Lúc hai người đến hội sở, phần lớn những người khác đều đã có mặt, đa số là thân thích bên Thẩm gia.

Thẩm Tầm Không vội vàng đứng dậy đón tiếp: “Tiểu Tinh à, ngại quá, bên công ty có chút việc gấp. Đúng lúc Vân Hành bảo không có gì bận, nên để em ấy ra đón em.”

Từ nhỏ Thẩm Tầm Tinh không lớn lên bên gia đinh, tình cảm giữa họ cũng chẳng mấy thân thiết. Vì vậy, cậu chỉ lễ độ mỉm cười: “Chị cả đâu rồi?”

“Chị ấy đi công tác, mấy hôm nữa sẽ về.”

Thẩm Tầm Tinh khẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại nơi cô gái bên cạnh Giang Tinh Nhiễm, lời nói vẫn hướng về phía Thẩm Tầm Không mà tiếp tục: “Anh, không định giới thiệu một chút sao? Em rời thành phố Thâm Trạch lâu rồi, người quen cũng chẳng còn nhận ra nổi nữa.”

Thẩm Tầm Không vỗ nhẹ lên trán, làm bộ như chợt nhớ ra: “Ai da, suýt nữa thì quên — đây là Tinh Nhiễm.”

Giang Tinh Nhiễm chủ động vươn tay, nụ cười nhiệt tình như nắng: “Tiểu Tinh, lâu lắm không gặp rồi nhỉ.”

Thẩm Tầm Tinh và Giang Tinh Nhiễm xem như quen biết từ năm cậu mười hai tuổi trở về Thâm Trạch, từ lần đó đến tận hôm nay, dù người kia có ra nước ngoài, mối quan hệ giữa bọn họ cũng chưa từng gián đoạn.

Tựa như lúc này, hai người vừa đứng cạnh nhau liền lập tức trở thành tâm điểm bàn tán của đám đông.

Giang Tinh Nhiễm trời sinh diện mạo mỹ lệ, đặc biệt là đôi mắt hạnh kia — đồng tử long lanh như làn nước thu trong vắt. Chỉ cần y đứng đó, yên tĩnh không lời, cũng đủ khiến người khác nhịn không được mà ngoái đầu nhìn thêm lần nữa. Trong sách có không ít nhân vật si mê y đến cuồng dại chẳng phải là vô cớ.

Thẩm Tầm Tinh mang một đôi mắt đào hoa, trời sinh nơi khóe môi như luôn vương ý cười, ánh mắt lướt qua người khác tựa hồ cũng mang theo vài phần tình ý. Trong mắt đa số người, ấn tượng đầu tiên chính là: Đứa nhỏ này, tuyệt đối không phải dạng ngoan ngoãn biết điều.

Mà Thẩm Tầm Tinh cũng chưa từng khiến người ta thất vọng — danh tiếng phong lưu bên ngoài, kẻ khen người chê, hoàn toàn đối lập với dáng vẻ ngoan hiền, dịu dàng như nước của Giang Tinh Nhiễm, tựa như sáng tối chia đôi một vầng trăng.

“Em họ, lần này về sẽ ở lại bao lâu?”

Giọng nói bất ngờ vang lên, là Thẩm Kỳ — anh họ của cậu— chủ động bước tới, mỉm cười nói tiếp: “Không bằng theo anh học việc trước một thời gian đi.”

Một câu nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chủ ý sâu xa.

Thẩm Kỳ, cũng chính là một trong những người đang theo đuổi Giang Tinh Nhiễm.

Trong cốt truyện, chính người trước mặt này đã thiết kế đoạt lấy cổ phần công ty trong tay cậu, lại còn đem phân nửa Thẩm thị dâng cho Giang Tinh Nhiễm. Còn bản thân thì lui vào hậu trường, âm thầm bảo hộ.

Thẩm Tầm Tinh hơi nghiêng đầu cười, ý cười vương bên khóe môi, nhưng ánh mắt đào hoa lại lộ ra một tia khinh miệt.

Thẩm Kỳ cướp đi cổ phần của cậu — cậu nhận, là mình không bằng người, chẳng có gì đáng để oán than.
Nhưng cướp xong rồi lại đem hết thảy dâng cho Giang Tinh Nhiễm như một món lễ vật... chuyện này khiến cậu có cảm giác không khác gì việc đang ăn ngon lại bất ngờ nuốt phải một con ruồi chết — dở khóc dở cười, ghê tởm đến tận cổ họng.

