Sau khi Tạ Lâm Uyên trở về kinh đô, tức khắc sai người từ Chiếu Ngục điều đến Bùi Tả Thừa.
Bùi Tả Thừa tuổi già, quỳ gối trên điện, không còn được bệ hạ ban ghế ngồi, hai chân khô mộc run rẩy, một nén hương cũng không quỳ nổi.
Vị Thiên Tử mắt lạnh nhìn, đợi đến khi ông ta ngã sấp xuống đất, run giọng ai oán: “Bệ hạ hoang đường! Thế nhưng vì một nữ nhân của thần tử mà hủy diệt Bùi thị! Xưa có U Vương vì Bao Tự cười, châm phong hỏa chư hầu, quốc gia sắp diệt vong, há lại vì một người đàn bà? Nàng ta là kẻ được bệ hạ cực sủng, đã làm quá nhiều chuyện không thể chấp nhận!”
Tạ Lâm Uyên nghe xong, khinh thường nói: “Bùi thừa tướng tuổi già hồ đồ, năm xưa Trẫm vì sao ở Lý, Bùi nhị tộc, ban cho Bùi gia ngươi chiếu thư lập hậu?”
Một lời nói thức tỉnh Bùi Tả Thừa, đưa suy nghĩ trở lại năm bệ hạ mới đăng cơ. Bùi thị cùng Lý thị tranh giành ngôi hậu, bệ hạ bề ngoài mặc kệ sống chết, lén lút thường đến cùng ông ta xem hà, ông ta nhiều lần lệnh Bùi Dĩ Lăng đến châm trà, nhưng bệ hạ chưa bao giờ uống một ngụm. Bùi Tả Thừa bị vinh hoa ngôi hậu làm choáng váng đầu óc, vẫn không để trong lòng, còn dặn dò Bùi Dĩ Lăng chớ nên lại ấu trĩ, sau này phải mẫu nghi thiên hạ.
Bùi Dĩ Lăng bảo đảm với ông ta: “Chuyện xưa đã sớm quên rồi, Thiên hạ chí tôn không ai có thể sánh bằng, vào cung sau ta chắc chắn sẽ khiến Lý thị phải khuất phục Bùi thị.”
Mấy năm nay, Lý thị quả thật dần suy tàn, sáu họ bảy vọng các đại thị tộc nguyên khí tổn hao nhiều, duy chỉ Bùi thị vinh thịnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT