoa xoa bả vai, vừa dùng giọng điệu rất nhẹ, gần như là lẩm bẩm nói: “Tôi chỉ định nhắc cậu bằng lái lấy ở nước ngoài, trong nước không dùng được đâu.”

"………...Tôi tự biết, không cần anh nhắc.” Thực ra là cậu đã quên điều đó rồi.

Thẩm Tầm Tinh lẩm bẩm, vừa nói vừa lấy điện thoại định gọi người lái xe thay. Nhưng ngay khi cậu chuẩn bị mở khóa, một bàn tay đã chậm rãi phủ lên tay cậu, ngăn lại.

Cậu ngẩng đầu nhìn Triệu Vân Hành, chỉ thấy đối phương khẽ mỉm cười, giơ chìa khóa xe lên lắc lắc trước mặt.

“Không bằng để tôi đưa cậu về.”

Thẩm Tầm Tinh đang vật lộn mở ứng dụng gọi xe, sắc mặt có hơi khó coi. Cậu đã rời nước một thời gian dài, đối với những phần mềm đang thịnh hành bây giờ cũng chẳng mấy thuần thục: “Không dám làm phiền Triệu tổng.”

Triệu Vân Hành làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Là thế này, xe tôi vừa lúc bị hỏng, phải đem đi sửa, mấy ngày nay cũng chưa lái được. Cậu lại không có tài xế, chúng ta ở gần như vậy, công ty cũng cách mấy bước, cùng nhau đi làm, tan tầm chẳng phải thuận tiện hơn sao?”

Thẩm Tầm Tinh nhướng mày, ánh mắt vẫn không rời màn hình điện thoại, lạnh nhạt châm chọc: “Triệu tổng đại giá quang lâm, khiến kẻ hèn này không khỏi kinh ngạc. Tôi chỉ là một hạt bụi trong mắt anh thôi mà, sao lại được hưởng ân sủng bậc này?”

“Tôi thật sự thích nhãn hiệu xe này của cậu, ngồi thoải mái, chạy cũng ổn định.”

“ Mà cậu nói chuyện kiểu gì đấy?” Triệu Vân Hành khẽ cau mày.

“Triệu tổng hôm nay ân cần thật, khiến tôi không khỏi nhớ đến một câu cũ — ‘Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo’. Không biết lần này Triệu tổng định làm ‘gian’ hay ‘đạo’ đây?”

Thấy Thẩm Tầm Tinh vẫn còn do dự, Triệu Vân Hành dứt khoát túm lấy cổ tay cậu, kéo nhẹ một cái: “Thôi mà, hai nhà chúng ta vốn là thế giao, trưởng bối hai bên quan hệ đều rất tốt, chẳng lẽ cậu muốn tới lượt chúng ta lại cắt đứt đoạn giao tình này?”

Thẩm Tầm Tinh khẽ nhíu mày, theo bản năng muốn rút tay về, nhưng phát hiện tay đối phương nắm rất chặt.

Tựa như... chỉ cần cậu buông ra, người này sẽ không kịp giữ mình lại.

“Vai……… còn đau không?” Thẩm Tầm Tinh quay đầu nhìn người đang cầm lái phía trước, thấy Triệu Vân Hành vẫn thỉnh thoảng đưa tay xoa xoa vai trái.

“Không sao, không ảnh hưởng gì đâu.”

Thẩm Tầm Tinh có hơi ngượng ngùng, ngữ khí cũng mềm lại: “Vừa rồi... xin lỗi, tôi không quen người khác đến quá gần, nên phản ứng có hơi mạnh.”

Triệu Vân Hành nhún vai, làm ra vẻ không để tâm: “Không có gì, không đau. Tôi còn tưởng cậu ghét tôi cơ.”

“Cũng... cũng không phải là thật sự ghét...” Thẩm Tầm Tinh nghiêng đầu sang chỗ khác, nhỏ giọng lẩm bẩm như thể đang giải thích.

Nói ra thì, trừ việc năm đó thành tích giữa hai người tranh đấu gay gắt ra, lúc nhỏ bọn họ cũng không từng có xích mích gì quá lớn. Ngược lại, Triệu Vân Hành từng có một lần... cứu cậu.

Thẩm Tầm Tinh vẫn còn cúi đầu, trong lòng ngẫm lại—liệu có phải mình vừa rồi đã phản ứng hơi quá, có chút... trông gà hoá cuốc?

Cũng bởi thế, cậu không hề trông thấy—ngay khoảnh khắc nghe được câu nói kia, trong mắt Triệu Vân Hành đã dâng lên nụ cười không cách nào giấu nổi.

Chiếc xe không đi thẳng vào tầng hầm bãi đỗ như thường lệ, mà lại dừng trước khu đỗ xe của một siêu thị.