Nghĩ vậy, cậu khẽ rút tay về, nhếch môi cười nhạt: “Không cần đâu, cảm ơn.”

Ngay sau đó, đã có người bước đến, nhiệt tình bắt chuyện với Thẩm Tầm Tinh.

Thẩm gia hiện giờ do đại tỷ Thẩm Tầm Nguyệt nắm quyền. Năm đó, sau khi phu thê Thẩm gia qua đời vì tai nạn xe, di chúc để lại hơn phân nửa cổ phần cho đứa con trai út lâu nay sống ở nước ngoài — Thẩm Tầm Tinh. Nhờ đó, cậu trở thành cổ đông lớn thứ ba của Thẩm thị.

Chỉ là sau khi tốt nghiệp vẫn chưa trở về nước, phần cổ phần kia cũng do chị gáo tạm thời thay mặt quản lý.

Mà giờ phút này, cậu bất ngờ trở về — chuyện đó tất nhiên khiến lòng người dậy sóng. Có không ít kẻ bắt đầu thì thầm suy đoán: Chẳng lẽ hắn trở về là để tranh đoạt quyền lực với anh chị của mình?

“Tiểu thiếu gia, ngày mai cậu định đến đâu nhậm chức vậy?” Một vị trưởng bối mở lời dò hỏi, giọng điệu nửa thăm dò nửa lễ phép.

“Aulair.” Thẩm Tầm Tinh trả lời ngắn gọn.

Đây là lựa chọn của cậu — khéo léo từ chối lời đề nghị đầy thiện ý của chị cả, vốn muốn cậu đến thẳng tổng bộ nhận chức. Nhưng cậu lại chọn Aulair, một công ty tài chính trực thuộc Thẩm thị, hiệu suất không cao, lợi nhuận cũng chẳng mấy khả quan.

Lời vừa dứt, lập tức có kẻ buông tiếng mỉa mai: “Phải nói tiểu thiếu gia nhà ta đúng là số tốt thật. Mới 24 tuổi tốt nghiệp đại học, năm nay cũng vừa tròn 26, đã có thể lên làm tổng giám đốc Aulair.”

Thẩm Tầm Tinh còn chưa mở miệng, Giang Tinh Nhiễm đã chủ động chen vào, quay sang vài người kia, mỉm cười dịu dàng: “Đừng nói thế về Tiểu Tinh, tôi cũng mới vừa tốt nghiệp thôi, mọi người học vấn cũng tương đương cả mà.”

Lời còn chưa nguội, liền có người giễu cợt nói tiếp: “Ây da, Tinh Nhiễm à, cậu là tốt nghiệp nghiên cứu sinh hẳn hoi, hơn nữa chỉ làm trợ lý để học hỏi, khác hẳn ai kia chỉ dựa vào chị gái mà leo lên. Bọn tôi thì sao? Nền tảng không đủ, chỉ có thể cam phận đi làm thuê cho người ta thôi.”

Thẩm Tầm Tinh nhìn về phía người vừa mở miệng, là một vị chú bác trong nhà, hình như tên Thẩm Lượng, hiện tại đang ăn không ngồi rồi trong một bộ phận vô dụng của Thẩm thị.

Cậu nhếch môi cười lạnh: “Cổ phần của Aulair là tôi dùng danh nghĩa cá nhân mua lại từ chỗ chị cả. Nếu như tôi nhớ không lầm, chú ba, ngài hiện tại đang làm quản lý ở Aulair đúng không?”

Thẩm Lượng hừ lạnh một tiếng: “Đúng thì sao?”

Thẩm Tầm Tinh dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt di động, khóe môi khẽ cong, giọng điệu ung dung mà bén lạnh:
“Chú ba có thể kiểm tra thử điện thoại. Năm phút trước chắc Aulair đã gửi cho ngài một bản thông báo sa thải.”

Dừng một chút, cố ý nhấn mạnh từng chữ: “À, còn kèm cả chứng cứ ngài tham ô công quỹ.”

“Không muốn bị truy tố thì ngày mai tự giác thu dọn đồ đạc cút đi, trong vòng một tháng, đem tiền bồi thường nộp đủ.”

