Thịnh Dương tỉnh dậy, chỉ thấy toàn thân đau nhức, da thịt đau rát vì bị người cắn qua khắp nơi.
Cậu chậm rãi mở mắt ra, ngây ngốc nhìn trần nhà vài giây, ý thức mới từ từ quay lại.
Tối qua là sinh nhật cậu, sửa lại nguyện vọng, lại là lần đầu tiên ở khách sạn, còn mơ thấy Bùi Xuyên…
Nghĩ đến giấc mơ hoang đường kia, mặt Thịnh Dương liền có chút nóng lên.
Trong mộng Bùi Xuyên không giống như trong trí nhớ dịu dàng như vậy, lại lạnh lùng cứng rắn, cường thế đến mức khiến Thịnh Dương cảm giác như bị hắn… làm đến đâm thủng người…
Chẳng lẽ là bởi vì thành niên rồi, cho nên ngay cả mơ cũng bắt đầu trở nên to gan hơn sao?
Thịnh Dương đỏ mặt nghĩ ngợi.
Nhưng mà — nằm mơ thì vì sao thân thể lại đau như vậy?
Thịnh Dương có chút nghi hoặc, ánh mắt cậu liếc sang bên cạnh, sau đó cả người lập tức run rẩy dữ dội, hoàn toàn chết sững tại chỗ, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Chỉ thấy bên cạnh cậu còn nằm một người đàn ông.
Cho dù là lúc đang ngủ, khuôn mặt người đàn ông kia vẫn lạnh lùng như cũ, đường nét gương mặt hiện rõ vài phần cứng rắn đầy lãnh ý, khiến người ta không dám đến gần.
Cánh tay để lộ ngoài chăn, cổ và trước ngực, đều là chi chít vết cào cùng dấu cắn.
Ai làm ra, không cần nói cũng biết.
Thịnh Dương vừa mới run lên, động tĩnh quá lớn làm người đàn ông cũng bị đánh thức.
Bùi Xuyên nhíu mày mở mắt ra, đột nhiên không kịp đề phòng mà đối diện với một đôi mắt đen láy ngây thơ trong sáng, là ánh mắt của một thiếu niên trắng nõn xinh đẹp đang nhìn thẳng vào mình.
“……”
Bùi Xuyên im lặng vài giây.
Hắn nhắm mắt lại, rồi mở ra.
Bùi Xuyên: “……”
Thịnh Dương: O.O
Ký ức tối qua chậm rãi hiện về, ánh mắt Bùi Xuyên dần dần trở nên lạnh lẽo.
Hắn dứt khoát ngồi dậy, phát hiện bộ vest trên người không còn, liền tiện tay khoác áo choàng tắm lên người, trong nháy mắt đó, Thịnh Dương cũng nhìn thấy dấu cào sau lưng hắn.
Bùi Xuyên vừa cột dây thắt lưng vừa hỏi: “Cậu là người của ai?”
Hắn hai ngày trước mới vừa trở về nước, tối qua nhận lời mời uống vài ly, nhưng chỉ khẽ nhấp môi rồi buông ly.
Nhưng không biết đã bị lộ ở đâu, cuối cùng vẫn trúng chiêu.
May là hắn là một Beta, không có phát tình kỳ.
Hắn dùng toàn bộ ý chí chống đỡ để quẹt thẻ vào khách sạn, không ngờ vẫn có người mò đến phòng hắn, nhất định là bị người ta sai khiến.
Thịnh Dương mặt đần thộn, không quá hiểu ý của Bùi Xuyên.
Nhưng không khí trong phòng mơ hồ trở nên áp lực nặng nề, cậu nhỏ giọng nói:
“Em tên là Thịnh Dương.”
Nói xong, cậu dùng ánh mắt thoáng mong chờ nhìn Bùi Xuyên. Tuy rằng rất nhiều năm đã trôi qua, nhưng nếu Bùi Xuyên còn nhớ rõ cậu…
“Thịnh Dương?”
Giọng Bùi Xuyên không chút cảm xúc, hắn lạnh lùng nói"Muốn cái gì, nói đi."
Bùi Xuyên không phải loại người thích than thân trách phận, gặp chuyện trước tiên sẽ nghĩ cách làm sao để giải quyết.
