Thẩm Tầm Tinh vừa bước vào Aulair, liền thấy một người đang đứng nơi cửa.
“Chào anh, tôi là Mục Hàng, tới phỏng vấn. Nghe nói là do anh tuyển người.”
Thẩm Tầm Tinh gật đầu, ánh mắt lướt qua phía sau Mục Hàng, có chút do dự, chậm rãi hỏi: “Chỉ có một mình cậu thôi sao?”
“Không thấy ai khác cả.”
“Vào đi.”
Aulair là một công ty dịch vụ tài chính, những năm gần đây số liệu kinh doanh vô cùng ảm đạm, mơ hồ đã có xu thế đóng cửa. Bởi vậy việc không ai đến tranh giành cũng là điều nằm trong dự liệu.
Thế nhưng Thẩm Tầm Tinh không hề nản lòng. Khi còn ở Anh quốc, thời điểm mới khởi nghiệp, tình cảnh của cậu cũng chẳng khá hơn là bao.
Hiện tại, chẳng qua chỉ là một Aulair nho nhỏ — Thẩm Tầm Tinh không tin mình không xoay chuyển nổi.
Cậu đẩy cửa văn phòng ra, quay sang nói với Mục Hàng: “Giới thiệu bản thân một chút đi.”
“Tôi không muốn sống mãi dưới cái bóng của cha mẹ. Tôi muốn dùng hành động để chứng minh rằng mình không phải kẻ ăn chơi trác táng, chỉ biết ngồi không hưởng thụ. Tầm Tinh, anh chọn Aulair, chẳng phải cũng mang theo quyết tâm giống như tôi sao?” Mục Hàng nói xong, giọng điệu không giấu được sự dõng dạc, mang theo vài phần nhiệt huyết.
Thẩm Tầm Tinh: “......”
Thật ra cậu không hề như vậy.
“Cậu tên là Mục Hàng đúng không?”
Thẩm Tầm Tinh khẽ chuyển đề tài: “Cậu và Mục Kha Bách có quan hệ gì?”
Cậu không có ấn tượng gì về người tên Mục Hàng này, nhưng cái họ Mục kia, lại khiến cậu nhớ rất rõ.
Mục Kha Bách — người thừa kế đương nhiệm của Tập đoàn Mục thị, cũng là một trong những kẻ theo đuổi Giang Tinh Nhiễm năm xưa.
Cũng là một trong những kẻ hồ đồ nhất trong số đó, mỗi lần Giang Tinh Nhiễm gặp chuyện đều có hắn ra mặt, đồng thời cũng là người hay giễu mình nhất. Tuy vậy, hắn lại chưa từng thừa dịp nhà họ Thẩm sa sút mà giậu đổ bìm leo.
Bị cắt ngang bất ngờ, Mục Hàng ngẩn ra một lúc rồi đáp: “À, đó là anh họ tôi.”
Trợ lý Vương Nguyên ghé sát tai Thẩm Tầm Tinh, thì thầm: “Nghe nói quan hệ không được tốt cho lắm.”
Quan hệ không tốt à?
Thẩm Tầm Tinh ánh mắt khẽ đảo, khóe môi cong lên: “Được, chính là cậu.”
Cậu khẽ gõ ngón tay lên bàn, coi như đã quyết định xong.
Mục Hàng lập tức phấn khích, bước nhanh lên nắm lấy tay Thẩm Tầm Tinh: “Ánh mắt thật tinh tường, Thẩm tổng! Tôi khi nào có thể nhậm chức?”
“Bây giờ là được rồi. Nguyên ca, anh đưa cậu ấy tới văn phòng đi.”
Vương Nguyên là em trai của Vương Phương — anh rể của Thẩm Tầm Tinh. Hai anh em nhà họ Vương năm xưa đều được cha mẹ Thẩm gia nâng đỡ, giúp đỡ hoàn thành đại học, sau khi tốt nghiệp cũng lần lượt bước chân vào Thẩm thị.
Chỉ là không ai ngờ, Vương Phương và Thẩm Tầm Nguyệt lại vừa mắt nhau, cuối cùng chọn con đường ở rể Thẩm gia.
Tuy bên ngoài luôn đồn đãi rằng quan hệ giữa anh em nhà họ Thẩm không mấy tốt đẹp, nhưng trên thực tế, Thẩm Tầm Nguyệt lại thật lòng yêu thương đứa em trai này. Cô nhiều lần căn dặn Vương Nguyên, hy vọng anh có thể hết lòng hỗ trợ Thẩm Tầm Tinh.
Bởi vậy, dù trong lòng vẫn còn đôi phần dè dặt với cậu em út của Thẩm gia, nhưng Vương Nguyên vẫn luôn tận tâm tận lực, coi việc phò tá Thẩm Tầm Tinh là trách nhiệm của chính mình.
“Mọi chuyện đều sắp xếp xong rồi, tiểu Thẩm tổng, nhưng… anh thật sự yên tâm để Mục Hàng đảm nhiệm vị trí đó sao?”
“Không yên tâm chút nào.”
Thẩm Tầm Tinh xoay nhẹ cây bút trong tay, mắt hơi nheo lại: “Nhưng tôi tin, kẻ thù của kẻ thù… chính là bằng hữu.”
Vương Nguyên nghe vậy thì thoáng ngẩn người. Trong trí nhớ của anh, nhà họ Thẩm và nhà họ Mục xưa nay nước sông không phạm nước giếng, quan hệ thương nghiệp cũng rất mờ nhạt.
Tiểu Thẩm tổng từ khi nào lại kết thù với Mục Kha Bách?
“Nhưng… sáng nay Mục tổng có gọi điện cho anh, mời anh ăn trưa.”
Vương Nguyên cẩn thận dò hỏi: “Có nên nhận lời không?”
“Nhận lời chứ, sao lại không?”
Thẩm Tầm Tinh vừa nói, vừa lấy ra tờ giấy viết dang dở tối qua — mặt giấy bên Giang Tinh Nhiễm, giờ được thêm ba chữ “Mục Kha Bách”.
Cậu vẫn còn nhớ rõ trong nguyên tác, đến cuối cùng Mục Kha Bách đem hơn phân nửa cổ phần Mục thị tặng cho Giang Tinh Nhiễm, cuối cùng cũng lựa chọn âm thầm bảo hộ phía sau y.
Thú vị thật đấy.
Người kia là Thánh tử chắc?
Làm sao có thể khiến nhiều người như vậy tình nguyện cam tâm bảo hộ?
Thẩm Tầm Tinh trong lòng vừa thầm mắng, vừa vẽ thêm một mũi tên đơn lên giữa hai cái tên.
“À đúng rồi, Nguyên ca.”
Thu tờ giấy lại cẩn thận, hắn dặn dò: “Hôm nay sắp xếp cho tôi một chiếc xe.”
Giữa trưa, Thẩm Tầm Tinh thong thả dạo bước đến chỗ đã hẹn gặp Mục Kha Bách.
Vừa ra khỏi cửa, liền bắt gặp Triệu Vân Hành đứng chờ phía trước.
“Anh tới đây làm gì?”
Triệu Vân Hành cười cười: “Mời em ăn bữa cơm, Thẩm tổng, cho tôi chút thể diện đi.”
Thẩm Tầm Tinh nhướng mày, đáy mắt thoáng qua ý cười lạnh: “Bạn tốt của anh, Mục Kha Bách, vừa hẹn tôi ăn trưa. Thế nào, hai người thân thiết như vậy mà không thèm báo trước cho nhau một tiếng à?”
Mục Kha Bách và Giang Tinh Nhiễm từ nhỏ đã học chung một trường, kéo dài đến tận đại học. Quan hệ với Triệu Vân Hành đương nhiên cũng chẳng tệ. Trong mắt Thẩm Tầm Tinh, mấy người này sớm đã bị gộp chung vào một cái “tiểu đoàn thể” xoay quanh Giang Tinh Nhiễm — dính tới ai, cậu cũng đều thận trọng đề phòng.
“Ai nói chúng tôi là bạn?”
Triệu Vân Hành cười nhạt, giọng điệu thản nhiên: “Tôi với hắn chẳng thân thiết gì. Với Giang Tinh Nhiễm càng không ưa nổi.”
“Thế thì liên quan gì tới tôi?”
Thẩm Tầm Tinh chẳng mấy bận tâm mối quan hệ giữa bọn họ, chỉ thuận miệng hỏi: “Vậy anh muốn đi cùng tôi, gặp Mục Kha Bách một chuyến?”
Thật ra cậu không hề muốn đơn độc gặp mặt Mục Kha Bách.
Bởi vì Mục Kha Bách thuộc kiểu người vừa vô lý, lại còn luôn làm ra vẻ thanh cao — điển hình của loại không có đầu óc mà vẫn tự cho mình là đúng. Thẩm Tầm Tinh sợ nhất là chính mình không nhịn được mà cho đối phương một trận.
“Được thôi, rất sẵn lòng.” Triệu Vân Hành đáp lời, nụ cười vẫn không đổi.
Thẩm Tầm Tinh biết Mục Kha Bách từ năm mười ba tuổi, lúc ấy vì cãi nhau với Giang Tinh Nhiễm mà bị hắn — kẻ luôn kiên định đứng về phía Giang Tinh Nhiễm — chĩa mũi nhọn vào.
Gặp nhau là gây sự, nói chuyện thì chẳng có câu nào dễ nghe, lần nào cũng suýt đánh nhau một trận mới thôi.
Nhưng giờ ai cũng đã trưởng thành cả rồi, dù sao cũng nên để cho nhau chút thể diện.
Chỉ là — rất rõ ràng, Mục Kha Bách vẫn chưa học được điều đó.
Mục Kha Bách mặt không đổi sắc nhìn sang Thẩm Tầm Tinh, giọng trầm thấp mang theo vài phần chất vấn:
“Nghe nói… Mục Hàng hiện giờ đang làm việc ở công ty cậu?”
“Liên quan gì tới anh?” Thẩm Tầm Tinh cũng chẳng tỏ vẻ gì thân thiện.
Mục Kha Bách cười khẩy, vẻ khinh thường lộ rõ: “Nó là em tôi, tôi đương nhiên có quyền quản. Còn cậu… một kẻ ăn chơi trác táng như vậy, nó đi theo thì học được cái gì chứ?”
“Hơn nữa, nghe nói đến tận 24 tuổi mới tốt nghiệp đại học? Cũng không biết là mua bằng từ cái trường gà rừng nào.”
“Tinh Tinh chẳng phải là nghỉ học hai năm sao?” Triệu Vân Hành đứng bên cạnh, lạnh nhạt lên tiếng chen vào.
“Vả lại, Học viện Kinh thương Quốc tế cũng không phải cái dạng gà rừng gì đâu nhỉ?”
Thẩm Tầm Tinh hơi nhíu mày, quay đầu liếc nhìn hắn một cái. Tên này… lại hiểu về mình nhiều đến vậy sao?
Lời vừa thốt ra, sắc mặt Mục Kha Bách lập tức cứng lại, hiển nhiên có phần ngoài ý muốn. Ban đầu hắn vẫn nghĩ Thẩm Tầm Tinh chỉ là hạng có tiếng mà không có miếng, chẳng ngờ lại là sinh viên của Học viện Kinh thương Quốc tế.
Thẩm Tầm Tinh nhìn vẻ mặt đặc sắc trước mắt của vị này, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một chuyện — hình như năm đó Mục Kha Bách cũng từng nộp hồ sơ vào Học viện Kinh thương, kết quả… không đậu.
“Tôi nhớ không lầm, Mục Tổng cũng từng nộp vào trường đó thì phải?”
Thẩm Tầm Tinh làm bộ như vừa nhớ ra, tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “Ài, xin lỗi nhé, tôi quên mất, hình như năm đó anh không trúng tuyển. Hình như là… thành tích không đủ tiêu chuẩn thì phải?”
“Cậu—!” Mục Kha Bách lập tức bật dậy, mặt đỏ bừng vì giận.
Triệu Vân Hành vội đứng dậy kéo Mục Kha Bách lại, giọng điệu chân thành khuyên nhủ: “Đừng giận, Kha Bách. Tinh Tinh nói… cũng là sự thật mà.”
Mục Kha Bách giận đến cao giọng: “Triệu Vân Hành, cậu—”
Hắn còn đang tức tối đến đỏ mặt tía tai, mà Triệu Vân Hành lại như chẳng có chuyện gì, vừa cười vừa gắp thức ăn vào chén cho Thẩm Tầm Tinh, còn ung dung nói: “Cái này ăn ngon đấy, Tinh Tinh cậu thử đi.”
Mục Kha Bách: “……”
Thẩm Tầm Tinh: “……”
Khi cậu nuốt xuống ngụm đồ ăn cuối cùng, Mục Kha Bách cũng hạ ra một câu như tối hậu thư: “Nếu cậu cứ cố giữ Mục Hàng lại làm việc, vậy thì Mục thị sẽ chấm dứt mọi hợp tác với Aulair từ nay về sau.”
Thẩm Tầm Tinh chậm rãi lấy khăn giấy, lau miệng một cách đầy nhàn nhã, cười lạnh nói: “Vậy thì tốt quá rồi — tôi còn sợ đến lúc Mục thị phá sản lại kéo Aulair chết chung đấy.”
Nói xong chẳng thèm liếc Mục Kha Bách sắc mặt xanh như gan heo một cái, cứ thế nghênh ngang rời đi.
Chỉ là có một chuyện Thẩm Tầm Tinh vẫn thấy khó hiểu.
Vừa ra khỏi cửa, cậu nghiêng đầu hỏi người bên cạnh: “Sao Mục Hàng không làm ở Mục thị?”
Triệu Vân Hành nhún vai, giải thích đơn giản: “Trước đây người được chỉ định kế thừa Mục thị là Mục Đồng — chị ruột của Mục Hàng.”
Thẩm Tầm Tinh vẫn còn nhớ rõ người chị gái luôn mang nụ cười dịu dàng kia. Mỗi lần cậu và Mục Kha Bách xảy ra xung đột, Mục Đồng đều sẽ ép Mục Kha Bách phải cúi đầu xin lỗi trước cậu.
Ngoài ra, năng lực của cô ấy cũng thuộc hàng xuất sắc, khi còn sống thường xuyên được chị cả nhà họ Thẩm khen ngợi, nói rằng: “Mục gia có người thừa kế như vậy, thật sự là phúc khí.”
“Tôi vẫn còn nhớ.”
Thẩm Tầm Tinh khẽ thở dài, giọng mang theo chút nuối tiếc: “Đáng tiếc… hai năm trước bệnh nặng qua đời.”
Cậu dừng lại một chút, bổ sung: “Nghe nói còn để lại một đứa con gái.”
“Đúng vậy.” Triệu Vân Hành gật đầu
“Sau khi Mục Đồng qua đời, quyền lợi và cổ phần dưới tên cô ấy liền bị Mục lão gia thu lại, định để lại cho Mục Kha Bách.”
“Mục Hàng không phục, liền đánh cược với ông nội—nếu cậu ta có thể tự tay gây dựng được thành tựu, thì phần tài sản kia vẫn sẽ thuộc về con gái của Mục Đồng.”
Chỉ là… bởi vì từng có một người chị quá xuất sắc, lại thêm bản thân Mục Hàng vốn dĩ cũng không mấy hứng thú với tranh quyền đoạt lợi, nên con đường tự lập của cậu ta gặp không ít trắc trở. Mở công ty riêng thì liên tục thất bại, mà phần lớn công ty khác lại không dám nhận vào, bởi vì có “ý chỉ” của Mục Kha Bách ngấm ngầm đè ép phía sau.
Ai dám đắc tội nhà họ Mục?
“Cậu ta vốn dĩ có thể sống yên ổn dưới bóng cha mẹ, chẳng sợ người thừa kế đổi thành anh họ thì cũng không ai bạc đãi mình. Tội gì phải khổ đến mức này chứ?”
Triệu Vân Hành khe khẽ thở dài: “Mục Hàng rất thích xe thể thao, mà cũng thật sự có thiên phú ở phương diện đó. Cậu ta rất chịu khó, từng tự mình tham gia đủ loại giải đua lớn nhỏ, ôm về không ít cúp—nói cậu ta ăn chơi trác táng cũng không công bằng, chí ít, người ta có sự nghiệp của mình.”
“Chỉ là... ở chuyện này, lại cứ cố chấp không chịu buông.”
Thẩm Tầm Tinh gật đầu, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo: “Tôi hiểu được. Đó là di vật của chị hắn, thì đương nhiên phải để lại cho con gái chị ấy. Mấy thứ mà chị cậu ấy đã liều mạng giữ lấy, dựa vào cái gì lại để cho Mục Kha Bách hưởng?”
Nói tới đây, cậu bỗng nhớ đến Thẩm Kỳ—vị “anh họ tốt” kia của mình.
Thẩm Tầm Tinh cười lạnh trong lòng.
Lần này, cậu tuyệt đối sẽ không để Thẩm thị rơi vào tay người khác.
Ánh mắt trầm xuống, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, bắt đầu suy tính đối sách từng bước một.
Tạm biệt Triệu Vân Hành xong, Thẩm Tầm Tinh quay về chỉnh lý lại vài phần tư liệu, sau đó trực tiếp đến tìm Thẩm Kỳ.
Công ty dưới quyền Thẩm Kỳ chuyên sản xuất các thiết bị y tế.
Trước khi vào cửa, Thẩm Tầm Tinh khẽ vỗ nhẹ hai bên mặt, xóa đi vẻ lạnh lùng ban nãy, thay bằng một nụ cười dịu dàng như gió xuân.