“Mày…!” Thẩm Lượng tức đến bật dậy, mặt đỏ gay, “Tập đoàn Thẩm thị không phải chỗ cho mày muốn đuổi ai liền đuổi!”

“Tôi vừa nói rồi” Thẩm Tầm Tinh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Thẩm Lượng, giọng điệu lười nhác nhưng từng chữ như đinh đóng cột, “Aulair là công ty của tôi – tự tôi bỏ tiền túi mua lại, đã không còn liên quan gì tới Thẩm thị nữa. Tôi muốn đuổi ai, thì người đó phải đi.”

Ánh mắt cậu thong thả thưởng thức biểu cảm giận đến phát run của Thẩm Lượng, tâm tình rõ ràng càng lúc càng tốt.

Thẩm Tầm Không thấy tình hình bắt đầu mất kiểm soát, vội vàng bước ra hòa giải: “Chú ba, chuyện này suy cho cùng cũng là do ngài sai trước, Tầm Tinh xử lý như vậy cũng không quá đáng. Nghe ta một lời, cứ coi như nghỉ phép một thời gian đi.”

Thẩm Lượng cười lạnh một tiếng, mắt đỏ lên vì giận: “Được, nể mặt ngươi, ta cũng không chấp nhặt với một thằng nhóc bám váy chị như nó!”

Thẩm Tầm Tinh lập tức cười đáp lễ, giọng ôn hòa mà mỉa mai: “Trùng hợp ghê, tôi cũng chính là nể mặt anh ấy mới không báo cảnh sát bắt chú.”

Một câu nói thẳng thừng, không chừa đường lui.

Thẩm Lượng bị chọc tức đến tái mặt, liên tục bị một tiểu bối đè đầu cưỡi cổ, khí tới nỗi toàn thân run lên.

Hai người giằng co không dứt, bầu không khí cứng đờ đến mức kim rơi cũng nghe tiếng — đúng lúc đó, điện thoại của Thẩm Lượng đột nhiên vang lên.

“Chắc là bưu kiện chia tay cho ngài rồi.”

Thẩm Tầm Tinh nghiêng đầu cười lạnh, giọng điệu thong dong: “Muốn tôi đọc to cho mọi người cùng nghe không?”

Thẩm Lượng chỉ liếc qua vài dòng nội dung, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy.

Thẩm Tầm Tinh khẽ bật cười một tiếng, ánh mắt mang theo vài phần chế giễu, thong thả mở miệng: “Không muốn tự đọc cũng không sao, trí nhớ của tôi không tệ đâu. Hay để tôi giúp chú kể cho mọi người nghe nhé?”

Cậu ngừng một nhịp, cố tình để không khí trở nên căng thẳng hơn, rồi tiếp tục nói, giọng nói nhàn nhạt mà bén ngót: “Bên trong phần lớn là chứng cứ chú tham ô công quỹ trong thời gian nhậm chức. Chính bản thân chú chắc cũng không ngờ mình đã lấy nhiều như vậy đâu. Tôi còn tốt bụng tra sẵn cả khung hình phạt tiêu chuẩn, đỡ cho chú ba phải tự tìm.”

Thẩm Tầm Tinh hơi nghiêng đầu, như đang cân nhắc, khóe môi nhếch khẽ: “Chắc đủ điều kiện khởi tố rồi ha? Có cần tôi giúp báo cảnh sát không, chú ba?”

“Đừng… đừng báo cảnh sát…”

Thẩm Lượng cả người như rút sạch khí lực, mềm nhũn ngã xuống ghế, sắc mặt khó coi đến cực điểm, ngữ khí run rẩy cầu xin: “Tôi… tôi ngày mai sẽ tự nộp đơn từ chức. Cầu xin cậu cho thêm chút thời gian… tôi nhất định sẽ trả đủ số tiền đã lấy…”

“Hai tháng.”

Giọng Thẩm Tầm Tinh lạnh lẽo, không mang lấy nửa phần do dự, từng chữ như đinh đóng cột: “Đó là kỳ hạn cho chú. Cút về mà gom tiền đi.”

Cậu dừng lại, ánh mắt lạnh băng quét qua Thẩm Lượng đang mặt mũi xám ngoét: “Không trả đủ — thì chú biết tính tôi rồi đấy.”

Thẩm Lượng vội vàng gật đầu liên tục, ngay cả khí lực phản bác cũng không có, run rẩy đứng dậy rời khỏi, chẳng buồn ở lại lấy một giây.

Không khí đột nhiên yên ắng đến kỳ lạ.

Thẩm Tầm Không hơi nghiêng người, hạ giọng khuyên nhủ: “Em vừa mới về nước, cũng đừng làm quá cứng với người nhà như vậy…”

Giang Tinh Nhiễm lúc này lại đi tới, nhẹ nhàng chen lời vào, giọng mềm như nước, có chút buồn cười:
“Tìm Tinh tính tình vốn dĩ như vậy mà.”

Y nghiêng đầu nhìn hai huynh đệ Thẩm gia, nụ cười dịu dàng như cũ: “Tầm Không, anh quên rồi sao? Khi còn nhỏ Tinh Tinh tính cách đã không tốt lắm, bây giờ nhiều năm trôi qua, cũng chẳng thay đổi được bao nhiêu đâu.”

Thẩm Tầm Tinh nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, trên dưới đánh giá Giang Tinh Nhiễm một lượt, sau đó mở miệng: “Tinh Nhiễm, cậu đúng là cũng chẳng thay đổi gì bao nhiêu. Khi còn nhỏ nói chuyện đã tiện như vậy, giờ vẫn không khá hơn.”

Giọng điệu không nhanh không chậm, nhưng câu chữ như dao lướt nhẹ qua da thịt — bén, lạnh.

Sắc mặt Giang Tinh Nhiễm trong nháy mắt đỏ lên, cắn môi chất vấn: “Cậu… cậu có ý gì?”

Trong sân lập tức rơi vào im lặng. Mọi người đều nghe ra tầng nghĩa châm chọc trong câu nói ấy, không ai dám tiếp lời.

Chỉ có một tiếng cười nghẹn bật ra phá vỡ yên tĩnh — Triệu Vân Hành đứng phía sau nhẹ nhàng bật cười, mở miệng đỡ lời: “Chẳng phải chỉ là đuổi việc một tên chủ quản không làm tròn bổn phận thôi sao? Tinh Tinh của chúng ta có làm gì sai đâu mà bị nói móc như vậy?”

Hắn nghiêng đầu liếc nhìn Giang Tinh Nhiễm, ý cười dần lạnh xuống: “Nói cho cùng, Thẩm Lượng sai trước thì được phép nổi giận, vậy Tinh Tinh đánh trả thì lại bị trách móc? Quy tắc này ai đặt ra vậy, đến đây cho tôi được diện kiến nào?”

Tuy là cười nói, nhưng câu từ lại mang theo mấy phần phẫn nộ không hề che giấu.

Mọi người xung quanh lúc này mới dần hồi thần, bắt đầu lặng lẽ suy nghĩ — đúng vậy, toàn bộ sự việc vốn là Thẩm Lượng sai trước, mà cách xử lý của Thẩm Tầm Tinh, từ chứng cứ, lời lẽ đến thời điểm, đều đúng lúc và đúng chừng mực, không có gì đáng để chỉ trích.

Duy chỉ có Thẩm Tầm Tinh nhíu mày, ánh mắt chuyển về phía Triệu Vân Hành.

Cái gì gọi là Tinh Tinh của chúng ta?

Câu nói kia không đầu không đuôi, nhưng rơi vào tai cậu lại tựa như rơi vào nơi yên tĩnh nhất của lòng, khẽ khàng chạm vào… một dấu hỏi vừa mờ vừa chói.

Giang Tinh Nhiễm hốc mắt lập tức ửng đỏ, vành mắt như phủ một tầng sương mỏng. Y lắp bắp mở miệng, giọng run run, mang theo khẩn thiết: “Tiểu Tinh, tôi… tôi không phải có ý đó…”

Thẩm Tầm Tinh không chút chần chừ ngắt lời, ánh mắt thậm chí không buồn liếc sang: “Cậu có ý gì…..liên quan đến tôi sao? Với lại, đừng gọi tôi là Tiểu Tinh, chúng ta không thân đến mức đó.”

“ Sau này cứ gọi tôi là Tầm Tinh, Tiểu Thẩm Tổng, hay Tiểu Thiếu Gia là được.”