Nếu đã rơi vào bẫy, vậy thì chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
Thịnh Dương giống như rơi vào hầm băng. Ánh mắt xa lạ và giọng nói đầy cảnh giác của Bùi Xuyên đang rõ ràng nói cho cậu biết— Hắn không nhớ cậu. Hắn đã không còn nhớ đến đứa trẻ ngày xưa cứ luôn theo sau hắn, gọi hắn một tiếng “anh trai” — Thịnh Dương.
Rõ ràng sớm đã lường trước được khả năng này, nhưng đến lúc thật sự đối mặt, Thịnh Dương vẫn không nhịn được mà sống mũi cay cay, mắt lập tức đỏ hoe.
Bùi Xuyên khẽ nhíu mày, giọng điệu lạnh nhạt mang theo sự mất kiên nhẫn:
“Còn muốn diễn nữa sao?”
Hắn mới vừa về nước đã bị người ta giăng cho một cái bẫy như thế, đồng lõa còn dám đứng trước mặt hắn rơi nước mắt, việc này khiến Bùi Xuyên vô cùng khó chịu.
Thịnh Dương bị giọng điệu lạnh nhạt kia của hắn làm trong lòng càng thêm khó chịu.
Cậu đã từng nghe nói, Bùi Xuyên là người xưa nay luôn giữ mình trong sạch, chắc chắn sẽ vì chuyện này mà chán ghét cậu.
Đôi mắt hoe đỏ, Thịnh Dương khẽ nói: “Thật xin lỗi...”
Trên người cậu đầy những dấu vết, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ, vậy mà vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, vụng về đưa ra một “phương án giải quyết”:
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh.”
Bùi Xuyên: ?
Hắn thật sự là sắp bị chọc tức đến bật cười.
Hắn hơi cúi người xuống, ngón cái nâng cằm Thịnh Dương, đối diện với đôi mắt ngấn nước của thiếu niên, giọng nói lạnh băng:
“Biết điều một chút, khó lắm sao?”
Nhưng rốt cuộc khi hắn thấy rõ trên người Thịnh Dương là những dấu vết thê thảm không nỡ nhìn, cùng với đôi mắt kia chất chứa bi thương, lòng lại bất giác bực bội.
Khóc cái gì mà khóc? Vừa yếu vừa kiêu.
Ảo tưởng của Thịnh Dương đến khoảnh khắc này đã hoàn toàn sụp đổ.
Bùi Xuyên thật sự không nhớ ra cậu.
Ánh mắt cậu cụp xuống, chân thành mở miệng xin lỗi:
“Thật xin lỗi, chuyện này là do tôi sai.”
Giọng thiếu niên vẫn còn khàn khàn, vậy mà trong đầu Bùi Xuyên lại không kìm được vang lên từng tiếng “anh ơi” mà cậu gọi tối hôm qua.
Hắn lúc này cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Phản ứng của thiếu niên không giống như đang giả bộ, nói không chừng thật sự chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.
Nhưng cho dù là thế nào, hắn cũng không thể hoàn toàn trốn tránh trách nhiệm.
Bùi Xuyên luôn tự nhận mình là người có năng lực tự chủ rất mạnh, thời niên thiếu cũng từng mấy lần bị người khác bày mưu tính kế, nhưng lần nào cũng cứng rắn vượt qua được.
Chỉ riêng tối hôm qua, rõ ràng đã tắm nước lạnh, ép bản thân bình tĩnh lại, thế mà ngay khoảnh khắc thiếu niên lại gần, hắn vẫn theo bản năng bắt lấy eo cậu, ép người lên giường.
Bùi Xuyên không có kinh nghiệm trong phương diện này. Ngay từ đầu Thịnh Dương còn nhỏ giọng rên đau, khiến hắn cũng phải dịu lại một chút.
Phản ứng của cậu cũng rất ngây ngô, không giống người có kinh nghiệm.
Bùi Xuyên nhìn thiếu niên với đôi mắt đỏ hoe và vẻ mặt tủi thân, giọng điệu chậm rãi xuống:
“Rửa mặt đi, lát nữa đến bệnh viện.”
Dù sao tối hôm qua, trong khoảnh khắc mơ hồ, hắn vẫn còn nhớ rõ bụng thiếu niên vì hắn mà bị ép đến sưng lên.
Thịnh Dương sững sờ một chút:
“Tôi thật sự không sao...”
Nói ra câu đó xong, thấy ánh mắt Bùi Xuyên mang theo vẻ muốn nói lại thôi, cậu mới hiểu — mình lại tự mình đa tình rồi.
Thông minh như Thịnh Dương, gần như ngay lập tức đã hiểu được sự nghi ngờ của Bùi Xuyên.
Đôi con ngươi đen bóng nhìn về phía hắn, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:
“Anh yên tâm, tôi là Alpha, sẽ không mang thai.”
Khoang sinh sản của Alpha từ lâu đã thoái hóa, gần như không còn khả năng sinh dục.
Bùi Xuyên nhìn cậu, ánh mắt khẽ dao động.
Hắn một lần nữa đánh giá thiếu niên trước mặt—ngoài gương mặt xinh đẹp, ngoan ngoãn, thì khí chất toàn thân cũng dịu dàng, ôn hòa… hoàn toàn không giống Alpha.
Hắn còn chưa nghĩ xong, sau cổ đã truyền tới một trận đau nhói.
Bùi Xuyên không nhịn được cau mày.
Xem ra, đúng là một tiểu Alpha thích cắn bậy.
Hắn nhíu mày—một động tác đơn giản lại rơi vào trong mắt Thịnh Dương, mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Là chán ghét.
Giờ khắc này, Thịnh Dương chỉ cảm thấy bản thân như rơi vào vực sâu. Trên người vẫn còn in dấu mấy ngày chưa tan, vẫn nóng rát đau nhức, nhưng tất cả đều không đau đớn bằng ánh mắt ghét bỏ và phòng bị của Bùi Xuyên.
Cậu đã từng tưởng tượng vô số lần về cảnh hai người gặp lại, không ngờ lại là trong hoàn cảnh này.
Thịnh Dương cố gắng để mình nghe có vẻ bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt Bùi Xuyên, ánh mắt chân thành nghiêm túc:
“Tối qua chỉ là ngoài ý muốn, tôi sẽ không làm phiền anh thêm nữa.”
Nói xong liền cố chống đỡ thân thể đau nhức muốn mặc quần áo rời đi. Nhưng lúc này Thịnh Dương mới phát hiện, quần áo của cậu gần như đã bị xé thành mảnh vụn, như giẻ rách rơi đầy dưới đất.
Thịnh Dương khựng lại, mặt lập tức đỏ ửng.
Tên đầu sỏ gây chuyện cũng khẽ ho khan.
Hắn bình tĩnh mở miệng:
“Tôi gọi điện cho trợ lý, lát nữa sẽ đưa đồ tới cho cậu.”
Bùi Xuyên đã nhắn tin cho thư ký từ trước, chẳng bao lâu sau thư ký đã mang quần áo đến.
Bùi Xuyên không để y bước vào phòng, mà tự mình nhận lấy rồi chọn một bộ vừa với kích cỡ thiếu niên, đưa cho Thịnh Dương.
Cậu chậm rãi đón lấy, đúng lúc đó, Bùi Xuyên xoay người.
Bộ quần áo mềm mại phủ lên da, nhưng ngực vẫn nóng rát đau đớn.
Thịnh Dương thay đồ xong, miễn cưỡng đứng dậy.
Cậu nhìn ra cửa, hiểu rất rõ — một khi bước ra khỏi đây, có lẽ giữa cậu và Bùi Xuyên sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Tối qua cậu đã tự ý sửa nguyện vọng đại học, Thịnh Quyền chắc chắn sẽ nổi giận.
Đã như vậy, chi bằng đánh cược một lần — dù sao cũng đã thành thế này rồi.
Cậu đi đến bên cạnh Bùi Xuyên, nhìn hắn, ánh mắt kiên định hiếm thấy:
“Tối hôm qua thật xin lỗi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh. Nếu… sau này anh cần gì, chỉ cần mở miệng, tôi sẽ tới.”
Thay vì sau này bị cái tên Omega biến thái kia tra tấn, cậu thà để người đó là Bùi Xuyên.
Bùi Xuyên thật sự không hiểu, rốt cuộc cậu là thật ngốc hay giả ngu.
Một Alpha như Thịnh Dương bị hắn làm cho đến mức không bước nổi khỏi giường, vậy mà còn muốn mở miệng nói ra những lời giống như hứa hẹn.
Mà trùng hợp thay, thứ mà Bùi Xuyên không tin nhất chính là “lời hứa”.
Bùi Xuyên đáp lại bằng sự im lặng nặng nề — cũng là câu trả lời rõ ràng nhất.
