Vì đến muộn nên chỗ của bọn họ hơi khuất, nằm chéo đối diện với cổng trường Nhị Cao, bị ngăn cách bởi một con đường. Bên trái họ là một dãy dài các sạp hàng, chỉ riêng sạp bán cơm hộp đã có đến bốn chỗ. Còn bên phải thì chỉ lác đác vài gian, mấy chủ sạp đó thấy có người mới đến giành khách thì mặt mày lộ rõ vẻ không vui, ánh mắt không ngừng đánh giá hai người họ từ trên xuống dưới.
An Lý và Tống Mộ Dã coi như không thấy, cứ lo làm việc của mình, dù sao cả hai cũng đều đội mũ và đeo khẩu trang, cách biệt hoàn toàn ánh nhìn của người xung quanh.
Tống Mộ Dã lấy ra một chồng hộp mang về, múc từng hộp cơm. An Lý thì đang điều chỉnh tấm ván gác trên xe ba bánh, tránh cho tấm ván bị lật khiến đồ đựng thức ăn đặt phía trên bị đổ.
An Lý lấy đũa dùng một lần và túi nilon ra đặt lên ván, đứng bên cạnh gập nắp lại những hộp cơm đã đầy và xếp chúng lên nhau.
Có lẽ bởi cách ăn mặc trẻ trung của hai người quá nổi bật giữa đám chủ sạp trung niên, học sinh đi ngang qua tò mò nhìn họ không ngớt. Hai người trông trạc tuổi với học sinh nên khiến người ta dễ dàng có thiện cảm. Chẳng bao lâu đã có khách đầu tiên ghé lại.
Ba nam sinh đứng trước quầy, ánh mắt đầy hiếu kỳ nhìn qua nhìn lại giữa hai người và đám hộp đồ ăn chưa mở nắp.
“Anh ơi, cơm hộp ở đây bán sao vậy? Có món gì thế?”
“Anh nhìn trẻ vậy, mấy tuổi rồi?”
“Anh trai, phong cách ăn mặc này chất đấy, mai em phải thử mặc như vậy xem sao.”
An Lý biết câu cuối là nói với Mộc Đầu.
Mộc Đầu có đôi mày rậm, mắt to rõ nét, sống mũi cao thẳng, là một anh chàng cực kỳ điển trai. Bình thường mở to đôi mắt tròn nhìn người ta trông rất ngoan, như cún con vậy, nhưng khi cụp mi, không biểu cảm gì thì lại toát ra vẻ lạnh lùng, có chút sắc bén, khiến người khác thấy khó lại gần, nhất là khi đã đeo khẩu trang và mũ, càng làm cho người ta có cảm giác xa cách.
Tống Mộ Dã vừa trả lời câu hỏi của họ vừa mở nắp các khay đựng thức ăn. An Lý liền thay anh đứng ở vị trí đó, phụ trách đóng hộp cơm, tính tiền và trả lại tiền thừa.
“Anh trai, đồ ăn nhìn ngon quá. Nếu ăn được thì sau này em cứ đến chỗ anh mua cơm.”
“Nếu ngon, hai đứa em cũng sẽ thường xuyên ăn cơm ở đây.” Hai người còn lại cũng góp lời.
“Được thôi, bọn anh sáng tối bán cháo, trưa bán cơm hộp. Chiều nay mấy em có thể thử cháo bên anh xem thế nào.” An Lý mở ba hộp cơm, đưa cho họ để tự múc thức ăn mình thích, trong mỗi khay đều có muỗng múc, không giới hạn số lần, ăn đến khi nào thấy đủ thì thôi.
Khay đựng thức ăn họ dùng to bằng khay ở căn tin trường, vuông vắn, chứa được nhiều. Mười món được múc đầy tràn, đủ cho hai trăm người ăn.
“Anh đúng là hào phóng.” Ba người không ngờ lại giống kiểu buffet, muốn múc bao nhiêu thì múc, lập tức mỗi người múc đầy một muỗng thịt kho tàu, rồi lại lấy thêm vài món khác đến nỗi không đậy được nắp hộp.
Thấy vậy, ba người có chút ngại ngùng, vội nói khỏi đậy nắp cũng được, buộc túi nilon là xong.
An Lý cho mỗi người hai lớp túi nilon, kèm đũa dùng một lần, buộc lại đưa cho họ. Ba người trả tiền rồi vừa nói “chiều học xong sẽ quay lại mua cháo” vừa bỏ đi, trông cứ như chạy trốn.
“Bọn họ đáng yêu thật, lúc trước đã nói muốn múc bao nhiêu món cũng được mà.” An Lý nhìn bóng lưng ba người cười thành tiếng. Họ là người mới, tất nhiên phải có cách để thu hút khách hàng, ai ngờ chưa kịp tiếc lượng đồ ăn thì khách đã ngại thay rồi.
Có lẽ cuộc đối thoại giữa Mộc Đầu và ba nam sinh bị những người xung quanh nghe thấy, tiếp theo liền có năm học sinh khác ghé đến, mỗi người tự múc đồ ăn. Đợi An Lý đóng hộp xong, họ liền xách hộp cơm rời đi.
Khách đến rồi đi, ban đầu An Lý và Tống Mộ Dã cứ tưởng buổi trưa nay cũng sẽ bình lặng trôi qua như buổi sáng. Nhưng nửa tiếng sau, một người không ngờ tới lại xuất hiện trước sạp bọn họ.
“Chú Triệu?!” Tống Mộ Dã nhìn thấy ông chủ thầu đứng trước sạp mà ngẩn ra.
An Lý cũng không ngờ sẽ gặp lại ông chủ công trình mà trước đây Mộc Đầu từng làm thuê. Công trường kia cách đây một đoạn đường. Cậu thấy ánh mắt Mộc Đầu có phần vui mừng, liền nhanh chóng mở hộp cơm ra định múc đồ ăn cho chú.
Triệu Dũng nhìn bảng giá, lấy từ ví ra 5 tệ. An Lý không chịu lấy, hai bên giằng co một lúc, cuối cùng chú Triệu cứng rắn nhét tiền vào tay cậu, mặt nghiêm lại bắt phải nhận, rồi chỉ mấy món ăn bảo Tống Mộ Dã múc giúp.
Xong bữa cơm, chú Triệu không để An Lý giúp đóng gói, rút một đôi đũa, bóc vỏ rồi bưng hộp cơm đi sang bên cạnh ăn, bảo hai đứa cứ tiếp tục bán, chú ăn xong sẽ đi.
An Lý và Tống Mộ Dã thấy chú Triệu đang trò chuyện với cặp vợ chồng bán món lạnh bên cạnh, đoán là họ quen nhau nên quay lại tập trung bán cơm.
Vài lần ngẩng đầu, họ mới phát hiện chú Triệu đã thay đổi mấy sạp khác nhau, còn đưa thuốc lá cho mấy ông chủ nam. Lúc đó mới thấy có gì đó không ổn. Không lẽ mấy chủ sạp ở đây đều quen biết chú sao?
Tống Mộ Dã bảo Tiểu Ngư tiếp tục bán cơm, còn mình thì đi tìm chú Triệu.
Khi quay lại, mắt Mộc Đầu hơi đỏ. An Lý nhìn ra sau cũng không thấy bóng chú Triệu, liền hỏi: “Chú đi rồi à?”
“Đi rồi.” Nói xong, Tống Mộ Dã đứng lặng im trước sạp, hoặc là đưa cơm cho khách, hoặc là múc cơm.
Một lúc sau, Tống Mộ Dã cất tiếng, giọng trầm trầm. An Lý cuối cùng cũng hiểu vì sao lúc nãy anh lại có vẻ như vậy.
