Thịnh Dương vừa ra khỏi khách sạn thì liền nhận được điện thoại của Thịnh Quyền.

“Vì sao lại sửa nguyện vọng đăng kí đại học?”

Giọng Thịnh Quyền trầm thấp, mang theo áp lực khiến người ta không dám chống đối.

Sáng nay ông ta mới phát hiện, vào phút chót đêm qua, Thịnh Dương đã thay đổi toàn bộ nguyện vọng xét tuyển đại học.

Thịnh Dương khàn giọng đáp:
“Những trường đó có chuyên ngành thích hợp với con hơn.”

Thịnh Quyền chẳng hề để tâm tại sao giọng hắn lại khàn đặc như vậy, chỉ lạnh lùng truy hỏi:
“Mày cố tình chọc tức tao đúng không?”

Thịnh Dương cúi đầu, giọng nhỏ hẳn xuống:
“Con không có.”

Thịnh Quyền cười khẽ, tiếng cười nghe ra rõ ràng đang kìm nén lửa giận.

“Bởi vì tao để mày liên hôn với Hạ Kinh Niên nên bất mãn?”

Thịnh Dương mím chặt môi, không trả lời.

“Mày có thể tùy hứng, nhưng cũng phải có giới hạn.”
Thịnh Quyền nói tiếp, giọng nói nhẫn nại đến cùng cực.
“Mày cũng đã mười tám tuổi rồi, cũng nên học cách gánh vác trách nhiệm gia đình, đừng sống quá ích kỷ như thế.”

Đôi mắt Thịnh Dương đỏ hoe, cố gắng lý lẽ:
“Nhưng... con không thích anh ta…”

“Thích?”
Thịnh Quyền cười lạnh, như thể vừa nghe một điều buồn cười đến cực điểm.
“Thịnh Dương, mày đừng có cả ngày mơ mộng những chuyện viển vông. Thích hay không không quan trọng. Trưa nay về nhà cho tao.”

Thịnh Dương run lên một cái, vẫn cố chấp nói:
“Con không về.”

Cậu rất rõ, nếu lần này quay về thì có thể sẽ không bao giờ được bước ra khỏi căn nhà đó nữa.

Ba tháng sau, cậu sẽ phải chính thức đính hôn với Hạ Kinh Niên.
Nếu bị nhốt lại rồi cưỡng ép kết hôn, loại chuyện này... Thịnh Quyền hoàn toàn có thể làm ra được.

Đầu dây bên kia rơi vào một khoảng lặng dài.

Dài đến mức Thịnh Dương có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, rồi Thịnh Quyền cười khẩy một tiếng, nói:

“Vậy thì cứ ở bên ngoài mà chờ.”

***

“Thật sự mặc kệ sao?”
Người phụ nữ ngồi cạnh không nhịn được lên tiếng, trên mặt đầy lo lắng.

Giọng Thịnh Quyền vẫn thản nhiên như cũ:
“Để nó chịu chút khổ cũng tốt.”

Từ nhỏ Thịnh Dương đã được họ nuôi nấng trong lồng son, gần như không có chút kỹ năng sinh tồn nào.

Trong mắt Thịnh Quyền, việc cậu tự ý thay đổi nguyện vọng học là không khác gì một chú chó con được nuôi trong nhà dám cắn trả sói đầu đàn — ồn ào một chút, nhưng chẳng thay đổi được gì.

Những con thú bị nuôi nhốt trong chuồng sắt lúc nào cũng nghĩ mình có thể sống sót ngoài thế giới tự nhiên. Chờ đến lúc thân đầy thương tích, cuối cùng chúng sẽ tự biết đường quay về.

Đến lúc đó, nó sẽ hiểu được thế nào là yếu đuối, và càng dễ ngoan ngoãn nghe lời hơn.

Thịnh Dương sững người mấy giây mới nhận ra, Thịnh Quyền đã cúp máy trước. Ý của ông ta là gì?

Chỉ một cuộc điện thoại, liền đoạn tuyệt quan hệ cha con bao năm sao?

Thịnh Dương không hề cảm thấy nhẹ nhõm chút nào. Ngược lại, trong lòng cậu trống rỗng như thể vừa mất đi nơi nương tựa cuối cùng.

Cậu nhạy bén nhận ra, trong mắt Thịnh Quyền, cậu chưa từng là một “người” cần được quan tâm hay lắng nghe — chỉ là một quân cờ, một vật nuôi không nghe lời.

Ngay sau đó, điện thoại vang lên một tiếng ting, màn hình báo tin: tài khoản cùng thẻ ngân hàng của cậu đã bị khoá.

Từ nhỏ đến lớn, Thịnh Dương chưa từng có tiền riêng. Cậu ăn ở trong nhà, ra ngoài tiêu xài cũng phải dùng thẻ phụ gắn với tài khoản của Thịnh Quyền. Mỗi lần tiêu tiền bao nhiêu, mua gì, ở đâu... Thịnh Quyền đều nắm rõ.

Hiện tại, cậu chẳng phải đã thành một cô nhi không nhà để về, cũng không xu dính túi rồi sao?

Đúng lúc đó, trời bắt đầu đổ mưa phùn lất phất. Mưa không lớn, nhưng rét căm, lạnh như từng mũi kim xuyên thấu vào da thịt.

Thịnh Dương đứng dưới mái hiên, thân thể đau nhức, trên người còn mang đầy dấu vết không cách nào xóa sạch, lòng rối loạn như một đống tơ rối, không biết phải làm gì tiếp theo.

Tìm Giang Thư sao?

Cậu nghĩ đến ánh mắt luôn dịu dàng và cẩn trọng của Giang Thư, lại cúi đầu nhìn bản thân — quần áo không chỉnh tề, toàn thân dính đầy dấu vết... Nếu bị Giang Thư nhìn ra thì phải làm sao?

Cậu không dám tưởng tượng.

Ngay khi hắn đang hoảng loạn và luống cuống, điện thoại chợt reo lên.

Trên màn hình hiện tên người gọi: Giang Thư.

Thịnh Dương hít một hơi, cố ép giọng xuống, không để lộ gì khác thường, bắt máy:

“...A lô? Tiểu Thư à.”

Giang Thư lập tức nhận ra giọng Thịnh Dương có gì đó không đúng:
“Giọng cậu sao lại khàn như vậy?”

Mặt Thịnh Dương lập tức đỏ lên, giọng nhỏ như muỗi:
“Không có gì…”

“Đêm qua chẳng phải bảo cậu gửi tin nhắn cho tớ sao? Sao lại im luôn?”
Giang Thư lại hỏi, trong giọng mang theo chút tức giận cố nén.
“Vừa rồi còn nghĩ nếu cậu không bắt máy nữa, tớ thật sự sẽ đến đạp cửa nhà cậu.”

Mũi Thịnh Dương cay cay, nghèn nghẹn “ừ” một tiếng rất nhẹ.

“Có chuyện gì xảy ra à?” Giang Thư hỏi tiếp, “Cậu bị ai bắt nạt sao?”

Thịnh Dương khàn giọng đáp:
“Không có…”

Giang Thư đương nhiên không tin. Nhưng hỏi nữa cũng vô ích, hắn dứt khoát hỏi:
“Cậu đang ở đâu? Tớ tới đón.”

Thịnh Dương đứng ngay trước cửa khách sạn, nhưng không dám nói thật. Hắn nhìn sang cửa hàng tiện lợi bên cạnh, rồi nói tên cửa hàng đó.

Chẳng bao lâu sau, xe Giang Thư đã phanh gấp trước cửa hàng. Vừa nhìn thấy người, hắn suýt nữa không nhịn được mà xông tới.

Bạn tốt của hắn, mặc áo phông trắng, cổ và tay đầy những vết bầm tím và dấu răng rõ mồn một.

Mà gương mặt kia vẫn còn hoảng loạn, đỏ hoe đôi mắt, như thể vừa chịu oan ức tày trời.

Giang Thư nghiến răng, nhưng cuối cùng chỉ mím môi nén xuống, lạnh mặt nói:
“Lên xe trước đi.”

Thịnh Dương khẽ gật đầu, vừa ngồi xuống ghế đã khẽ cau mày vì đau.

Chờ cậu đóng cửa lại, Giang Thư không nói một lời, khởi động xe.

Trong xe yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi.

“…Giải thích đi.”
Giang Thư cố nén cảm xúc, giọng khàn khàn.

“Chỉ là… ngoài ý muốn thôi.”
Thịnh Dương nhỏ giọng đáp, gần như không nghe rõ.

Giang Thư liếc nhìn hắn, rồi lại cúi mắt, không nói gì nữa. Nhưng ngón tay nắm vô lăng trắng bệch vì siết chặt.

Ngoài ý muốn?

Ngoài ý muốn nào có thể khiến một Alpha như Thịnh Dương thành ra thế này? Trên người không có một chút dấu vết tin tức tố, có nghĩa đối phương chỉ có thể là:

Một là Omega – nhưng chẳng lẽ một Omega lại có thể khiến Thịnh Dương bị động đến mức này?

Hai là Beta – không có tin tức tố, nhưng lại mạnh đến mức cưỡng ép một Alpha?

Hôm qua hắn vừa tổ chức sinh nhật 18 tuổi cho Thịnh Dương, chưa tới 24 tiếng, người đã thành ra như vậy.

Là hắn sơ suất. Lẽ ra… hắn nên giữ Thịnh Dương lại đêm qua. Nếu làm vậy thì đã không…

Thịnh Dương lúc này ngẩng lên, phát hiện con đường trước mặt không giống đường về nhà, liền dè dặt hỏi:
“Chúng ta… đang đi đâu vậy?”

Giang Thư mặt không biểu cảm:
“Bệnh viện. Sau đó đến đồn cảnh sát.”

Thịnh Dương mở to mắt, vội vàng kéo tay áo hắn, giọng hốt hoảng:
“Không cần đâu, Tiểu Thư…”

Giang Thư giận đến nỗi phải tấp xe vào làn khẩn cấp, phanh gấp đến mức xe chấn động nhẹ.

Hắn quay sang nhìn thẳng vào Thịnh Dương, đôi mắt đỏ rực vì tức giận:
“Không cần? Cậu nói ‘không cần’ là sao hả?”

Thịnh Dương đột nhiên im bặt.

Cả người cậu khẽ run, như một con thú nhỏ bị ép vào góc, không còn đường lui.

Giang Thư nhìn người bạn thân trước nay luôn đơn thuần, dịu dàng của mình - tuyến thể sau gáy bị cắn lộn xộn, khắp người chằng chịt dấu vết xanh tím - đôi mắt hắn lập tức đỏ lên.

Hắn nghiêm túc, giọng nói lộ ra sự đau lòng và kiên quyết:
“Thịnh Dương, chuyện này cậu nhất định phải nghe tớ. Không thể vì cảm thấy xấu hổ mà dung túng kẻ xấu, cậu hiểu không?”

Thịnh Dương cúi đầu, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Tiểu Thư… chuyện này là lỗi của tớ. Tối qua tớ đột ngột vào kỳ mẫn cảm, lại đi nhầm phòng…”

Giang Thư lập tức cao giọng:
“Nhưng hắn cũng có tay có chân! Sao không đẩy cậu ra?! Loại chuyện này làm sao chỉ do một người được?!”

Nhắc đến đây, Thịnh Dương cũng không nói thêm gì, chỉ cụp mắt, bộ dạng đầy tội nghiệp.

“…Hắn cũng bị bỏ thuốc.”

Lời này khiến Giang Thư khựng lại.

Một thoáng yên lặng kéo dài. Hắn, dù cùng tuổi với Thịnh Dương, nhưng từ nhỏ đã thấy không ít chuyện thế này, biết rõ rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

Hắn cắn răng, gằn giọng nghẹn ngào:
“Tớ đưa cậu đến bệnh viện trước đã.”

Chỗ đó của Alpha vốn không thích hợp để bị xâm phạm. Lỡ như đối phương có bệnh gì, chẳng phải…

Thịnh Dương lại lập tức kéo tay hắn, khẽ lắc đầu:
“Tiểu Thư, thật sự không cần đâu… Tớ không sao mà.”

Giang Thư cau mày, nhìn cậu thật lâu, giọng khàn khàn:
“Thịnh Dương, rốt cuộc cậu đang sợ cái gì?”

Thịnh Dương nhìn hắn, đáy mắt tràn ngập buồn bã.

Mũi cay xè, đôi mắt ầng ậc nước, cậu nghẹn giọng nói:
“Tiểu Thư, cậu có thể ôm tớ một cái được không…”

Không chút do dự, Giang Thư dang tay ôm chặt cậu vào lòng. Hắn cảm nhận rõ thân thể Thịnh Dương đang nhẹ nhàng run rẩy. Tay vỗ nhè nhẹ lưng cậu, giọng trầm thấp:
“Đừng sợ… Có tớ ở đây.”

Thịnh Dương lặng lẽ khóc trong lòng hắn một lúc lâu, sau đó khàn khàn nói:
“Tiểu Thư… hôm nay tớ gặp lại hắn.”

Không cần nói rõ “hắn” là ai, Giang Thư lập tức hiểu được. Là người Thịnh Dương đã thầm nhớ bao năm — Bùi Xuyên.

Hắn cố giữ bình tĩnh, giọng khẽ:
“Sau đó thì sao?”

Thịnh Dương kể lại mọi chuyện đã xảy ra từ tối qua đến giờ cho Giang Thư nghe.

Nghe xong, Giang Thư không khỏi kinh hãi, giọng cũng bất giác lớn hơn:
“Nhưng hắn cũng không thể… làm cậu ra nông nỗi này!”

Đôi mắt Thịnh Dương đỏ hoe, nhẹ nhàng nói:
“Là lỗi của tớ…”

Nếu tối qua không uống rượu, sẽ không có chuyện như vậy.

Giang Thư nhìn Thịnh Dương, trong mắt phức tạp vô cùng.
“…Vậy giờ cậu tính sao?”

Thịnh Dương cuộn mình lại trên ghế, mắt mơ màng, giọng khẽ như mất hồn:
“Tớ… không biết.”

Giang Thư khẽ thở dài, bất lực nói:
“Thôi… về nhà đã.”

Về bệnh viện ư? Thịnh Dương vốn đã có ác cảm với nơi đó, Giang Thư chỉ có thể bất đắc dĩ tạm thời từ bỏ.

Tối qua, trận làm t*nh quá mức kịch liệt kia đã khiến Thịnh Dương tiêu hao gần như toàn bộ sức lực. Vừa đặt lưng lên giường, cậu đã chìm vào giấc ngủ mê man.

Cậu mơ một giấc mộng.

Trong mơ, cậu vẫn là đứa trẻ ngày xưa, Bùi Xuyên khi đó vẫn còn dịu dàng, sẽ mỉm cười nhẹ nhàng mỗi khi cậu gọi “anh trai”, sẽ xoay người lại, ôm cậu vào lòng.

Nhưng ngay sau đó, bóng dáng dịu dàng ấy bị thay thế bằng một người mang vẻ mặt lạnh lùng, khinh thường, xa cách.

Giọng nói đó như đinh đóng vào tim cậu:
“Biết điều một chút, khó lắm sao?”