Thẩm Tầm Tinh nhướng mày: “?”

Triệu Vân Hành vừa bước xuống xe, vừa thuận tay mở cửa bên ghế phụ cho cậu, cười nói: “Mua đồ về nấu cơm. Mời tiểu thiếu gia một bữa, cảm ơn ngài đã nhường xe cho tôi lái.”

Thẩm Tầm Tinh bất đắc dĩ nhún vai, buông một câu: “Được rồi, tùy anh vậy.”

Cậu đẩy xe hàng lặng lẽ đi theo sau lưng Triệu Vân Hành, trông thấy đối phương tiện tay ném từng món đồ vào giỏ. Nhìn một lát, Thẩm Tầm Tinh bỗng nhiên mở miệng: “Tôi phát hiện khẩu vị của chúng ta... cũng khá giống nhau đấy.”

Động tác của Triệu Vân Hành thoáng khựng lại, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn cậu. Trong ánh mắt kia là cảm xúc phức tạp mà Thẩm Tầm Tinh không cách nào nhìn thấu, nhưng khóe miệng lại nhếch lên thành một nụ cười: “Thật sao? Vậy thì... tốt quá rồi.”

“Ngày thường một mình ở nước ngoài, cậu hay ăn gì?” Triệu Vân Hành vừa hỏi, vừa đưa mấy quả kiwi vào giỏ như thể chỉ là thuận miệng trò chuyện.

“Bánh mì với sủi cảo đông lạnh” Thẩm Tầm Tinh đáp, thanh âm nhẹ tênh, “thuận tiện, đỡ phiền.”

Thẩm Tầm Tinh không muốn mời dì tới nấu ăn, bản thân lại lười động tay vào bếp, may mà là nhà của mình, nên có thể đơn giản đến mức nào thì đơn giản đến mức ấy.

“Về sau buổi tối tới chỗ tôi ăn cơm đi” Triệu Vân Hành nói, giọng điệu có vẻ như chỉ là tùy tiện đề nghị, “coi như là thù lao tôi cọ xe của cậu, thế nào?”

Thẩm Tầm Tinh vừa định mở miệng từ chối.

Triệu Vân Hành liếc thấy biểu cảm kia, lập tức xoa xoa vai, giả vờ tội nghiệp: “Vừa rồi cậu nói không ghét tôi mà…”

Một câu nói khiến Thẩm Tầm Tinh nghẹn lời, tiến thoái lưỡng nan. Nghĩ nghĩ thấy cũng chẳng phải chuyện gì to tát, cuối cùng miễn cưỡng đáp ứng: “Được rồi.”

Hai người ra khỏi siêu thị, đang đi đến bãi đỗ xe, Thẩm Tầm Tinh đột nhiên dừng bước, quay đầu nói: “Anh chờ tôi trong xe một lát, tôi có chút việc.”

Nói xong, không để tâm đến tiếng gọi phía sau của Triệu Vân Hành, xoay người chạy về hướng ngược lại.

Nửa tiếng sau, Thẩm Tầm Tinh thở hổn hển quay trở lại, ngồi vào ghế phụ, mãi đến lúc điều hòa thổi qua mặt một hồi lâu mới dần bình ổn nhịp thở.

Ném túi đồ trong tay qua cho Triệu Vân Hành: “Thuốc dán. Nếu tối nay vai còn đau thì dán vào.”

“Được thôi.”

Triệu Vân Hành đưa tay bắt lấy, khóe môi không che giấu được ý cười càng sâu hơn. Hắn thầm nghĩ: Dù tối có đau hay không, thuốc này cũng nhất định phải dán lên.

“Cảm ơn Tinh Tinh nhé.”

Ăn tối xong, Thẩm Tầm Tinh nằm dài trên sofa nhà mình, ánh mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm ngăn kéo đầy lọ thuốc đầy màu sắc, đến tận mười lăm phút sau mới tỉnh lại, không chậm không nhanh rút ra đúng loại mình cần uống hôm nay.

Vừa bưng lọ thuốc chuẩn bị đi tìm nước uống, chuông cửa bỗng vang lên.

Mở cửa ra, liền thấy Triệu Vân Hành với nụ cười tươi rói trên mặt, lúm đồng tiền bên má nhẹ hằn, tay còn bưng một đĩa trái cây đã cắt gọn: “Muốn ăn trái cây không? Cậu xem cậu đi, sao mà gấp gáp vậy chứ.”

Lời còn chưa dứt, ánh mắt đã rơi xuống lọ thuốc trong tay Thẩm Tầm Tinh. Ý cười trên mặt lập tức tan biến, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hiếm thấy: “Phải uống thuốc ngay sao?”

Thẩm Tầm Tinh nghiêng người nhường lối, để người kia vào trong rồi nhẹ giọng giải thích: “Có loại thuốc yêu cầu phải uống trong vòng nửa tiếng sau khi ăn.”

Triệu Vân Hành đi tới, đặt đĩa trái cây xuống bàn ăn, ánh mắt dừng lại nơi Thẩm Tầm Tinh đang mặt không đổi sắc uống thuốc. Vị đắng tự mang theo của thuốc nhanh chóng lan ra trong không khí, vương khắp căn phòng.

“Đắng không?” Triệu Vân Hành khẽ hỏi.

“Cũng tàm tạm, quen rồi.” Thẩm Tầm Tinh hờ hững đáp, không chút để tâm.

Triệu Vân Hành cắm lấy một miếng kiwi, đưa đến bên môi cậu: “Nè, cái này ngọt.”

Thẩm Tầm Tinh thoáng ngẩn ra, theo bản năng liền há miệng ăn, đợi đến khi nhai xuống mới giật mình, cảm thấy động tác vừa rồi có chút… mập mờ quá mức.

“Tôi tự ăn được rồi.” Cậu hơi đỏ mặt, giơ tay chặn lại ý đồ tiếp theo của Triệu Vân Hành.

“Được rồi, vậy cậu nhớ ăn hết đấy. Ăn xong rồi ngủ sớm một chút.” Triệu Vân Hành mỉm cười, đứng dậy, “Tôi về trước, mai nhớ chờ tôi đi cùng nhé. Đừng như sáng hôm nay, tôi tổn thương lắm đấy.”

“Ừm.” Trên gương mặt Thẩm Tầm Tinh thoáng hiện một nét cười nhàn nhạt, không dễ nhận ra, nhưng lại ấm áp lạ thường. Cậu tiễn Triệu Vân Hành ra tận cửa.

Lặng lẽ ăn xong đĩa trái cây, Thẩm Tầm Tinh bỗng nhiên cảm thấy — lần trở về nước này, hình như cũng không tệ lắm. Ít nhất thì tốt hơn tưởng tượng của cậu.

Ném chiếc lọ thuốc đã trống không vào thùng rác. Cuộc sống ở Hoa Quốc dần đi vào quỹ đạo ổn định, công việc bên Aulair cũng từng bước triển khai.

Chuyên ngành đại học của cậu là tài chính, lúc ở nước ngoài cũng làm trong lĩnh vực này, thành tích xem như không tệ. Công việc tại Aulair đối với cậu mà nói tương đối đơn giản, chỉ cần nắm bắt đại khái liền có thể dễ dàng vận hành.

Nhưng đối với Mục Hàng — kẻ trước giờ chỉ quen đua xe — thì lại là chuyện khiến người vò đầu bứt tai.

“Thẩm tổng, đoạn này ý là gì vậy?”

“Thẩm tổng, chỗ này em không hiểu lắm…”

Chưa tới một buổi sáng, Mục Hàng đã chạy lên văn phòng Thẩm Tầm Tinh không dưới mười lần.

“...Mục Hàng, nếu không thì cậu quay lại học lại đại học đi?” Đến lần thứ mười một, Thẩm Tầm Tinh buông bút trong tay xuống, chân thành đề nghị.

Mục Hàng xấu hổ cười cười, kéo ghế lại gần bên cạnh, có chút chột dạ xoa xoa mũi: “Chỉ là đôi khi có vài chỗ không hiểu thôi mà. Thẩm tổng cứ yên tâm, em tuyệt đối không kéo chân anh lại đâu.”

Đưa tài liệu đã đánh dấu phần không hiểu đến trước mặt Thẩm Tầm Tinh, hai người khoảng cách thoáng cái trở nên gần kề.

“Sát lại gần như vậy làm gì?” Thẩm Tầm Tinh không được tự nhiên, hơi nghiêng người về sau.

Mục Hàng nghe xong vội vàng muốn kéo ghế lùi ra sau vài bước, lại vừa hay lúc đó nghe thấy tiếng Vương Nguyên gõ cửa ngoài phòng: “Tiểu Thẩm tổng, Triệu tổng đến.”

Triệu Vân Hành đẩy cửa bước vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh hai người ghé sát vào nhau, chân mày không tự giác cau lại.

Mục Hàng quay đầu lại nhìn, ánh mắt sáng rỡ, lập tức đứng bật dậy, hớn hở gọi: “Anh Vân Hành!”