Cậu dứt khoát đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi cạnh Thẩm Tầm Không. 

Không khí nơi ấy quá ngột ngạt, quá phiền nhiễu, cậu cần một nơi khác — yên lặng hơn, xa hơn.

Đáng tiếc, trong tầm mắt, chỗ còn trống gần nhất… lại chỉ có bên cạnh Triệu Vân Hành.

Thẩm Tầm Tinh khựng lại một chút, hàng mi khẽ động, cuối cùng vẫn dời bước đi qua.

Triệu Vân Hành không nói gì, nhưng khi thấy cậu ngồi xuống, khoé môi khẽ nhếch lên.

Giang Tinh Nhiễm ở phía sau gần như muốn khóc đến nơi. Đôi mắt long lanh ầng ậc nước, khiến người khác nhìn mà không nỡ trách móc.

Thẩm Tầm Không thấy thế thì nhẹ nhàng đổi chủ đề, tìm đường lui cho cả hai bên: “Tinh Nhiễm, sau khi tốt nghiệp em vẫn muốn làm trợ lý cho anh chứ?”

Giang Tinh Nhiễm hít hít mũi, cúi đầu, giọng có chút mềm yếu: “Có thể chứ? Em… em muốn tiếp tục làm việc cùng anh Tầm Không . Đi theo anh, em có thể học được rất nhiều điều.”

Thẩm Tầm Không giọng nói dịu dàng, ngữ khí ôn hòa đến mức khiến người khác cũng cảm thấy được che chở: “Cũng là do Tinh Nhiễm năng lực tốt… nếu không thì, anh cũng chẳng dạy nổi đâu.”

Hai người nhìn nhau cười, trong ánh mắt dường như có sóng gợn ngầm truyền nhau, ái muội cứ thế âm thầm sinh khởi giữa đôi bên.

Thẩm Tầm Tinh thu lại ánh mắt, vẻ mặt lười nhác mà uể oải. Cậu cảm thấy ngán ngẩm, không muốn nhìn nữa, liền đưa tay cầm lấy ly rượu trước mặt — còn chưa kịp chạm đến, mu bàn tay đã bị người ta nhẹ nhàng gõ một cái “bốp”.

“Anh làm cái gì vậy hả !” Thẩm Tầm Tinh bất mãn ngẩng đầu, ánh mắt phóng thẳng về phía kẻ tội đồ.

Triệu Vân Hành như thể chẳng thèm để ý, đưa qua một ly nước chanh, thuận miệng nói: “Thân thể còn chưa khoẻ mà uống rượu cái gì.”

Thẩm Tầm Tinh cau mày: “Anh lấy đâu ra nước chanh?”

“Vừa nãy nhờ phục vụ mang tới.”

Triệu Vân Hành không đợi cậu phản ứng, liền tự nhiên cầm đi ly rượu trên tay cậu, hạ giọng trêu chọc: “Ngoan ngoãn uống nước trái cây đi, bạn nhỏ Tiểu Tinh.”

Thẩm Tầm Tinh thoạt nhìn như còn chưa kịp phản ứng, ngơ ngác để mặc Triệu Vân Hành nhét ly nước trái cây vào tay mình. Một lúc sau  mới như bừng tỉnh, nhẹ giọng phun ra hai chữ: “Cảm ơn.”

Triệu Vân Hành cố tình chọc cậu, nghiêng đầu giả vờ như không nghe rõ: “Cái gì cơ?”

Thẩm Tầm Tinh nheo mắt, nhấp một ngụm nước chanh mát lạnh, rồi đột ngột nghiêng người tới sát tai Triệu Vân Hành, nhấn từng chữ, cố ý nâng cao giọng: “Tôi. Nói. Cảm. Ơn.”

Ngay sau đó liếc mắt thấy khuôn mặt Triệu Vân Hành đỏ ửng lên nhanh chóng, tai cũng phiếm hồng, như thể vừa bị ai tát một cái.

Tâm tình Thẩm Tầm Tinh nhất thời tốt đến không ngờ. Cậu uống một ngụm nước trái cây, lười biếng tựa ra sau, khóe môi nhếch lên nụ cười hài lòng — một loại sung sướng đến từ tận đáy lòng trào dâng không chút che giấu.

Thẩm Tầm Không vốn đang chau mày, nghe xong câu đó liền sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Triệu Vân Hành: “Em ở đối diện?”

Triệu Vân Hành gật đầu rất nghiêm túc, không quên nhếch môi cười: “Đúng vậy a, từ hôm nay trở đi, em chính là hàng xóm của Tinh Tinh, mỗi ngày đều có thể ‘đúng lúc’ gặp gỡ Tinh Tinh nha.”

Nghe thế, Thẩm Tầm Tinh nhướng mày, giương mắt liếc nhìn hắn một cái, ngữ khí bất đắc dĩ: “Anh chạy tới gần tôi như vậy làm gì?”

Triệu Vân Hành cúi đầu cười khẽ, nhẹ giọng nói: “Đương nhiên là để giám sát ai đó ngoan ngoãn uống thuốc, không được trộm ăn cay, càng không được lén lút thức khuya.”

“Có gì phải lo đâu, lúc ở nước ngoài tôi cũng sống như vậy thôi.” Thẩm Tầm Tinh không mang theo oán hận hay nỗi niềm, chỉ là bình thản kể lại một sự thật.

Thẩm Tầm Không nhìn thần sắc xa cách trên mặt em trai, trong lòng càng thêm áy náy. Mấy năm nay, bọn họ để một mình nó ở nơi đất khách, dù có bao nhiêu lý do, rốt cuộc vẫn là trách nhiệm của người làm anh, làm chị không trọn vẹn. Thở ra một hơi, cảm thấy em trai tuy không chịu nghe lời, nhưng có người như Triệu Vân Hành bên cạnh cũng yên tâm không ít.

Hắn vỗ vỗ vai Thẩm Tầm Tinh, dặn dò một câu cuối: “Có chuyện gì thì nói với anh hoặc chị cả, đừng có cái gì cũng giữ trong lòng, nghe không?”

“Biết rồi.”

Thẩm Tầm Tinh lười biếng đáp, quay đầu không nhìn lại nữa, chỉ thản nhiên nói: “Em đi trước đây.”

Chưa đi được vài bước, phía sau đã truyền đến thanh âm cười khẽ của Triệu Vân Hành: “Chờ với, tôi cũng đi đường này.”

Thẩm Tầm Không đứng dưới gió thu, lặng lẽ nhìn bóng lưng em trai mình khuất dần trong đêm.

Hai người đi đến bãi đỗ xe, tài xế của Triệu Vân Hành đã đợi sẵn ở đó.

Triệu Vân Hành tựa đầu vào khung cửa kính xe, ngoảnh mặt ra bên ngoài. Mười giờ đêm, thành phố Thâm Trạch vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ. Ánh đèn đường đan xen như mạng nhện chớp qua mặt đường, lại bị dòng xe cộ không ngừng cuốn trôi.

“Sau này đừng tự lái xe nữa.” Hắn bỗng dưng buông một câu không đầu không đuôi.

“Hả?” Thẩm Tầm Tinh thoáng sửng sốt, thuận theo ánh mắt hắn nhìn sang đồng hồ đeo tay, rất nhanh liền hiểu được ý tứ trong lời nói ấy. Cậu cười khẽ trêu chọc: “Sao thế? Sợ tim tôi phát bệnh giữa đường rồi chết bất đắc kỳ tử à?”

Triệu Vân Hành hiếm khi nghiêm túc đến vậy, cau mày nói: “Xúi quẩy, nói gì mà đen đủi thế, mau tự vả miệng vài cái cho tôi.”

Thẩm Tầm Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm, như đang lạc giữa những đoạn ký ức khó phân rõ thật giả. Một lúc lâu sau, cậu mới chậm rãi đáp: “Bệnh chắc là hết rồi, giờ chỉ thỉnh thoảng……….. thấy ngực hơi tức, ngay cả cảm giác tim đập nhanh cũng chẳng còn.”

………..

Lúc về đến nhà, Thẩm Tầm Tinh liền nhận được toàn bộ số liệu của Aulair trong vài năm gần đây. Cậu xem sơ qua, rồi tiện tay đặt sang một bên.

Tiếp đó, cậu lấy ra một tờ giấy trắng, viết xuống ba chữ “Giang Tinh Nhiễm”, vẽ một vòng tròn quanh cái tên ấy. Bên cạnh, cậu viết thêm “Thẩm Tầm Không”, dùng hai mũi tên chỉ hai chiều kết nối cả hai người. Dưới cùng là cái tên “Thẩm Kỳ”, với một mũi tên đơn hướng, trỏ thẳng về phía trung tâm — Giang Tinh Nhiễm.

“Giang Tinh Nhiễm...” Ngón tay cậu khẽ gõ lên cái tên kia, như một cách châm biếm. “Đúng là một mối phiền toái lớn mà.”

Nhưng cũng chính vì phiền toái, nên mới càng có tính thách thức.

Khóe môi Thẩm Tầm Tinh khẽ nhếch lên, nụ cười kia mang theo vài phần trào phúng, vài phần hứng thú. Dẫu cho trước mặt là một ván cờ mờ mịt, cậu vẫn thấy có chút mong chờ — đối với tương lai.

Lười biếng vươn vai một cái, định bụng đi ngủ. Từ trước đến nay, Thẩm Tầm Tinh vẫn duy trì lối sống điều độ, ngủ sớm dậy sớm, thỉnh thoảng sáng dậy sớm còn có thể chạy bộ vài vòng rèn thân.

Chỉ là không hiểu vì sao, trong nước lại cứ đồn đại cậu là người phong lưu bạc tình. Năm đó còn ở nước ngoài, từng thay chị gái tiếp đãi một người thân xa quê ghé qua. Vừa gặp mặt, đối phương đã không ngần ngại nói thẳng: “Nghe nói tiểu thiếu gia Thẩm gia mỗi đêm đều có mỹ nhân bầu bạn, có thể dẫn tôi đi trải nghiệm thử một đêm không?”

Ký ức đó đến giờ vẫn khiến Thẩm Tầm Tinh lạnh cả sống lưng. Cậu thầm nghĩ, chuyện này tám phần là không thoát khỏi liên quan đến Giang Tinh Nhiễm.

Sáng hôm sau, chưa tới sáu giờ, cậu vừa mở cửa đã trông thấy Triệu Vân Hành mặc đồ chỉnh tề, ngáp dài đứng đợi bên ngoài.

Thẩm Tầm Tinh tựa vào khung cửa, lười biếng nhướng mày trêu: “Triệu Tứ thiếu gia mộng du đấy à?”

Triệu Vân Hành vẫn là dáng vẻ không vội không hoảng, mắt còn chưa mở hết đã đáp: “Tôi có thói quen dậy sớm chạy bộ, chẳng phải cậu cũng giống thế sao?”

“Không giống.” 

Thẩm Tầm Tinh dứt khoát đổi luôn kế hoạch sáng sớm của mình, thong thả nói, “Tôi đi ăn sáng. Ăn xong sẽ ghé qua Aulair.”

Triệu Vân Hành thoáng lộ vẻ thất vọng, nhưng chưa kịp để không khí trầm xuống, hắn liền cười cười nói thêm: “Vậy càng tốt. Tôi biết một chỗ bữa sáng rất ngon. Vừa hay cũng đang đói, hay là cùng nhau ăn chút gì rồi ta tiện đường đưa cậu tới công ty.”

“Không cần.” Thẩm Tầm Tinh theo bản năng từ chối, “Tôi có—”

Lời còn chưa dứt, cậu mới chợt nhớ ra: chiếc Porsche của mình vẫn còn nằm ở trang viên bên Anh, chuyến này trở về vội quá nên chưa kịp mua xe mới.

“...Tôi có thể gọi xe.”

Triệu Vân Hành không để cậu nói hết câu, đã tiện tay khoác lấy vai cậu, ngữ khí thân mật: “Vậy thì phiền phức quá. Cậu mời tôi ăn sáng, tôi lái xe đưa cậu đi làm. Hàng xóm mà, chính là để giúp đỡ nhau.”

Bữa sáng hai người cùng nhau ăn uống no đủ, tuy rằng không ai nói nhiều, nhưng không khí vẫn tự nhiên một cách lạ lùng.

Trước khi tách ra ở dưới công ty, Triệu Vân Hành bỗng gọi giật: “Này, buổi trưa có muốn qua chỗ tôi ăn cơm không?”

Thẩm Tầm Tinh không thèm quay đầu lại, dứt khoát từ chối: “Không cần.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play