Thì ra khi Mộc Đầu đi tìm chú Triệu, đã nghe chú đang nhờ mấy chủ sạp bên cạnh giúp đỡ hai người họ, nói rằng bọn trẻ sống tự lập, không dễ dàng gì, nếu có gì không phải thì mong mọi người lượng thứ.
An Lý nhớ lại kiếp trước Mộc Đầu từng nói chú Triệu rất tốt với anh ấy, nhưng lúc đó cậu mải mê học hành, chẳng mấy để tâm. Mỗi lần Mộc Đầu kể chuyện công trường, cậu đều giục nghỉ làm sớm, một mực nghĩ rằng chủ thầu tìm được lao động giá rẻ thì kiểu gì chẳng bóc lột, có tốt thì cũng chỉ là để lợi dụng cho thuận tiện hơn.
“Vậy thì…” An Lý vừa định nói, cổ họng bỗng nghẹn lại, phải im lặng một lúc mới lên tiếng được, “Vậy thì mình phải tìm dịp cảm ơn chú tử tế một phen.”
“Ừm!” Tống Mộ Dã gật đầu thật mạnh.
Buổi trưa tan học, phần lớn học sinh Nhị Cao ra ngoài mua cơm, chưa đến một giờ rưỡi, cơm và thức ăn bọn họ chuẩn bị đã bán sạch sành sanh.
Nhìn thùng cơm và khay đựng đồ ăn trống không, lúc này hai người mới thấy đói. Vốn nghĩ có thể dư lại chút cơm và đồ ăn để ăn trưa, ai ngờ lại bán hết veo.
“Hay là trưa nay mình đi ăn hàng đi?” An Lý đề nghị. Mệt chết đi được, thật sự không muốn về nhà nấu ăn.
Tống Mộ Dã không phản đối, hai người tìm được một tiệm mì gần đó, gọi hai tô mì nước trong, năm tệ một tô.
Trong lúc chờ mì, họ bàn xem nên mời chú Triệu ăn cơm khi nào. Bàn bạc mãi cũng không tìm được cái cớ hợp lý, cuối cùng quyết định đợi có điểm thi trung khảo rồi mời chú cùng ăn một bữa, vừa để chúc mừng thành tích của An Lý, vừa để cảm ơn chú Triệu đã chăm lo bao năm nay.
“Mì đến rồi đây.” Vừa dứt lời, hai tô mì to hơn cả cái đầu đặt trước mặt họ. Mì đầy ú ụ, nước mì trong vắt như nước lã, phía trên lềnh bềnh hai lá rau và một thìa nhỏ thịt bằm.
Hôm nay kiếm được tiền, An Lý chơi sang gọi thêm cho mỗi người một chiếc đùi gà, xúc xích và trứng kho.
Mì thơm nức mũi, ăn còn ngon hơn. Hai người cắm cúi ăn không ngừng, cảm giác như tô mì mãi không hết, nhưng vì vị ngon nên không ai muốn dừng lại.
An Lý và Tống Mộ Dã uống hết ngụm nước mì cuối cùng trong tô, bụng căng đầy, thanh toán xong thì đạp xe ba bánh chầm chậm về nhà đếm tiền.
Về đến nơi, cả hai ngồi trong phòng ngủ đếm lại số tiền buổi trưa bán được — 1085 tệ! Đây là số tiền họ kiếm được chỉ trong một buổi trưa! An Lý cẩn thận cất số tiền đó cùng với tiền buổi sáng vào tủ, định sau khi bán cháo buổi chiều xong sẽ đi gửi ngân hàng.
An Lý vừa phấn khích vừa mệt rã rời, cùng Mộc Đầu rửa sạch thùng cơm và khay thức ăn xong liền đổ người lên giường ngủ thẳng cẳng.
Có tiền thật tốt, ngay cả giấc ngủ cũng ngon hơn hẳn. Hai người ngủ một mạch đến tận bốn rưỡi chiều.
Dù vừa dậy là phải bận rộn chuẩn bị cháo buổi chiều, nhưng họ vẫn cam tâm tình nguyện.
Chỉ cần kiếm được tiền, mệt mấy cũng không thành vấn đề!
Mộc Đầu vào phòng tắm tắm rửa, An Lý trong bếp lo vo gạo nấu cháo. Cháo đậu xanh bách hợp bán không chạy bằng hai loại còn lại, cậu định đổi vị, thay bằng cháo gạo nếp hoa quế, và nấu thêm nửa thùng cháo bí đỏ yến mạch bằng nồi hấp. Hai loại còn lại giữ nguyên.
Ngoài ra, để thu hút khách hơn, An Lý còn bảo Mộc Đầu – lúc đó vừa tắm xong – mang tiền ra siêu thị ở cổng khu mua thêm hai món: một gói nho khô và một gói mứt sơn tra. Hai thứ này thêm vào cháo sẽ tạo vị chua ngọt, hấp dẫn hơn.
Thế nên, đến chiều khi bày sạp, mấy học sinh từng mua cháo buổi sáng rất bất ngờ phát hiện quầy hôm nay có thêm món mới.
Ba nam sinh từng ngại vì múc nhiều đồ ăn trưa cũng giữ lời, mỗi người mua một ly cháo, còn khen hộp cơm trưa của họ rất ngon, đặc biệt là món thịt kho tàu, ngày mai chắc chắn sẽ quay lại mua tiếp.
“Anh ơi, trưa mai còn bán cơm nữa không?” Có người mua cháo bên cạnh nghe thấy, tò mò hỏi.
An Lý còn chưa kịp trả lời thì mấy người từng ăn cơm trưa đã lên tiếng thay.
“Cơm ở đây ngon lắm, mai nhất định nên thử.”
“Thịt kho tàu siêu ngon.”
“Em thích cần tây xào thịt ở đây, mà có thêm món miến xào cần tây nữa thì tuyệt.”
“…”
Cũng có vài học sinh thấy hai người bán trông trẻ, trạc tuổi mình, liền tò mò hỏi: “Anh ơi, hai người học lớp mấy rồi? Sao lại tự ra bán hàng thế này?”
“Thi trung khảo xong, tụi anh ra ngoài kiếm tiền đóng học và chi phí sinh hoạt.”
“Trời ơi?! Quá giỏi luôn đó! Hơn bọn em nhiều!” Mọi người đều rất bất ngờ, nhỏ tuổi hơn mà vừa thi xong đã ra bán hàng kiếm sống?! Sau đó là ánh mắt đầy khâm phục.
Nhìn người ta đi, học sinh cấp hai đã tự đi kiếm tiền phụ giúp gia đình, còn mình lên cấp ba rồi mà vẫn xin tiền bố mẹ hàng tháng.
An Lý chỉ cười, nếu như họ có gia đình lo được học phí và sinh hoạt, thì ai lại muốn ra ngoài bán hàng giữa mùa hè nóng nực chứ: “Nhà nghèo, kiếm được chút nào hay chút đó.”
Nghe thấy câu đó, mấy học sinh không còn nói gì với giọng ngưỡng mộ nữa, vì như vậy rất dễ tổn thương lòng tự trọng, thay vào đó là những lời động viên:
“Cố lên nhé! Cuộc sống vẫn phải tiếp tục.”
“Đậu đại học rồi sẽ tốt hơn, nhất định phải kiên trì!”
“Cháo ở đây ngon lắm, sau này em nhất định sẽ thường xuyên tới ủng hộ.”
“…”
“Về em quảng bá giúp anh trong lớp, rủ bạn tới đây mua cháo.”
“Thật ra nhà ai cũng không khá giả gì, đều nghèo cả, haha.”
“…”
Có lẽ nhờ học sinh giúp quảng bá và hương vị đặc biệt từ hai món phối thêm, số cháo An Lý chuẩn bị chiều nay còn chưa hết giờ nghỉ giữa buổi của học sinh Nhị Cao đã bán sạch hết veo.