Lúc này Thịnh Dương mới bình tĩnh lại, nhận ra những lời mình vừa nói thật buồn cười.
Cậu mở cửa, lê từng bước rời khỏi.
Khi đến trước cửa, cậu còn len lén liếc nhìn số phòng:
990
Thật sự là đi nhầm phòng.
Không lâu sau khi cậu rời đi, trợ lý Cố Nam bước đến:
“Bùi tổng.”
Bùi Xuyên không biểu cảm nói:
“Điều tra một chút về cậu ta, cả chỗ tối qua đã đi qua cũng kiểm tra luôn.”
Cố Nam: “Vâng.”
Cố Nam làm việc rất nhanh. Khi Bùi Xuyên tắm xong bước ra, toàn bộ tài liệu đã được tập hợp lại.
Bùi Xuyên mặc sơ mi đen, ngồi bên mép giường, mở máy tính xem video giám sát.
Thiếu niên xinh đẹp kia lúc đầu chỉ một mình chậm rãi đi ven đường, sau đó bước vào một quán bar.
Bùi Xuyên tưởng rằng cuối cùng cũng thấy được bộ mặt giả tạo phía sau lớp ngụy trang kia — ai ngờ, vào bar rồi mà cậu ta vẫn chỉ lặng lẽ ngồi ở góc, uống rượu một mình.
Có không ít người định bắt chuyện đều bị cậu từ chối. Cuối cùng...
Ánh mắt Bùi Xuyên trở nên lạnh lẽo.
Hắn nhìn thấy bartender bỏ gì đó vào ly rượu, mà lúc đó Thịnh Dương ý thức đã mơ hồ, căn bản không hề phát hiện.
Uống xong ly đó, cậu chậm rãi ôm lấy bụng, loạng choạng rời khỏi.
Tên bartender định theo sau, nhưng bị người khác gọi lại — bằng không Thịnh Dương e là đã...
Giữa chân mày Bùi Xuyên siết chặt.
Hắn vì cái gì mà phải lo lắng cho Thịnh Dương?
Ổn định lại tâm trạng, hắn tiếp tục xem. Thịnh Dương một mình đi trên đường, đến cả lúc không có xe cũng ngoan ngoãn chờ đèn xanh đèn đỏ.
Cuối cùng cậu bước vào khách sạn, đăng ký phòng.
Trong thang máy, Alpha nhỏ bắt đầu thở dốc, vô thức kéo cổ áo ra.
Cuối cùng, cậu đứng trước cửa phòng 990 rất lâu — cánh cửa lại đang khép hờ, cậu liền đẩy vào.
Video kết thúc.
Bùi Xuyên lúc này mới nhận ra: Chính mình thật sự đã trách nhầm Thịnh Dương.
Khó trách khi nãy cậu lại ấm ức đến thế.
Thì ra... cậu không phải người của Hạ Kinh Niên.
“Đúng rồi, Bùi tổng.”
Cố Nam nói, “Tôi còn điều tra được một chuyện — hình như cậu ấy sắp phải liên hôn với Hạ Kinh Niên.”
Bùi Xuyên đang dần dịu đi nét mặt, lại đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Rất lâu sau, hắn thản nhiên mở miệng:
“Đi thôi.”
“Nếu cậu ta đã tặng ta món quà này, ta... tại sao lại không nhận?”
Alpha nhỏ kia nhìn thì vừa ngốc vừa khờ — hắn thật muốn xem thử, cậu ta còn có thể chơi ra được chiêu gì.
Lúc này, Bùi Xuyên cũng mới vừa phát hiện, thẻ phòng cùng giấy tờ tuỳ thân của Thịnh Dương còn đang để trên bàn.
Trong ảnh, thiếu niên có làn da trắng nõn, ngũ quan tuấn tú, thoạt nhìn cực kỳ ngoan ngoãn.
Nhưng Bùi Xuyên xưa nay hiểu rất rõ cái đạo lý “không thể trông mặt mà bắt hình dong”, lần này suýt nữa đã bị Thịnh Dương lừa rồi.
Công phu đúng là không cạn.
Ánh mắt hắn dừng lại trên ngày sinh in trên giấy tờ.
Cho nên hôm qua... vừa mới thành niên?
Vừa mới thành niên liền không chờ nổi mà bò lên giường hắn.
Thật đúng là...
Ánh mắt Bùi Xuyên càng lúc càng lạnh.