Thẩm Tầm Tinh khoanh tay, ngồi dựa lưng trên ghế, nghe thấy tiếng gọi ấy thì nhẹ nhướng mày, kéo dài giọng, lười biếng mà trêu chọc: “, anh Vân Hành~”

Triệu Vân Hành vừa bị gọi như vậy, vẻ nghiêm nghị không hiểu từ đâu ban nãy còn đeo lên mặt khó ở cũng lập tức tiêu tán sạch sẽ. Hắn cười bất đắc dĩ, thuận miệng phụ họa: “Nha, em trai Tinh Tinh ~”

Mục Hàng gãi đầu, ánh mắt qua lại giữa hai người, dường như không hiểu được không khí kỳ lạ đang lặng lẽ lan ra. 

Nhưng cậu ấy thức thời nói: “Anh Vân Hành, anh tới tìm Thẩm tổng à? Vậy em đi trước nhé.” Dứt lời còn quay sang Thẩm Tầm Tinh nói: “Thẩm tổng, em về sẽ nghiêm túc xem lại phần đó.”

Trước khi đi còn thuận tay đóng cửa lại.

Triệu Vân Hành đi thẳng vài bước đến ghế mà Mục Hàng vừa ngồi, yên vị ngồi xuống. Thẩm Tầm Tinh bật cười, dùng cán bút nhẹ chọc vào vai hắn: “Chỗ này là nơi bàn chuyện cơ mật trong công ty, đừng ngồi sát như vậy chứ.”

“Tôi cảm thấy cậu ta hỏi chắc cũng không phải chuyện gì quan trọng lắm.” Triệu Vân Hành nắm lấy tay Thẩm Tầm Tinh, ngăn hành động đẩy hắn ra xa của cậu lại.

“Làm sao anh biết?”

“Trước đó mấy tháng cũng từng nhắm tới tôi, chỉ là không đeo bám quá nhiều, sau bị Chu Thước khuyên lui rồi.”

“Thật là kiên trì ghê.” Thẩm Tầm Tinh cảm thán, “Nhưng mà, anh tới tìm tôi làm gì?”

“Rủ cậu ăn trưa chứ sao.” Triệu Vân Hành đáp rất đương nhiên, “Một mình tôi ăn cơm buồn muốn chết, vẫn là ăn cùng Thẩm tổng có ý nghĩa hơn.”

“Thế đi thôi.”

Thẩm Tầm Tinh dứt khoát đồng ý, khiến Triệu Vân Hành — vốn đã chuẩn bị sẵn lý do để bị từ chối — suýt thì nghẹn lời, ngạc nhiên hỏi lại: “Thật đó hả?”

Thẩm Tầm Tinh liếc mắt nhìn hắn, giọng không vui: “Không thật thì ăn với anh làm gì?” Thực ra cậu chỉ nghĩ, dù sao sớm muộn gì hai người cũng ở bên nhau, thiếu một bữa cơm trưa này thì cũng chẳng khác gì.

Mặc kệ trong lòng Thẩm Tầm Tinh nghĩ thế nào, Triệu Vân Hành đã vui vẻ nói trước: “Đi đi, có một nhà hàng tư nhân đồ ăn ngon cực kỳ, tôi dẫn cậu tới đó.”

“Nga, đúng rồi, còn một chuyện nữa.”

Ra khỏi văn phòng, Triệu Vân Hành thuận miệng nhắc, “Ngày mai có buổi đấu giá, cậu có đi không?”

“Chuyện đấu giá mà tôi cũng phải đích thân đi? Giao cho thư ký không phải được rồi sao?”

“Là một ông lão Hoa Kiều mới về nước đứng ra tổ chức. Đồ đấu giá toàn là trang sức do con gái ông ta tự thiết kế, kiểu dáng rất đẹp, nhưng chủ yếu là đi để xã giao, đáp mối quan hệ — dù sao đầu ông ta còn treo không ít tài nguyên hữu dụng.”

“Vậy à.” Thẩm Tầm Tinh dứt khoát nói: “Thế thì khỏi đi.”

Với tài nguyên hiện tại trong tay, nói thật, cậu cũng chẳng cần phải đi cúi mình cầu người như thế.

Triệu Vân Hành như vô tình buông thêm một câu: “Ngụy Tĩnh cũng tới.”

“Ngụy Tĩnh?”

Một cái tên làm cả cơ thể Thẩm Tầm Tinh trong chớp mắt cứng lại.

Cậu nhớ ra rồi — người theo đuổi Giang Tinh Nhiễm năm xưa, cũng là người cuối cùng được y lựa chọn ở bên cạnh. Nhưng quan trọng hơn, chính là: Sau khi anh trai của cậu qua đời, Ngụy Tĩnh đã giở trò, ép chị cả cậu phải ngồi tù.

Cuối cùng, chị ấy chết thảm trong ngục, nguyên nhân tử vong cho đến bây giờ vẫn là một dấu hỏi lớn.

“Vậy thì tôi đi.” Thẩm Tầm Tinh lạnh nhạt nói.

Người như Ngụy Tĩnh… tự nhiên là phải gặp mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play