Sau đó gõ cửa văn phòng Thẩm Kỳ: “Anh họ, đã lâu không gặp.”
Thẩm Kỳ đứng lên theo bản năng, động tác khựng lại trong chớp mắt.
Không phải hôm qua vừa mới gặp đấy à?
Thẩm Tầm Tinh không để ý, đưa hợp đồng đã chuẩn bị sẵn lên bàn hắn, cười xinh như hoa: “Anh họ, tới bàn một vụ làm ăn nhé?”
“Làm ăn gì?”
Thẩm Kỳ nhận lấy hợp đồng, lật qua vài tờ, ánh mắt khẽ động.
Đây là một phi vụ kiếm tiền thật sự — không chỉ có lời, mà trong hợp đồng còn ẩn chứa vô số kẽ hở.
Chỉ cần hơi động một chút thủ đoạn, phần lợi nhuận kia có thể một tay hắn ôm trọn.
Thẩm Kỳ khẽ ngẩng đầu nhìn Thẩm Tầm Tinh, đối phương mỉm cười ngoan ngoãn, vô tội như một tờ giấy trắng.
Thẩm Kỳ cúi đầu lần nữa.
Khoảnh khắc đó, nụ cười trên mặt Thẩm Tầm Tinh lặng lẽ biến mất, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo.
Cậu hiểu rõ — Thẩm Kỳ đang tính toán gì.
Thương vụ lần này thoạt nhìn như mang lại lợi ích rõ ràng cho Thẩm Kỳ, nhưng chỉ cần hắn bước chân vào bẫy rập này, Thẩm Tầm Tinh nhất định sẽ khiến hắn lỗ sạch vốn.
"Tiểu Tầm Tinh, lô thiết bị này, em xác định là Công ty Thịnh Văn bên nước ngoài cần thật?"
Thịnh Văn – tập đoàn thương mại hậu thuẫn bởi gia tộc trăm năm Andersent tại Anh quốc, là ông lớn gần như lũng đoạnh thị trường trong lĩnh vực thiết bị khoa học – y tế toàn cầu.
Cái tên này vừa vang lên, cả giới đều phải kiêng dè ba phần.
"Đương nhiên." Thẩm Tầm Tinh cười nhạt, thầm nhủ trong lòng: Công ty của tôi, tôi mà không biết nữa thì ai biết?
Ngoài miệng vẫn làm như thuận miệng nói: “Hồi còn học đại học, em quen một anh học trưởng tên Kevin, anh ấy là quản lý cấp cao của Thịnh Văn. Trước đây từng nhờ em giúp một lần, lần này đúng lúc công ty họ cần lô thiết bị này nên nghĩ ngay đến em. Nếu là làm ăn với người ngoài, em chỉ lời được hai phần mười, nhưng nếu là cùng anh hợp tác... thì ta chia đôi nhé?”
Thẩm Kỳ nghe đến đây, khoé môi hơi nhếch lên thành nụ cười âm hiểm, cúi đầu che giấu, cứ như Thẩm Tầm Tinh không thể nhìn thấy. Lúc ngẩng đầu lên đã lại đổi sang một vẻ chân thành đầy nghĩa khí: “Được, chia bốn sáu đi, em sáu, anh bốn.”
“Thế này sao được, ngại quá đi anh họ.” Thẩm Tầm Tinh vờ vịt khách sáo, giả ý đẩy lui.
Thẩm Kỳ cũng lập tức diễn theo: “Không sao cả, chăm sóc em trai là trách nhiệm của anh.”
Đối phương đã mắc câu, Thẩm Tầm Tinh cũng không muốn nán lại lâu, đứng dậy nói: “Anh họ, em gửi anh phương thức liên hệ với Kevin, hai người cứ trao đổi trực tiếp.”
“Được.” Thẩm Kỳ tự nhiên cầu còn không được.
Đợi đến khi xoay lưng rời đi, ở chỗ Thẩm Kỳ không nhìn thấy, Thẩm Tầm Tinh khẽ động môi mắng một tiếng “ngu xuẩn”, thật sự không hiểu nổi kiếp trước làm sao lại thua trong tay cái loại người thế này.
Vừa rời khỏi văn phòng, cậu liền gửi tin cho Kevin: 【Hắn đã đồng ý, làm theo đúng như tôi dặn.】
Phía bên kia rất nhanh trả lời: 【Rõ, Thẩm tổng.】
Chỉ là lần này, hươu chết về tay ai... còn chưa chắc đâu.