Thịnh Dương bật dậy, mồ hôi thấm ướt tóc. Cậu thở dốc, mãi một lúc mới nhận ra — nơi này là nhà của Giang Thư.

Bên cạnh, Giang Thư đang ngồi bực bội, cau mày nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Thịnh Dương vừa tỉnh lại, lập tức điều chỉnh biểu cảm, tránh để người khác nhìn ra chút dị thường nào.

Giang Thư sớm đã phát hiện động tĩnh, lập tức đi tới, đưa tay áp lên trán hắn kiểm tra nhiệt độ. Cảm nhận được độ ấm bình thường, hắn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Có thấy khó chịu chỗ nào không?” – Hắn lo lắng hỏi.

Thịnh Dương cảm nhận một lượt, khẽ lắc đầu.

Giang Thư lúc này mới thả lỏng vai, dặn dò:
“Ngồi dậy trước đi, đừng để nhiễm lạnh.”

Dứt lời liền xoay người ra ngoài.

Một lát sau hắn quay lại, trong tay bưng theo một bát cháo còn bốc khói.

“Ăn chút gì đi, bây giờ cậu chỉ nên ăn đồ thanh đạm thôi.”

Hắn đặt bát cháo hải sản rau củ lên bàn, đẩy tới trước mặt Thịnh Dương.

Thịnh Dương ngoan ngoãn nhận lấy, vừa cúi đầu ăn cháo, vừa lên tiếng hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Bởi lẽ trước đó hắn mơ màng tỉnh giấc, thấy vẻ mặt Giang Thư đầy u sầu, rõ ràng giống như đang gặp chuyện gì rất phiền phức.

Giang Thư phất tay:
“Không có gì. Chỉ là ngày mai tớ phải ra ngoài, có thể về trễ một chút.”

Tuy nói vậy, nhưng giữa hai hàng lông mày hắn vẫn hiện rõ sự khó chịu, rõ ràng có chuyện giấu trong lòng.

Thịnh Dương không hỏi, chỉ nghiêng đầu nhìn hắn chằm chằm: O.O

Giang Thư: “…”

Bị ánh mắt kia nhìn đến không thể giả vờ được nữa, hắn rốt cuộc buông xuôi:
“Thì là… tên Từ Tri Hành kia gửi thiệp mời sinh nhật tới.”

Thịnh Dương chớp chớp mắt:
“Vậy không phải là chuyện tốt sao?”

“---Tốt cái đầu cậu!”

Giang Thư trừng mắt, giọng đầy bất mãn:
“Tớ còn nghe nói, hắn mời bạn nhảy lần này là để thi với tớ. Hắn cho rằng mình có thể thắng tớ chắc?”

Hắn cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén:
“Thua? Từ khi nào tớ biết thua là gì?”

Từ Tri Hành là thiếu gia nhà họ Từ, cũng là cái gai trong mắt Giang Thư. Hai người từ nhỏ đã như nước với lửa, tranh cao thấp suốt bao năm, đến giờ vẫn chẳng nhìn nổi mặt nhau.

Thịnh Dương chậm rãi ăn cháo, không nói lời nào.

Còn Giang Thư thì đang bận suy nghĩ nên kiếm ở đâu một người vừa có khí chất, lại đẹp trai, mà còn sẵn lòng làm bạn nhảy Alpha cùng hắn. Nếu có thêm chút tính tình dễ thương thì càng tốt.

Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn vô thức dừng lại trên người Thịnh Dương.

Nhìn gương mặt tinh xảo, dáng người thanh mảnh, làn da trắng nõn, trên cổ dấu vết cũng đã mờ đi nhiều — quả thực chính là tiêu chuẩn “bạn nhảy Alpha lý tưởng”.

Giang Thư ánh mắt dần hiện rõ sự hài lòng, còn mang theo chút tán thưởng.

Thịnh Dương: O.O
…Sao đột nhiên lại nhìn mình như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play